Chương 19: Tâm viên ý mã

Thẩm Tuyển Ý cắn răng, ngón tay gắt gao nắm chặt, có vết máu từ trong lòng bàn tay chảy ra, trong lòng bàn tay có ghim mảnh thuỷ tinh.

"Con đừng quên, con cũng họ Thẩm." Thẩm Khai Tễ duỗi tay muốn kiểm tra vết thương trên tay, tận lực nhỏ giọng để không kí©h thí©ɧ cậu, nói: "Còn có chị gái con Thẩm Dao, con bé cũng họ Thẩm."

Thẩm Tuyển Ý tránh tay khỏi chú ta, "Cho nên, chú hai, chú muốn để tôi quên mẹ của tôi chết như thế nào, không tim không phổi mà cùng Thẩm gia các người bắt tay giảng hòa? Các người là quý nhân hay quên, nhưng tôi quên không được."

Thẩm Khai Tễ: "Ba con đã biết sai rồi, nhiều năm như vậy cũng cố gắng mà bồi thường con cùng chị gái con, chị con cũng đã tha thứ, vì cái gì con còn không thể bỏ qua?"

Thẩm Tuyển Ý vẫy tay, oán hận mà nhìn chằm chằm Thẩm Khai Tễ: "Chú trở về nói cho Thẩm Khai Vân, trừ phi tôi chết, nếu không đời này, tôi một phút một giây đều sẽ không quên."

"Ai......" Thẩm Khai Tễ thở dài, "Ba con một bước đi nhầm chẳng trách người khác, nhưng ai mà không có phạm sai lầm, mỗi người đều có được một cơ hội sám hối, con quên không được cừu hận, tra tấn anh ấy đồng thời cũng tra tấn chính con, hà tất phải như vậy."

Thẩm Tuyển Ý tay còn lại lau máu, lại cảm thấy không có sao, nhẹ nhàng cười, "Người có tội hẳn là có được một cơ hội sám hối, người bị hại thì không có tư cách được sống phải không?"

"Chú không có ý này, con không cần loạn cắn người được không!" Thẩm Khai Tễ ấn ấn mi, cảm thấy cùng Thẩm Tuyển Ý nói không được, "Ý của chú là con còn có người thân của mình, không nên vì mẹ con chết mà bị trói chặt."

Thẩm Tuyển Ý nói: "Chú cảm thấy tôi còn có người thân? Thẩm Khai Vân có nói với chú không, tương lai ông ta chết đi, Thẩm gia muốn để lại cho tôi? Tôi là con trai của người phụ nữ ông ta yêu nhất?"

"Anh ấy chỉ là hy vọng bồi thường......" Thẩm Khai Tễ nói không được nữa.

Kỳ thật anh cũng từng khuyên can người anh của mình, nhưng anh ấy cố theo ý mình, vì để có được mẹ Thẩm Tuyển Ý liền tự huỷ hoại cuộc sống của mình.

Mẹ Thẩm Tuyển Ý tên là Nora Percy, bởi vì Thẩm Khai Vân không thích, phỏng chừng là dùng cái tên kia sẽ nhớ tới năm đó bà không thần phục mình, cho nên sửa lại tên mới, gọi là Thẩm Yên.

Cô từng là người phụ nữ rạng ngời nhất ở La quốc, là Alpha, năm ấy 21 tuổi so với rất nhiều nam Alpha còn kiêu dũng hơn, trở thành nữ tướng quân duy nhất của quốc gia bọn họ.

Thẩm Khai Vân là sinh viên của Viện di truyền học, thời điểm đó cùng thầy hướng dẫn cùng nhau đi ra ngoài tham gia hội thảo, ở tiệc rượu gặp được cô, vừa gặp đã thương, trăm phương nghìn kế hỏi tên cô.

Người theo đuổi cô quá nhiều, Thẩm Khai Vân chỉ là hạt cát trên sa mạc mênh mông, cũng không có thể khiến cho cô chú ý.

Anh là sinh viên ưu tú nhất của Viện di truyền học, anh ấy tự mình tạo ra dữ liệu sơ bộ về các loại thuốc làm thay đổi gen, hơn nữa có tài lực của Thẩm gia, anh chỉ dùng ba năm đã nghiên cứu phát minh ra thành phẩm.

"Tất nhiên anh ấy đã sai, chính làu yêu mẹ con, cũng là sự thống khổ của anh ấy."

Thẩm Tuyển Ý bị Thẩm Khai Tễ chọc cười, "Ha ha ha, nhưng ông ta quá thảm, ông ta yêu mẹ tôi ông ta thống khổ, cho nên liền làm ra cái loại thuốc đem bà biến thành Omega, đúng không."

Thẩm Khai Tễ trầm mặc.

"...... Mẹ con, rốt cuộc là chết như thế nào?"

Thời điểm Thẩm Yên chết, Thẩm Khai Tễ không ở trong nước, chỉ biết bà qua đời, sau đó Thẩm Tuyển Ý liền rời khỏi Thẩm gia, một lần cũng không trở về.

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại, nhìn Thẩm Khai Tễ, chậm rãi giơ lên tay phải, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi tự tay gϊếŧ, chính là dùng bàn tay này."

"Vì sao!" Thẩm Khai Tễ lập tức đứng lên, hai mắt trừng lớn không dám tin tưởng nắm chặt tay Thẩm Tuyển Ý, "Con khi đó mới chín tuổi, tự con gϊếŧ mẹ mình?"

Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía ông ta, cười khẽ: "Nếu có sức, lúc tôi cầm dao sẽ gϊếŧ bà."

-

Thẩm Tuyển Ý không có tâm trạng gặp Quân Nhiên, huống chi Thẩm Khai Tễ tới Bình Châu, phỏng chừng cũng là vì gặp Quân Nhiên, cậu không muốn cùng ông ta lại chạm mặt, liền trở về trường học.

Đã hơn ba giờ chiều.

Hứa Dịch cùng bạn học vừa nói vừa cười đi ra cửa, chân Thẩm Tuyển Ý ngừng một chút tránh trong một góc, chờ anh đi qua mới đi ra.

Nếu cậu không theo đuổi Hứa Dịch nữa, phải tránh không xuất hiện trước mặt người ta, bằng không có vẻ như mình nói chuyện giống như đánh rắm, không có danh dự.

"Cậu ở chỗ này làm gì?" Giọng nói Phó Thanh Sơ bỗng nhiên ở đằng sau vang lên.

Thẩm Tuyển Ý xoay người, đem bàn tay bị thương để sau lưng, đem cảm xúc thu đến không còn một mảnh, thay bằng bộ mặt cà lơ phất phơ, "Ai da" một tiếng cười rộ lên: "Chắn đường thầy rồi sao, ngại quá tôi đây liền cút."

Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý, tổng cảm thấy cậu ta tuy rằng cười cà lơ phất phơ, nhưng trên người lại có cảm xúc nói không rõ, thực tối tăm.

"Cậu từ chỗ nào trở về."

Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía Phó Thanh Sơ, nhíu mày giật giật tay, da thịt trong lòng bàn tay giống như còn có thuỷ tinh nằm bên trong, làm cậu đau đến da đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng mà khi mở miệng, giọng nói lại trước sau như một mà thiếu đánh: "Thầy muốn quản tôi sao, tỉnh tỉnh đi, đi quản Thẩm Khai Tễ đi, đừng để chú ta làm hại Omega khác nữa."

"Đứng lại."

Thẩm Tuyển Ý nhấc chân đi, bị Phó Thanh Sơ gọi lại lần nữa, đi đến trước mặt duỗi tay cầm cổ tay cậu ta.

Bởi vì tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý là mùi máu, cho nên anh nhất thời cũng không rõ, kết quả lúc khi cậu ta xoay người đi, có chỗ có một vết máu nhỏ.

"Đi lên."

Phó Thanh Sơ nói xong, dẫn đầu nhấc chân đi trước.

Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ hai giây, nghe anh nói không đầu không đuôi cả cái chủ ngữ cũng không được hai chữ, nghĩ thầm quay đầu liền đi, dù sao mình cũng có vấn đề với giáo sư ngốc nghếch này.

Anh ta còn cùng Thẩm Khai Tễ dẫu chia tay vẫn còn vương tơ lòng, mắt mù.

"Này, Phó Thanh Sơ."

Chân Phó Thanh Sơ ngừng lại, tim tức khắc nhảy lên, đây là lần đầu một cậu ta gọi thẳng tên mình, như đột nhiên đốt một mồi lửa, làm hô hấp của anh run lên.

"Giáo sư Phó, hoặc là thầy Phó."

Thẩm Tuyển Ý: "Thầy kêu tôi đi lên làm gì?"

Phó Thanh Sơ không để ý đến cậu ta, mở cửa phòng thí nghiệm, để Thẩm Tuyển Ý ngồi ở một bên, để cậu ta đừng đi lòng vòng đem máu rơi đầy đất, sau đó từ trong ngăn tủ xách ra một cái hòm thuốc đặt ở trên bàn.

"Đưa tay ra."

Thẩm Tuyển Ý trừ bỏ bị anh lạnh mặt nói "Cút đi" "Đừng làm dơ phòng thí nghiệm của tôi" "Muốn theo đuổi người có thể, không được tới gần phòng thí nghiệm nửa bước", còn chưa có bị người ra lệnh bao giờ.

Cậu ngoan ngoãn đưa tay ra, nhìn Phó Thanh Sơ lấy ra một lọ cồn i-ốt vừa định hướng trên tay đổ lập tức ngừng lại, cười hỏi: "Vì sao còn ngừng, hối hận à?"

Mày Phó Thanh Sơ hơi nhếch, cầm lấy cái nhíp kẹp ra một miếng thuỷ tinh ở miệng vết thương, không tránh né mà chọc tới miệng vết thương, đau đến hút khí lạnh.

"Đau đau đau." Thẩm Tuyển Ý hút khí lạnh miệng không ngừng kêu: "Giáo sư Phó thầy đây là lấy lý do băng bó kêu tôi đi lên để báo thù tư đi."

"Cậu cho rằng tôi là cậu?"

Phó Thanh Sơ nhìn cũng chưa liếc cậu ta một cái, cúi đầu nghiêm túc gắp mảnh thuỷ tinh ra.

Thẩm Tuyển Ý dùng cái tay không bị thương kia chống đầu, cười tủm tỉm mà nói: "Ai giáo sư Phó, không bằng thầy thích tôi đi, tôi lớn lên so với Thẩm Khai Tễ đẹp hơn, còn trẻ hơn, Quân Nhiên nói kích cỡ của chú ta như tăm xỉa răng, thật sự, tôi so với chú ta mạnh hơn nhiều."

Phó Thanh Sơ ấn cái nhíp lên miệng vết thương, Thẩm Tuyển Ý da đầu tê rần: "Mẹ kiếp, nhẹ chút nhẹ chút."

"Còn nói nữa không." Phó Thanh Sơ hỏi.

Thẩm Tuyển Ý liên tục hút hai hơi, "Thầy không ấn tôi sẽ nói, thầy ấn tôi không nói."

Lời này nói có hai ý, Phó Thanh Sơ lạnh mặt, nói: "Không nên nói thì đừng nói."

"Tôi cảm thấy nên nói."

"Vậy nói."

Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Kỳ thật vị bác sĩ kia cũng không thích hợp với thầy, tôi dám cam đoan anh ta chỗ nào cũng không bằng tôi, vẻ mặt bộ dáng yếu đuối, tôi đánh hai quyền anh ta sẽ nằm sấp xuống."

Thanh niên đều thích dùng nắm tay để nói chuyện, con sói nhỏ này cũng như vậy.

Khoé miệng Phó Thanh Sơ nhịn không được câu lên, "Không oán không thù, anh ta làm gì mà cậu đánh người ta."

"Vì anh ta thích giáo sư Phó của tôi, tôi phải khảo nghiệm anh ta một chút, bộ dạng không xài được, có thể bảo hộ thầy sao, còn có." Thẩm Tuyển Ý lời nói bay nhanh mà nói: "Còn có bạn của thầy gọi là gì Xuyên, vừa thấy liền biết thận không tốt, hơn phân nửa là túng dục quá độ, nói không chừng không đến 30 liền hói đầu."

Phó Thanh Sơ đầu cũng không nâng mà nói: "Không nhọc cậu lo lắng, cậu ta đã 31."

Thẩm Tuyển Ý không chút để ý mà đem lời mình nói thu hồi, đổi một câu: "À, không chừng anh ta đội tóc giả, ai biết được."

"Thật sự, tôi cảm thấy bọn họ đều không thích hợp, thầy mẹ nó đừng đừng đừng, nhẹ thôi nhẹ thôi, tôi sợ đau." Thẩm Tuyển Ý trơ mắt nhìn Phó Thanh Sơ đem Povidone-iodine đổi thành cồn đổ lên, đau đến nhảy dựng lên.

Phó Thanh Sơ tức giận thu tay, không hướng lên trên, trong giọng nói cũng chưa phát hiện ra sự trách cứ nhàn nhạt, "Sợ đau sao còn đánh nhau."

Thẩm Tuyển Ý sửng sốt.

Phó Thanh Sơ rũ mắt gắp mảnh thuỷ tinh ra, cách cậu rất gần, hô hấp cơ hồ đều phủ lên lòng bàn tay, bàn tay đang bao bàn tay mình rất nhỏ thực mềm.

Cậu có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người Phó Thanh Sơ, còn có một mùi hương ngọt thanh gần như không thể phát hiện.

Phòng thí nghiệm chỉ có hai người bọn họ, cửa sổ mở ra, không có mở điều hòa, có hơi oi bức, làm nhân tâm có chút rung động.

Thẩm Tuyển Ý không nhịn xuống, bản năng đuổi theo hương vị ngọt thanh kia, lúc sắp tới gần cổ Phó Thanh Sơ bị anh đột nhiên đứng lên mà đυ.ng vào cằm.

"Mẹ nó." Thẩm Tuyển Ý che lại cằm, "Làm gì vậy! Thầy có bệnh sao không nói một tiếng đột nhiên đứng lên, nếu tôi bị hủy dung thầy đền cho tôi sao?"

Phó Thanh Sơ lui về phía sau hai bước, ngón tay gắt gao nắm cái nhíp, sợ hãi nghe thấy mùi tin tức tố trên người, không biết khi nào đã đứng cách xa ra.

"Xin lỗi."

Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng đè nén hận ý, tận lực công bằng công chính mà kiến nghị Phó Thanh Sơ, Thẩm gia toàn mẹ nó biếи ŧɦái não tàn, thầy ấy là một Beta, nếu như bị Thẩm Khai Tễ cưỡng chế biến thành Omega, thầy ấy kiêu ngạo như vậy, sẽ gặp nhiều thống khổ.

Cậu cũng không muốn thấy một người khác giống mẹ mình, bị đánh nát kiêu ngạo, trở thành du͙© vọиɠ nô ɭệ, Phó Thanh Sơ sạch sẽ như vậy, giống như gốm trắng, trời sinh nên trở thành ly trà trong veo thấy được đáy, hoặc rượu, không nên ném vào vũng bùn.

"Giáo sư Phó, vì thầy giúp tôi băng bó vết thương, tôi nghiêm túc khuyên thầy, Thẩm Khai Tễ không thích hợp với thầy."

Phó Thanh Sơ nhìn cậu hơi hơi nhíu mày, anh chỉ là động tâm với Thẩm Khai Tễ, nhưng qua mười mấy năm, cảm tình ấy đã không còn.

Anh có thể có ý gì với Thẩm Khai Tễ.

Huống chi, anh như bây giờ, ngày mai còn hay không không thể nói, không chừng ngày nào đó bởi vì tác dụng phụ của thuốc ức chế phát tác mà chết, anh lấy mạng đổi mạng, sao có thể làm ảnh hưởng người khác.

"Anh ta không thích hợp với tôi, cậu thì thích hợp sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Nhanh, đã qua nửa phút, còn có bốn phút rưỡi, Tiểu Thẩm liền phải bắt đầu truy thê.