Chương 13: Tâm viên ý mã

Ở ngoài trường Thẩm Tuyển Ý có một căn hộ.

Chị gái Thẩm Dao sợ cậu không quen sinh hoạt tập thể, khai giảng không lâu liền mua một căn hộ không tính là lớn nhưng có hai phòng một sảnh trong chung cư nhỏ cho cậu.

Danh tiếng của Thẩm Tuyển Ý trong trường không ai dám quản, ra cổng trường đều là nghênh ngang chưa bao giờ trèo tường.

Cách trường đại học không xa có một phố quán bar, quán bình thường rồi gay bar đều có, Thẩm Tuyển Ý cũng thường đi, rất quen với chủ quán bar, xưng huynh gọi đệ với nhau.

Chủ quán bar tên Quân Nhiên, người này toàn thân giống như có tám vạn cái miệng, chỉ dùng để lảm nhảm.

Một mái tóc dài gần tới eo so với mạng sống của anh ta còn quan trọng hơn, đánh anh ta cũng được, phá quán bar cũng có thể, nhưng chỉ nhổ một sợi tóc anh ta có thể khóc ba ngày.

Thẩm Tuyển Ý không phải là người thích yên tĩnh, nhưng mỗi lần tới chỗ này đều cảm thấy thần kinh đau vài ngày, cậu tình nguyện tới quán bar kế bên nghe quỷ khóc sói gào, cũng không muốn tới nơi này.

Hôm nay không phải Thẩm Tuyển Ý chủ động tới, Quân Nhiên khóc lóc kêu cậu tới, nói là chú hai đá anh ta, không được làm thím hai nữa.

Cậu vừa tới gần, liền thấy Quân Nhiên ngồi cái ghế gấp nhỏ ở cửa, vẻ mặt bi thương, phía sau là cửa lớn khép hờ, thoáng phát ra tiếng nhạc, mà anh ta ngồi chỗ đó rất giống như tú bà không có việc làm.

"Anh đây là, làm gì đây?"

Quân Nhiên không nói.

Thẩm Tuyển Ý đi đến bên cạnh, người đi qua lại nhìn cậu, làm da đầu tê dại, nhíu mi nói: "Anh muốn cho heo tha đi hay sao?"

"Hừm." Quân Nhiên thay đổi tư thế, một tay chống cằm nói: "Anh ta muốn tha tôi thì tốt rồi, tôi thất tình cậu biết không, tôi bị chú hai của cậu đá, tôi rất là thảm."

"......" Thẩm Tuyển Ý nhìn anh ta khóc lê hoa đái vũ, chần chờ hỏi: "Chú ấy nói như thế nào?"

"Anh ta nói xin lỗi, nói em rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp, nghe xem, này mẹ nó là cái lời nói thối tha gì, đây là lời trong miệng người có thể nói ra sao? Hả?"

Thẩm Tuyển Ý há miệng thở dốc, nhất thời không nói ra lời, kỳ thật Quân Nhiên lớn lên rất đẹp, nếu tìm một người để so sánh, chỉ so với Phó Thanh Sơ thiếu chút điểm.

Bởi vì khí chất hai người khác nhau, Quân Nhiên là loại Omega kiều mị câu nhân lại chịu chơi khả năng càng hấp dẫn người hơn, Phó Thanh Sơ chỉ cần một ánh mắt, đều có thể đem người có ý dọa lui.

Hứa Dịch thích Phó Thanh Sơ, Thẩm Tuyển Ý biết.

Anh không dám ở trước mặt Phó Thanh Sơ biểu lộ ra, Thẩm Tuyển Ý cũng biết, không có lý do gì khác, bởi vì khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là ánh mắt liền đem người đông chết.

Cái người này.

Quân Nhiên thở dài, đứng lên xách theo ghế gấp nhỏ đi vô bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Hôm nay cậu đến bồi tôi uống, không say không về, khẩu khí này quá khó chấp nhận, tính của loại người này cậu cũng không hiểu, tôi thật thảm, Quân Nhiên thật thảm, cậu không biết đâu, khi tôi ở cùng anh ta, tôi đây cả ngày giống như vợ hiền dâu thảo chỉ kém hoàn lương thôi cậu biết không, hiện tại anh ta nói không thích hợp, là sao, muốn tìm người thành thật kết hôn, tôi cũng thành thật, tôi trước kia cùng hiện tại lại không như vậy, còn không cho phép lãng tử hồi đầu sao?"

Anh ta một mình nói xong, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy coi mình như cái hốc cây, phỏng chừng cũng không muốn thảo luận biện pháp giải quyết, chỉ muốn tìm người nói chuyện.

"Anh kêu tôi tới làm gì, bên trong người nào không thể nghe anh lải nhải." Thẩm Tuyển Ý ngồi ở trước quầy bar, đau đầu.

Tiểu Trì lớn hơn Thẩm Tuyển Ý, nhưng mà vì khách sáo cười gọi "Thẩm ca", lại thuần thục pha cho cậu ly rượu nồng độ không cao lắm đẩy lại đây.

"Cậu đừng để ý đến anh ấy, nhắc mãi một ngày, nói tìm không thấy chú hai của cậu, tìm cậu phóng hoả thôi."

"Ai ai ai này uống cái gì, cho tôi hai ly rượu mạnh, muốn mẹ nó một trăm độ." Quân Nhiên vỗ quầy bar, không biết phát điên cái gì.

Tiểu Trì liếc mắt nhìn, không lớn không nhỏ nói: "Một trăm độ cái rắm, lại còn mở quán, có học hay không, uống ly này đi."

Nói, đẩy một ly giống như đúc tới.

Quân Nhiên cũng không quá để ý, lấy lại một hớp mà uống hết, ngừng lại lấy hơi, nắm lấy cánh tay Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh nói cho cậu nghe, về sau thích ai cũng đừng thích cái loại nhìn vẻ mặt chính nhân quân tử, kỳ thật trong xương cốt chính là mẹ nó tra nam, tra rõ ràng."

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay gõ gõ mặt bàn, "Nơi này có loại rượu nào số độ lớn nhất, cho anh ta hai ly."

Tiểu Trì tự động xem nhẹ ông chủ nhà mình vô nghĩa, nói chuyện với Thẩm Tuyển Ý: "Mấy ngày hôm trước tôi tới trường học tìm người xử lý chút việc, thấy cậu đem giáo sư Phó để trên tường không biết nói cái gì, cũng không tránh ra, cách vài mét tôi còn nghe thấy mùi tin tức tố của cậu, mau nói, hai người là quan hệ gì?"

Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra, "Anh biết Phó Thanh Sơ?"

"Anh ta trước kia cũng thường tới quán, ngồi chỗ đó đó." Tiểu Trì duỗi tay chỉ, đằng sau một cái bồn hoa thật lớn, có cái màn trúc, chỗ đó có một cái bàn khuất tầm mắt.

"Anh ta còn tới uống rượu?"

Tiểu Trì cười, nói: "Đã lâu không có tới, nửa năm đi, anh ta lần đầu tiên tới cũng là năm năm trước, có lẽ lúc đó cậu còn học cấp hai, vẫn là đứa nhỏ."

Thẩm Tuyển Ý đem rượu đưa cho Quân Nhiên đang lải nhải, anh ta cũng có hình xăm, cũng không phải là sư thầy khổ hạnh.

Tiểu Trì chống đầu, vẻ mặt bát quái mà nhìn Thẩm Tuyển Ý: "Mau nói, hai người các cậu là quan hệ gì."

Thẩm Tuyển Ý uống hớp rượu, để cái ly ở trên bàn theo thói quen mà dạo qua một vòng, nói: "Người ta là Beta, tôi có thể cùng anh ta có quan hệ gì."

"Cậu còn để ý cái này?" Tiểu Trì rót ly nước sôi để nguội, cười nói: "Này không phải lời nói thật chứ, có phải giáo sư Phó không thích cậu hay không?"

Thẩm Tuyển Ý liếc mắt một cái, cười nhạo: "Anh ta không thích tôi? Anh không biết tôi cùng anh ta là tình địch? Ở giữa chúng tôi có cái vĩ tuyến 38 đó."

Tiểu Trì cười cười nói: "Lúc giáo sư Phó tới đây uống rượu, rất nhiều trai lẫn gái đến gần anh ta, tôi còn cùng ông chủ đoán xem anh ta thích dạng người gì, không nghĩ tới qua năm năm anh ta vẫn độc thân."

Thẩm Tuyển Ý chống cằm, đột nhiên hỏi, "Giáo sư Phó có ở nơi này hẹn hò không?"

Tiểu Trì lắc đầu: "Anh ta mỗi lần tới liền ngồi chỗ đó, chỉ gọi một ly rượu, cũng không tới cùng người khác, cũng không uống rượu người khác mời, uống xong rồi liền đi, cũng không nói chuyện với ai."

"Phó Thanh Sơ đều là tự mình tới?" Thẩm Tuyển Ý thoáng nhớ lại, lại hỏi: "Có một người đàn ông có vẻ mặt thận hư cùng tới với anh ta không? Đại khái cao hơn Phó Thanh Sơ, không đẹp trai...... Không đúng, lớn lên rất xấu."

"Không có, anh ta đều là tới một mình." Tiểu Trì cười chống cằm, tiện hề hề thò qua: "Còn không thừa nhận có hứng thú với người ta? Hỏi nhiều như vậy."

"Không có, tôi đang kiểm tra đạo đức của giáo sư trong trường, tránh cho anh ta lêu lổng cùng những người kia, ảnh hưởng tôi...... danh dự của trường." Thẩm Tuyển Ý uống xong ly nước, đem mùi rượu đẩy đi.

Tiểu Trì cười nhẹ, không vạch trần.

Thẩm Tuyển Ý buông ly, vừa định đứng dậy liền thấy vẻ mặt một người đàn ông âm trầm từ cửa vọt vào.

Động tác ngưng lại.

Người đàn ông đứng ở quầy bar, ánh mắt hung tợn mà quét một vòng, thực mau liền tìm được mục tiêu, ba bước làm hai mà tiến lên đem một người phụ nữ trẻ tuổi từ trong l*иg ngực một người đàn ông khác kéo ra, sét đánh không kịp bưng tai tát hai tát.

Người phụ nữ bị anh ta đánh ngốc, ghé vào trên sô pha khóc, một người đàn ông khác đánh nhau với anh ta, loạn thành một nồi cháo ngũ cốc.

Tiểu Trì thấp giọng nói: "Người nữ kia chính là vợ anh ta, nɠɵạı ŧìиɧ, náo loạn rất nhiều lần, chúng ta cũng không có biện pháp."

Có mấy vị khách lấy di động ra bắt đầu phát sóng trực tiếp hiện trường bắt gian, có người ngồi ở một bên xem, Tiểu Trì phân phó bảo tiêu đi kéo người ra, dựa theo biện pháp trước kia giải quyết, đuổi ba người ra ngoài.

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu nhìn bên tay phải, Quân Nhiên cũng không biết là nói mệt hay là uống say, ghé vào quầy bar không rên một tiếng mà ngủ rồi.

Thẩm Tuyển Ý thả cái ly rỗng xuống, từ trong túi của Quân Nhiên sờ di động.

Thẩm Tuyển Ý vẫy tay, còn một bảo tiêu duy nhất nhàn rỗi Dư Lỗi chạy chậm lại đây hỏi "Có chuyện gì".

"Đem ông chủ của anh ném lên phòng ngủ, tỉnh ở chỗ này làm người kéo mao." Thẩm Tuyển Ý đem di động trong cái ly dùng hai ngón tay kẹp ra, hướng trên bàn ném, cùng Tiểu Trì nói: "Chờ anh ta tỉnh nói lại, đền cho tôi một cái điện thoại, một đồng không thể thiếu."

Tiểu Trì cười thu cái ly, đồng ý.

Thẩm Tuyển Ý ra ngoài, trời đã tối rồi, gió đêm mang theo ẩm ướt phất ở trên mặt, không thoải mái, như bị bàn tay to dính nhớp ghê tởm sờ soạng một phen.

Vừa rồi Thẩm Tuyển Ý lấy một viên kẹo cao su vị bạc hà trên quầy bar, nhét vào trong miệng nhai từ từ, lúc đi đến cổng bỗng nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, giương giọng hô: "Giáo sư."

Phó Thanh Sơ mới từ phòng thí nghiệm ra, cưỡi xe đạp chuẩn bị về nhà, bị người gọi theo bản năng mà nắm chặt phanh, ngừng lại.

Thẩm Tuyển Ý đi tới, duỗi tay kéo chuông xe, đinh linh linh vang lên một trận.

"Bảo vệ môi trường hay sao, còn lái xe đạp?" Thẩm Tuyển Ý uống rượu, khóe mắt đỏ lên, mang theo cuồng vọng của người trẻ tuổi, lại như là không bị thế sự lây dính, thật chân thành.

Phó Thanh Sơ ngẩn ra một giây.

"Cậu mới uống rượu?"

Đầu xe bị cậu ta đè cũng đi không được, Phó Thanh Sơ đơn giản liền xuống xe, một tay cầm tay lái hơi hơi nhíu mày cùng Thẩm Tuyển Ý giằng co trước cổng trường.

Sinh viên đi qua phần lớn đều biết bọn họ, nhỏ giọng nghị luận nói Thẩm Tuyển Ý lại cãi nhau với Phó Thanh Sơ, hai người kia khi nào mới có thể tắt lửa ngưng chiến đây.

Có bạn nữ nhỏ giọng nói: "Đời này đều đừng nghĩ tới."

Thẩm Tuyển Ý nhìn mặt Phó Thanh Sơ, lại nhìn anh một thân lạnh lùng, bỗng nhiên nhớ lời Tiểu Trì nói, câu chuyện vừa chuyển nói: "Mời ngài uống một ly được không?"

Ánh mắt Phó Thanh Sơ hơi lóe, lạnh giọng nói: "Tôi là giáo viên, cậu là học sinh, đứng ở trước cổng trường mời giáo viên tới quán bar uống rượu, 12 năm giáo dục bắt buộc là ai dạy cậu?"

Thẩm Tuyển Ý bị anh làm cho kinh ngạc, tâm nói: Tôi đã 19 tuổi, lại không phải 9 tuổi, mọi người đều là người trưởng thành, uống rượu thì có làm sao.

"Giáo sư, 12 năm giáo dục bắt buộc không ai dạy tôi, tôi không hiểu cái này." Nói, cậu nghiêng đầu cười khẽ, đè thấp giọng, nói: "Giáo sư, thầy có thể dạy lại cho tôi 12 năm giáo dục bắt buộc, được không?"

"A!!!"

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai đột nhiên xé rách bầu trời đêm yên tĩnh cùng tiếng nhạc loáng thoáng đan xen, tiếng thét thê thảm cùng nơi ngợp trong vàng son này không hợp nhau.

Quân Nhiên từ trong quán bar lao ra, ánh mắt chợt lóe, mang theo hưng phấn cùng hung ác quỷ dị.

Máy Thẩm Tuyển Ý cau lại, "Chậc, adrenalin tiêu thành như vậy, báo thù thành công."

Nói, cậu ra lại khảy khảy chuông xe của Phó Thanh Sơ, đến gần hai bước, hơi hơi cúi đầu, dùng hơi thở mang theo một chút mùi rượu trêu chọc thần kinh của Phó Thanh Sơ.

"Giáo sư, đã trễ thế này ngài đạp xe không an toàn, làm một học sinh tốt tôi không yên tâm, để tôi đưa về nhà đi."

----

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc Xuyên: Tôi không xấu!!!!!