Chương 2: Đừng quan tâm

Mặc dù Thẩm Tuyển Ý nói mỉa mai, nhưng mà thật sự đúng là như vậy.

Cuộc hẹn được sắp xếp ở một nhà hàng không tồi ở Bình Châu. Khi bước vào cửa, chỉ còn kém mười phút nữa là tới giờ hẹn, nhưng cô gái đã tới trước, eo lưng thẳng tắp dáng ngồi thục nữ, kế bên là mẹ kế của anh.

Phó Thanh Sơ đi qua phía đó, ngồi trước mặt hai người phụ nữ.

Phó Thanh Sơ hai ngày trước đã bị mẹ nói qua rất nhiều lần về cô gái này, cô tên Viên Thư Thư, hiện làm cùng chỗ với mẹ của anh, điều kiện gia đình tốt, con gái một, giáo dưỡng tốt đẹp có học thức hiểu biết, rất xứng đôi với anh.

Phó Thanh Sơ vừa ngồi xuống, mẹ Phó liền cười đứng lên: "Xin lỗi Thư Thư, dì đi wc một chút, hai con nói chuyện với nhau một lát. ~"

Viên Thư Thư hơi hơi gật đầu đứng dậy: "Dì Kiều, có muốn con đi cùng với dì không?"

Kiều Nhạn vội xua tay cười nói "Không cần", lại nháy mắt với con trai mới cười tủm tỉm cầm túi xách tới wc, thoáng dừng lại vài giây liền vòng đến một chỗ bồn cây lớn ngồi quan sát.

Phó Thanh Sơ duỗi tay, rót trà mời Viên tiểu thư, đầu ngón tay đẩy ly trà qua cho cô.

"Viên tiểu thư, mời dùng trà."

Viên Thư Thư trang điểm tinh xảo, tuổi nhìn qua không lớn lắm, mặc bộ đầm giản dị, nhìn qua như mới hơn hai mươi, so với sinh viên của anh còn muốn trẻ hơn.

Lúc nói chuyện, Phó Thanh Sơ phát hiện cô giống như lời mẹ mình nói, kiến thức lễ nghĩa rất tốt, nhưng thực đáng tiếc, anh là Omega, cũng không thể cùng vị tiểu thư này thúc đẩy nhân duyên.

Đôi mắt Phó Thanh Sơ lóe lên tia sáng ảm đạm, nhưng chỉ trong giây lát lướt qua làm người khác không phát hiện được, chờ anh ngẩng đầu lên, thanh âm ôn hòa lại hơi mang ý xin lỗi nói: "Viên tiểu thư, thực xin lỗi, tôi bị bệnh nan y."

Viên tiểu thư sửng sốt, chưa kịp thoát ra khỏi không khí nói chuyện vui vẻ ban nãy, ngốc ngốc hỏi: "Có, có ý gì?"

Phó Thanh Sơ áy náy nói: "Tôi bị bệnh nan y, chưa kịp nói cho ba mẹ, sẽ có người tài giỏi tới với cô làm bạn đời, mẹ tôi đã tự hẹn mà chưa nói trước với tôi, thực xin lỗi."

Viên tiểu thư có chút phản ứng không kịp, hơi hơi hé miệng: "Anh...... Anh có bệnh?"

Phó Thanh Sơ hơi hơi gật đầu, Viên tiểu thư nhìn ly trà trước mặt, bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt trang điểm tinh tế không giấu được sự tức giận: "Nếu có bệnh thì không cần tới gặp mặt chứ, thật đen đủi."

Lớp trang điểm tinh tế lập tức tan vỡ.

Phó Thanh Sơ mặt mày bất động tùy ý để cô trút giận, sau đó mới đứng lên, thoáng sửa sang lại cổ tay áo, còn không kịp nói gì, liền thấy mẹ nhanh chóng chạy tới.

"Thư Thư làm sao vậy!"

Viên tiểu thư cười lạnh liếc mẹ Phó một cái, cầm giỏi xách quay đầu, Kiều Nhạn đuổi theo hai bước nhưng đuổi không kịp, lại trở thấy Phó Thanh Sơ cũng đi.

"Con sao lại thế này!" Kiều Nhạn sắc mặt khó coi hỏi.

Phó Thanh Sơ đi đến bên cạnh xe, một tay nắm cửa xe, nghiêng mắt: "Con nói con bị bệnh nan y."

"Con!" Kiều Nhạn cứng đờ, nhíu mày nói: "Con đây là thái độ gì! Con gái nhà người ta xinh xinh đẹp đẹp nhân phẩm cũng tốt, chỗ nào không xứng với con! Mẹ biết, mẹ là mẹ kế, con......"

Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn bà một cái, dịu dàng mà phủ nhận: "Nếu mẹ không phải là mẹ kế của con, hôm nay con sẽ không tới cuộc hẹn này, nhưng mẹ không biết, con là Omega, không thể cùng vị tiểu thư này ở bên nhau."

Kiều Nhạn như bị sét đánh, "Con nói cái...... Cái gì?"

"Nếu con nói con là Omega, không chỉ có Viên tiểu thư cảm thấy khó xử, mẹ cũng khó mà mở miệng nói chuyện, không bằng nói con bị bệnh, sợ mẹ lo lắng nên không có nói, cho cô ấy một bậc thang."

Kiều Nhạn còn đang sững sờ, "Con mới vừa nói con là...... Cái gì?"

Phó Thanh Sơ cười khẽ, nói: Ba không nói với mẹ, thật ra con là Omega sao? Có khi ông ấy cũng không nhớ ra mình còn có đứa con trai, làm sao sẽ nhớ rõ giới tính thứ hai của con trai mình."

Kiều Nhạn ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của Phó Thanh Sơ, ngơ ngác ở trong lòng một hồi lâu, mới thoáng hiểu ra.

"Con không phải...... Vẫn luôn là Beta sao?" Kiều Nhạn nhìn Phó Thanh Sơ, đánh giá vẻ mặt hiện tại của anh, tuy rằng hai mẹ con không thân, nhưng anh chưa từng ngỗ nghịch với mình, ngược lại dịu dàng cực kỳ.

Phó Thanh Sơ nói: "Con cho rằng, giới tính phân hoá đối với con không có ảnh hưởng, mẹ, lần sau mẹ đừng vì con nhọc lòng, được không?"

Kiều Nhạn thấy sự phản kháng của anh, lúc trước bà cũng giới thiệu quá không ít con gái của bạn bè hoặc đồng nghiệp, Phó Thanh Sơ vẫn luôn rụt rè lễ phép, chưa bao giờ thẳng thắn như vậy, tuy rằng đến cuối cùng đều là không bệnh mà chết.

"Không đúng, sau khi phân hoá thành Omega, đều sẽ có kì phát tình cố định, con......" Kiều Nhạn không dám tin, bà đang làm việc ở nơi chuyên nghiên cứu thuốc ức chế của AO, đối với phương diện này rất rõ.

Biểu tình Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng nói: "Con từ lần đầu tiên phân hoá liền ở dùng thuốc ức chế, nếu không phải bởi vì xem mắt, con sẽ không nói cho mẹ, thực xin lỗi."

Kiều Nhạn nhíu mày: "Nhưng mà, tuy rằng thuốc ức chế đối với nhân thể không có hại, nhưng con hiện tại đã 29 tuổi, cũng đã dùng ít nhất hơn 10 năm, nếu thuốc ức chế hoàn toàn mất đi hiệu lực, vậy còn tồn đọng pheromone và kỳ phát tình trong 10 năm ... Không, điều này quá nguy hiểm!"

Phó Thanh Sơ mặt mày bất biến, bình tĩnh nói: "Con có chừng mực."

Kiều Nhạn vừa nghe anh uyển chuyển cự tuyệt, tức khắc im lặng.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần không muốn thảo luận, hoặc là có mâu thuẫn, sẽ không trực tiếp cho người ta nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng lãnh đạm nói một tiếng "Con có chừng mực" liền không hề nói tiếp.

"Vậy thì hãy chú ý đến bản thân mình." Kiều Nhạn nhìn đồng hồ và đau đầu nói: "Sơ Sơ mẹ hứa với con rằng lần sau ... mẹ sẽ không ép con phải hẹn hò nữa."



Phó Thanh Sơ gật đầu: "Cảm ơn mẹ."



"Được rồi, con quay lại trường, mẹ cũng về đi."

Kiều Nhạn tự lái xe, cũng không cần đưa về.

Phó Thanh Sơ mở cửa xe, xoa xoa trán mệt mỏi. Sau khi ba ly dị thì kết hôn với Kiều Nhạn. Bà hết lòng vì anh ấy còn hơn mẹ ruột.

**

Thời điểm anh phân hóa, như sét đánh giữa trời quang nện ở đỉnh đầu. Anh cho rằng dù là Beta cũng không có nghĩ tới mình sẽ là Omega.

Ba anh phong lưu vô độ, chay mặn không kỵ nam nữ không kiêng, sau khi cùng Kiều Nhạn ly hôn, toà án thậm chí đem anh phán cho mẹ kế Kiều Nhạn, từ đó về sau anh rất ít gặp qua ba ruột.

Khi anh bị phân hóa giới tính, cũng không có nói với mẹ kế, anh cũng không thích bị người khác biết, liền che giấu đi.

Hiện tại thuốc ức chế đối với anh mà nói hiệu quả cực nhỏ, mẹ nói đúng, nếu ngày nào đó bùng phát, mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát, sẽ hoàn toàn phát tình, nhất định phải tìm một Alpha tới đánh dấu anh.

Anh chán ghét hệ thống phân hóa gen giới tính, càng chán ghét nhân sinh sẽ bị chi phối.

Hệ thống AO, sau khi đánh dấu liền đại biểu hai người phải luôn ở bên nhau, anh không muốn nhân sinh bị trói chặt với người khác, cũng không nghĩ mình sẽ bị khuất phục hệ thống gen.

Anh cần một người không yêu anh, đánh dấu anh, để anh không bị kiểm soát bởi sự thống trị.

Chuyện này sắp xảy ra, rồi lại nhất thời không có biện pháp để giải quyết.

Không biết vì sao, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện xảy ra vào nửa năm trước, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý.

Ngày đó anh bị mấy Alpha chặn lại ở ngõ nhỏ đằng sau trường đại học, bọn họ nghe mình là Beta vẫn không chịu buông tha, anh bị giam cầm gắt gao, còn bị đánh, vẫn luôn tìm cơ hội phản kích.

Nhưng bởi vì gen, Omega quả thực bất lực, anh cơ hồ không thể phản kháng.

Thẩm Tuyển Ý chính là lúc ấy đột nhiên xuất hiện, hung ác lại lưu loát đánh ngã rạp mấy tên Alpha vừa mới phân hóa kia, mang theo một thân thu tin tức tố không thu được.

Phó Thanh Sơ khi bị mấy Alpha áp chế vẫn có thể thanh tỉnh, khi bị cậu ta chạm nhẹ vào, anh bị tin tức tố làm cho bất tỉnh.

Thẩm Tuyển Ý kỳ thật là một sự lựa chọn tốt nhất, cậu ta không yêu mình, không, phải nói cậu ta thực ghét mình, tuyệt đối sẽ không muốn cùng mình làm bạn đời.

Phó Thanh Sơ cười nhạo một tiếng, cười bản thân mình.

Cậu ta không yêu anb, sao có thể sẽ lựa chọn đánh dấu mình, cậu ta tuy rằng nhìn qua là người có thể đánh người thành kẻ ngốc, không sợ trời không sợ đất, lại không phải là người có quan hệ lung tung.

Anh từng nghe qua Thẩm Tuyển Ý không làʍ t̠ìиɦ nguyện, cậu ta không muốn lấy cớ giúp đỡ người khác, để chiếm tiện nghi của người ta.

Phó Thanh Sơ cười cười, cảm thấy thuốc ức chế có khả năng thật sự mất đi hiệu lực, bằng không vì cái gì mà trong lòng từng đợt mạo hiểm có ý nghĩ muốn bị cậu ta đánh dấu, nghĩ đến trái tim liền nóng lên.

Phó Thanh Sơ thở phào nhẹ nhõm, ngừng suy nghĩ về nó, khởi động xe để quay lại trường đại học. Đột nhiên nhớ ra rằng vẫn còn một báo cáo kiểm tra, anh lái xe tới bệnh viện.