Chương 26.2

Hô hấp của Thẩm Tuyển Ý vừa nóng vừa nặng, mang theo một mùi máu như có như không, giống như có tay, nắm lấy thần kinh mẫn cảm yếu ớt, bá đạo, không phản kháng được.

Phó Thanh Sơ nắm tay, lại vô tình đem ngón cái Thẩm Tuyển Ý quấn vào, bỗng dưng buông lỏng ra.

Bóng hai người bị ánh đèn chiếu lên tường, như là giao cổ tương điệp, đem phòng tiêm nhiễm ái muội.

"Thẩm Tuyển Ý, còn như vậy thì lập tức cút ra khỏi phòng."

"Từ phòng thí nghiệm cút đi, đến từ phòng ở cút đi, tôi xem như có tiến bộ đi, tôi còn rất năng lực." Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh, câu cút đi nghe quá nhiều lần, đều trở thành tình thú nhỏ của cậu ta.

Hoặc là anh ấy đánh mình một cái, không đánh là chứng minh anh ấy cũng có chút thích mình.

Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng nghĩ xong rồi, không liêm sỉ áp sát lại thấp giọng hỏi: "Đại mỹ nhân, nếu hiện tại tôi hôn mắt thầy, thầy có đánh tôi không."

"......" Phó Thanh Sơ nhìn mắt Thẩm Tuyển Ý, thiếu chút nữa bị mê hoặc, đột nhiên rút tay ra, bóp chặt cổ cậu ta xoay người đem cậu ta ấn ở trên giường, lạnh giọng nói: "Thật muốn bị đánh?"

"Không muốn, nhưng tôi muốn hôn thầy, tên bác sĩ ngu ngốc kia đã thân thân với thầy, tôi còn chưa được."

"Anh ta cũng chưa làm gì với tôi, lại vô cớ ăn dấm bậy thì cút ngay." Nói xong, Phó Thanh Sơ xoay người rời khỏi.

Thẩm Tuyển Ý chưa kịp nói ngủ ngon với anh, còn thuận đường đóng cửa, một bước đúng chỗ, có thể thấy được tức giận không nhẹ.

Thẩm Tuyển Ý lật người lại, tay chống đầu nghĩ, đại mỹ nhân của mình tính tình thật lớn, nhưng mà anh ấy chỉ nổi nóng với mình, người khác đều không thể làm anh ấy nổi nóng như vậy.

Mình cũng thật có năng lực.

Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng vui vẻ nửa ngày, cảm thấy áy náy lại lấy ra di động tìm vị trí cảm thấy bình thường, chỉ chụp vết thương, không có bại lộ nơi ở Phó Thanh Sơ.

Ánh đèn phòng ánh đèn là màu ấm, chụp ra tấm hình đầy vết thương thê thảm.

Thẩm Tuyển Ý không có liêm sỉ phát trong vòng bạn bè nói đại mỹ nhân tự mình bôi thuốc cho, hỏi nhân dân quần chúng đều hay không.

Một đám người ở dưới trả lời.

Tống Minh: Đại gia của tôi, hơn nửa đêm phát da^ʍ cái gì, kéo đen.

Triệu Lộ: Thẩm đại gia cậu làm sao mà bị thương thành như vậy, đây là bị một nhóm Alpha tới đánh cậu hay sao, cậu đoạt vợ của ai? Cần tôi tới an ủi không?

Hứa Dịch: Cậu không phải nói về trường học sao, làm sao lại đánh nhau, không có việc gì chứ, có ở ký túc xá không tôi tới nhìn cậu.

Trần Thanh Uyển: Đàn em Thẩm để chị ngắm một chút được không?

Thẩm Dao: Làm sao bị thương thành như vậy, chị lập tức tới!

Lương Văn Văn: QAQ Thẩm ca, có đau hay không, tôi cũng muốn bôi thuốc cho cậu, còn có đại mỹ nhân là ai! Tôi có phải lại có tình địch hay không QAQ.

Thẩm Tuyển Ý trở về nhắn tin cho Thẩm Dao, để cô đừng lo lắng, không có chuyện gì, mới vừa thoát ra lại đột nhiên nhảy ra một cái bình luận mới, làm cậu thiếu chút nữa đem điện thoại ném văng, luống cuống tay chân mà lượm lại.

Phó Thanh Sơ bình luận: ?

Xong đời.

Chỉ lo khoe khoang, quên chặn anh lại.

Thẩm Tuyển Ý nhanh chóng quyết định click mở Wechat của Phó Thanh Sơ gửi cho anh một tin nhắn: Giáo sư, không bằng thầy cho tôi ba giây để tôi giải thích một chút?

WeChat nhắc nhở: Thực xin lỗi, cần phải thêm bạn tốt với đối phương.

Thẩm Tuyển Ý mở giao diện thêm bạn tốt, thành khẩn xin lỗi, lưu loát vắt hết óc mà suy nghĩ một chuỗi từ, đã gửi qua.

Đối phương cự tuyệt lời mời bạn tốt của bạn.

Thẩm Tuyển Ý ghé vào trên giường phiền muộn, lúc trước quá quậy phá, luôn chọc anh ấy nổi nóng, hiện tại muốn theo đuổi vợ cũng thật khó.

Thẩm Tuyển Ý khó chịu nửa ngày, ngửi thấy trên khăn trải giường có mùi tuyết tùng thanh đạm trên người anh ấy, không bao lâu liền cảm thấy mình có phản ứng.

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay sờ, đem mặt vùi vào gối đầu thật sâu mà hít vào một hơi, nghĩ ngón tay mềm mại của Phó Thanh Sơ lướt qua vai lưng của mình, nhịn không được ảo tưởng anh cũng ở trên cái giường này, cắn môi dùng tiếng nói lạnh như băng kêu cậu cút đi.

Phó Thanh Sơ là Beta, nếu là Omega, lúc phá khai khoang sinh sản không biết mềm thành cái dạng gì, nói không chừng con mắt sẽ hồng hồng, cuối cùng thật sự chịu không nổi mới khuất phục, khóc nức nở xin tha.

Thẩm Tuyển Ý không biết từ chỗ nào nghe qua một câu đùa cợt, càng là người cấm dục, cởϊ qυầи áo càng dâʍ đãиɠ, không biết loại cấm dục như Phó Thanh Sơ, có thể dâʍ đãиɠ đến tình trạng gì.

Mặc kệ là tình trạng gì, cậu cảm thấy mình không hề nghi ngờ hẳn là sẽ chết ở trên người anh ấy.

Hô hấp của Thẩm Tuyển Ý trầm xuống, ngón tay cũng đi theo ảo tưởng càng động càng nhanh, đỉnh tới giới hạn.

"—— Phó Thanh Sơ."

**

Sáng sớm hôm sau Phó Thanh Sơ lên phòng thì Thẩm Tuyển Ý đã đi rồi, không biết từ chỗ nào xé được tờ giấy, ở trên bàn để lại tờ nhắn.

—— đi trước đây.

Không tên người gửi, chủ ngữ cũng không có, nhưng nét chữ giương nanh múa vuốt vừa thấy liền biết là ai viết, để lại trên giường mà hôm qua cậu ta ngủ lại.

Phó Thanh Sơ ma xui quỷ khiến mà không có đem tờ giấy ném thùng rác, ngược lại duỗi tay từ trên kệ sách lấy quyển sách ra, kẹp ở bên trong, lại để trở về.

Xoay người bỗng nhiên sửng sốt, khăn trải giường không có ở đây.

Anh nghiêng đầu nhìn phía ban công, khăn trải giường màu trắng đón gió mà bay, trên mặt đất để chậu nước, đi đến nhà vệ sinh thì thấy, trên mặt đất có vệt nước, máy giặt lại không mở.

Dùng tay giặt?

Thẩm Tuyển Ý đây là sợ mình ngại cậu ta dơ, cho nên đem khăn trải giường mình ngủ qua giặt sạch, lại sợ tiếng động của máy giặt lớn đánh thức mình, trực tiếp dùng tay giặt sạch?

Bàn tay đang nắm cửa khép chặt lại, nhẹ nhàng hạ mi, đóng lại.

Anh rửa mặt xong xuống lầu, thấy trên bếp để một cái nồi, trong không khí có mùi tiêu nhàn nhạt.

Phó Thanh Sơ đi qua, mở nắp nồi lại lấy cái muỗng quấy quấy, phát hiện phía dưới hơi đặc, nhưng không nghiêm trọng, múc tới nếm một ngụm, có hơi khó ăn, nhưng rất thơm.

Di động vang lên, Mạc Cửu gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đã rời giường chưa, hôm nay thân thể cảm thấy thế nào, có cần đi bệnh viện kiểm tra không, mình có thể giúp sắp xếp.

Phó Thanh Sơ buông muỗng, đậy nắp nồi, trả lời tin nhắn của Mạc Cửu, sau đó xoay người ra phòng bếp.

Cảm tình là thứ thực vi diệu, có người có thể hái sao trên trời cho người mình thích, cũng có một thiếu niên vụng về nấu cho anh một chén cháo cay đặc.

-

Tình yêu của thiếu niên mãnh liệt lại đầy sức sống.

Phó Thanh Sơ tuy rằng cũng từng phóng túng, nhưng rốt cuộc chưa trải qua loại nhiệt liệt theo đuổi này, tựa như có thể đem trái tim nóng bỏng móc ra đưa cho mình, không giữ lại mặc anh tàn phá.

Hiện tại toàn bộ trường học đều biết Thẩm Tuyển Ý theo đuổi Phó Thanh Sơ, nhưng kỳ lạ chính là không ai cho là thật, hiệu trưởng cho rằng sinh viên bất lương này đang đối nghịch với Phó Thanh Sơ.

Phó Thanh Sơ rũ mắt, tầm mắt nhàn nhạt mà xem luận văn sinh viên nộp lên, trong tai lại không thể tránh né mà nghe thấy giọng của Thẩm Tuyển Ý đang nói chuyện, có tới có lui.

Phó Thanh Sơ cũng mặc kệ không để ý tới Thẩm Tuyển Ý, để cậu ta vào phòng thí nghiệm, mặc kệ sắc mặt anh tốt hay không, mua kẹo cho Trần Thanh Uyển, phân phát bánh kem, lấy lòng bọn họ.

Lúc này mới nửa tháng, phòng thí nghiệm trừ bỏ Hứa Dịch cơ bản đều bị cậu ta mua chuộc.

Đặc biệt là Trần Thanh Uyển, một lòng một dạ khuỷu tay quẹo ra ngoài, thậm chí còn quay lén video cho cậu ta, bị Phó Thanh Sơ tịch thu di động, phạt viết luận văn ba ngàn chữ mới khóc lóc bảo đảm không có lần sau.

Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên bàn cùng mọi người nói cười, Phó Thanh Sơ mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng xem luận văn.

Tháng năm đến, hoa hoè trên ngọn cây ngoài cửa sổ vẫn không chịu nhận thua mà toả hương, bị cơn gió ấm áp thổi vào, đem thời gian làm chậm lại.

Đại học Bình Thành có rất nhiều cây cổ thụ, tiếng ve cùng lá cây sàn sạt vang lên theo cửa sổ bay vào, mang theo ánh mặt trời cùng nhau chiếu vào trên vai thiếu niên.

Có đôi khi lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc cùng tầm mắt Thẩm Tuyển Ý chạm vào nhau, chăm chú nhìn không dịch đi.

Biết rõ khát vọng ở trên mặt nhìn không sót gì, Thẩm Tuyển Ý không che dấu, nóng bỏng.

Trong nháy mắt anh cảm thấy mình chịu không nổi loại nhiệt liệt theo đuổi này, mãnh liệt có thể đem người cuốn lấy, quá mức kí©h thí©ɧ, làm người không chịu nổi.

"Quậy đủ chưa." Phó Thanh Sơ có chút bất đắc dĩ, thu hồi tầm mắt ra vẻ lạnh nhạt mà nói: "Quậy đủ rồi thì trở về đi học."

Thẩm Tuyển Ý đi tới, chân dài duỗi ra, nửa dựa vào trên bục giảng, vươn một ngón tay câu lấy túi tiền trên áo blouse kéo về phía mình, giống như làm ảo thuật móc ra một viên chocolate, bỏ vào trong túi anh, "Không quậy, nhớ thầy."

Phó Thanh Sơ nhìn chocolate trong túi cùng ngón tay thon dài của Thẩm Tuyển Ý, chói mắt, còn chướng mắt.

"...... Tới trường học khi nào? Buổi sáng đi học không thấy cậu, lại đánh nhau?"

"Không, còn có thể cả ngày đánh nhau sao, mới từ chỗ Quân Nhiên về." Thẩm Tuyển Ý thu tay, lại từ trong túi lấy ra chìa khóa nhét vào túi áo blouse của Phó Thanh Sơ, nói: "Anh ấy nói xe của thầy sửa xong rồi, hôm nào muốn mời thầy ăn cơm để nói cảm ơn."

"Bao nhiêu tiền." Phó Thanh Sơ duỗi tay sờ ví tiền, bị Thẩm Tuyển Ý một phen đè tay lại, nói: "Mạng chó của Quân Nhiên thầy đã cứu còn quản tiền sửa xe."

Phó Thanh Sơ nói: "Về sau đừng trong giờ học tới đây tìm tôi, nếu đã đậu đại học, nên nghiêm túc đi học, phải chịu trách nhiệm cuộc sống về sau của mình."

Con ngươi Thẩm Tuyển Ý co rụt lại, không biết nghĩ đến cái gì, bài xích chợt lóe rồi biến mất, nhưng lúc ngẩng đầu lại là cười hỏi anh: "Lúc tan học tôi có thể tới tìm anh không?"

"......" Phó Thanh Sơ bị cậu ta hỏi, lại không sửa cách nói, như cũ lạnh mặt nói: "Tôi không cho cậu tới cậu liền không tới? Cậu nghe lời như vậy."

Thẩm Tuyển Ý cười, duỗi tay từ trong túi lấy ra một viên chocolate lột vỏ đưa vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ mà nói: "Cũng không phải không nghe, xem anh nói cái gì."

Lời Thẩm Tuyển Ý nói với anh không chút nào che giấu, có đôi khi ẩn ý nói giỡn chuyện người lớn, có đôi khi nghiêm trang nói không đứng đắn, làm anh tức cũng không biết làm như thế nào được.

Đại khái là bởi vì biết rõ mục đích, nhìn có vẻ chân thành đơn giản, người thiếu niên tâm tư trong sáng lại rõ ràng, không chút nào ngượng ngùng.

Kỳ thật Thẩm Tuyển Ý lớn lên rất đẹp, mày kiếm mắt sao, đôi mắt xanh đen giống như là ẩn giấu một dãy ngân hà, có đôi khi ở dưới ánh đèn anh thậm chí cảm thấy nơi đó giây tiếp theo có thể nhảy ra ngôi sao.

Phó Thanh Sơ đã lớn như vậy, có đôi khi bị một cái chớp mắt như vậy mà nhìn chằm chằm không rời, trái tim đều sẽ loạn nhịp.

Phó Thanh Sơ nhìn chăm chú, làm bản thân cũng hoảng sợ, khụ giọng lãnh đạm nói: "Học kỳ này lại trốn tiết của tôi, cậu vĩnh viễn đừng tới."

"Được!" Thẩm Tuyển Ý híp mắt cười một cái, lại từ trong túi lấy ra một viên chocolate lột vỏ, đưa tới bên miệng anh: "Nếm thử."

Phó Thanh Sơ nhìn thoáng qua, biết mình không ăn cậu ta sẽ không ngừng, vì thế duỗi tay.

Thẩm Tuyển Ý thu tay, khăng khăng muốn đút cho Phó Thanh Sơ, "Không được, dùng miệng, anh ăn rồi tôi sẽ đi, một lát có tiết quan sát giải phẫu, nhanh lên."

Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn quanh phòng thí nghiệm, bọn sinh viên đều ở đây, hơi hơi nhíu mày thay đổi đề tài hỏi cậu ta: "Quán bar của Quân Nhiên giải quyết như thế nào?"

"Cô gái kia xem như được cứu về rồi."

Phó Thanh Sơ ngước mắt, "Vậy sao?"

"Ừ, đứa bé không còn, người còn đang hôn mê, nửa chết nửa sống cũng không biết có thể tỉnh hay không, bác sĩ nói đưa đi tương đối kịp thời, xem như giữ được một cái mạng, nhà bọn họ cũng nghĩ như vậy." Thẩm Tuyển Ý chống cằm ở trên bục giảng, nhìn mặt Phó Thanh Sơ, nhịn không được nghĩ anh tại sao đẹp như vậy.

Lông mi đen nhánh, môi hơi hơi đỏ lên, làn da cũng trắng, ngẫu nhiên nâng mắt lên như bị không khí che phủ, như là vô duyên vô cớ bị phủ một tầng ái muội.

Thẩm Tuyển Ý muốn thấy đôi mắt kia ướt đẫm như vậy.

"Cậu nhìn cái gì?" Phó Thanh Sơ có chút không được tự nhiên.

Thẩm Tuyển Ý không chút nào che dấu mà nói: "Nhìn anh."

"...... còn quán bar của Quân Nhiên thì sao?" Phó Thanh Sơ biết nói cậu ta cũng không được gì, đem đề tài quay trở về, hỏi: "Không có gì vấn đề sao."

Thẩm Tuyển Ý lắc đầu, đem chocolate nhét vào trong miệng mình, "Không có gì, tuy rằng không phải bọn họ làm, nhưng là xảy ra chuyện ở chỗ bọn họ, việc bồi thường giải quyết riêng bên kia cũng chưa nói cái gì, cơ bản đã giải quyết xong."

"Vậy là tốt rồi."

Nói xong, hai người lại không nói gì.

Lúc hai người bọn họ ở bên nhau, Phó Thanh Sơ cơ bản không nói lời nào, trừ phi bất đắc dĩ, hơn phân nửa đều là Thẩm Tuyển Ý tìm chuyện để nói.

Cậu cũng không phải người lảm nhảm, nhưng cùng anh ở bên nhau chính là muốn anh nói nhiều, mắng mình cũng được, Triệu Lộ nói tính tình của mình tiện.

Tiện cũng được.

Thẩm Tuyển Ý vươn tay, khảy khảy cổ áo blouse, bỗng nhiên kỳ quái mà kéo ra, "Trên cổ anh là cái gì? Hồng một mảnh như vậy, dị ứng sao?"

Phó Thanh Sơ cho rằng cậu ta lại quậy mình, chỉnh cổ áo lại, dùng ánh mắt uy hϊếp.

"Cút trở về đi học đi." Dừng một chút, anh lại nói: "Lại trốn tiết của tôi, cậu vĩnh viễn cũng đừng tới."

"Bảo đảm không trốn nữa." Thẩm Tuyển Ý vươn tay che khuất mắt Phó Thanh Sơ, đột nhiên không kịp đề phòng hôn vành tai anh một chút: "Đại mỹ nhân, buổi tối gặp lại."

Thân thể Phó Thanh Sơ run lên, hô hấp đột nhiên rối loạn, ma xui quỷ khiến nhìn cậu ta đang sờ soạng vành tai.

Không lớn không nhỏ, không biết đúng mực.