Chương 31.2

Thẩm Tuyển Ý sắc mặt như thường, thanh âm bình tĩnh mà cười: "Người là tôi đánh, Thịnh ca trong lòng tức giận thì tìm tôi, đừng tìm Phó Thanh Sơ gây phiền toái, anh ta là một thầy giáo bình thường, đôi tay kia cũng chỉ cầm được hai quyển sách, sẽ đánh cái rắm."

Thịnh ca ha ha ha cười rộ lên, nhưng anh ta bỗng nhiên dừng cười biểu tình đột nhiên biến đổi, tàn thuốc trong tay hướng trên mu bàn tay Thẩm Tuyển Ý nhấn một cái, tức khắc có mùi cháy.

Nghiêm Bảo bị dọa đến da đầu tê dại, mồ hôi lạnh ở sau lưng ướt từng tầng từng tầng, duỗi tay muốn đoạt điếu thuốc lại không dám động, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, trái lại Thẩm Tuyển Ý mày cũng chưa nhăn một cái.

Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh đen không hề gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Đừng tìm anh ấy gây phiền toái, có việc tới tìm tôi."

"Nhóc con được lắm." Thịnh ca ý vị không rõ nói, không biết là khen hay là cười nhạo, đem tàn thuốc ném trên mặt đất, cười khẽ lại nói: "Thích người kia?"

"Không thích, tôi cùng anh ấy không quan hệ, nhưng nếu anh vì tôi mà đi tìm anh ấy gây phiền toái." Trên mặt Thẩm Tuyển Ý lãnh đạm, khóe miệng đang cười cũng sâu một ít, lấy hơi, nói: "Hai ta cùng chết."

Ánh mắt Thịnh ca lạnh lẽo: "Cậu uy hϊếp tôi?"

Thẩm Tuyển Ý cầm lấy nửa bình rượu trên bàn, hướng trên vết thuốc trên tay đổ lên, không thèm để ý mà lắc lắc, sau đó nói: "Tôi nghe kia người kia gọi điện thoại, anh ta nói nếu không bồi anh cao hứng, anh ta không tới nữa, anh quen sao?"

Thịnh ca ngẩn ra, cười: "Như thế nào? Hoá ra hôm nay tới không phải vì nhận sai, là hưng sư vấn tội?"

Thẩm Tuyển Ý ngồi ở một bên trên sô pha, tầm mắt vờn quanh một vòng, "Tôi không dám, hỏi một chút."

Thịnh ca tâm nói: Người của tôi cậu cũng đánh rồi, ở trước mặt tôi liền không phục, cậu không dám? Tôi thật không dám.

"Tôi có quen, nhưng không thể nói cho cậu, muốn biết liền tự điều tra đi, thật muốn điều tra ra là ai liền thưởng cho cậu." Thịnh ca nghiến răng, ở trong lòng mắng chửi người.

Tiểu tử Thẩm Phong kia theo anh ta cũng lâu, anh ta cũng chơi chán rồi, có lúc nửa thật nửa giả mà nói muốn Thẩm Tuyển Ý, cậu ta cao hứng nói, bằng bản lĩnh của anh.

Thẩm Tuyển Ý không thích bị quản, từ nhỏ đã tàn nhẫn, không có hắn không dám đánh giá, có thể bị Thẩm Phong câu tới tay, khăng khăng một mực đi theo mình chẳng phải tốt sao.

Kết quả chuyện này nháo thành như vậy.

Thẩm Tuyển Ý ngồi đó, nói: "Ha, ngài cũng nói cho người nọ, nói người đó cẩn thận một chút đừng bị tôi điều tra ra."

**

Từ sau ngày đó, Thẩm Tuyển Ý quả nhiên liền không có tới phòng thí nghiệm, tới giờ đi học cũng không tới, Phó Thanh Sơ từ trên bục giảng nhìn lướt qua, lại rũ mắt.

Nửa tháng qua đi, nhiệt độ càng ngày càng cao, đem người sống sờ sờ như nhét ở trong l*иg hấp rồi lại nướng nướng, bọn sinh viên cũng không muốn học, cúi đầu chơi di động.

Trần Thanh Uyển cảm thấy từ trước đến nay Phó Thanh Sơ đã lạnh lùng, hiện tại quả thực lại cao hơn một bậc, có thể so với đỉnh Everest còn lạnh hơn, cẩn thận mà hỏi Hứa Dịch: "Này, cậu có biết nguyên nhân hay không?"

"Cái gì?" Hứa Dịch nghiêng đầu.

Trần Thanh Uyển lặng lẽ chỉ chỉ Phó Thanh Sơ, nhỏ giọng nói: "Cậu có cảm thấy giáo sư hình như lạnh lùng hơn hay không, bình thường nói tuy không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể cùng chúng ta nói giỡn, vì cái gì hiện tại lời nói đều không tiếp."

Hứa Dịch rũ mắt, nhìn tay, lại ngắm di động, không nói chuyện.

Trần Thanh Uyển tiếp tục suy đoán: "Còn có, Thẩm Tuyển Ý không phải theo đuổi giáo sư của chúng ta sao, trong khoảng thời gian này như thế nào cũng không tới, hai người bọn họ có phải cãi nhau hay không? Tôi nói chứ, giáo sư lạnh lùng như vậy ai có thể theo đuổi được, nhưng mà Thẩm Tuyển Ý này cũng thiếu kiên nhẫn, đoá hoa cao lãnh muốn hái được, không phải đợi nở mới hái được sao."

Trong lòng Hứa Dịch có một ngọn lửa vô danh, không lựa lời mà nói: "Cậu quan tâm chuyện gì vậy."

Trần Thanh Uyển sửng sốt, "A?"

Hứa Dịch cúi đầu, hít sâu một hơi, hoãn hoãn ngực tắc kia đoàn khí, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi còn có báo cáo chưa viết xong."

Trần Thanh Uyển kỳ quái mà nhìn cậu ta một cái, Hứa Dịch ngày thường rất ôn hoà, vô luận vui đùa cái gì đều có thể cười tủm tỉm cho qua, quả thực ôn nhu như Omega.

Tuy rằng cô là Beta ngửi không ra mùi tin tức tố, nhưng cô suy đoán hẳn là sẽ giống gió xuân, hoặc nước biển, ôn nhu cực kỳ.

Hứa Dịch đứng lên, đi đến bên cạnh Phó Thanh Sơ, nhỏ giọng nói: "Giáo sư, Thẩm Tuyển Ý cậu ấy......"

Phó Thanh Sơ di động đặt trên bàn vang lên, anh lấy ra vừa thấy là giáo viên chủ nhiệm, duỗi tay ngăn lại Hứa Dịch, sau đó nghe: "Thầy Chu, có chuyện gì vậy?"

"Giáo sư Phó à, viện nghiên cứu di truyền bên kia có hạng mục phân đến cho chúng ta, hiệu trưởng nói tôi hỏi thầy một chút gần nhất có thể tiến hành hay không."

"Hạng mục gì?"

Thầy Chu nói: "Thu thập tin tức tố của mỗi người khác nhau, tiến hành kiểm tra di truyền gen, hoàn cảnh hoạt động có ảnh hưởng nhất định tới nghiên cứu hay không."

Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, nhìn Hứa Dịch, không biết nghĩ tới cái gì, nói: "Được."

Thầy Chu sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hiệu trưởng hai tay nắm lại đầu đầy mồ hôi, này không phải rất đơn giản sao?

"Kia được, buổi sáng 10 giờ xuất phát, mười ba học sinh, không thành vấn đề đi." Thầy Chu giơ tay mà vỗ vai hiệu trưởng hai cái, lại nói: "Đáp ứng rồi cũng không thể đổi ý."

Phó Thanh Sơ "Vâng" một tiếng, "Sẽ không."

Cúp điện thoại, Phó Thanh Sơ giãn mày nhẹ nhàng thở ra, mang học sinh đi ra ngoài cũng tốt, ít nhất không cần ở trong trường học cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, anh không đáp lại, Thẩm Tuyển Ý cũng thống khổ.

Phó Thanh Sơ ngẩng đầu: "Hứa Dịch, cậu vừa mới muốn nói cái gì với tôi?"

Hứa Dịch lắc đầu: "Không, không có gì." Nói xong lại trở về vị trí của mình.

——

"Ai Thẩm đại gia, ngọn gió nào đem cậu thổi tới nha." Thôi Sở từ chỗ giáo vụ đi ra, thấy Thẩm Tuyển Ý đang đi tới khu dạy học vội gọi, chạy chậm đuổi theo, nắm lấy bả vai Thẩm Tuyển Ý cười: "Ngài từ chỗ nào tới nha?"

Thẩm Tuyển Ý kéo cánh tay cậu ta, nghiêng đầu: "Quàng vai quàng chân, làm gì? Cậu thích tôi à."

Thôi Sở lập tức buông tay ra: "Tôi không phải đồng tính, tôi chỉ thích Omega mềm mại, không thích loại sói hung mãnh như cậu, ăn không tiêu."

"Chậc." Thẩm Tuyển Ý hai tay cắm túi đi tới phía trước, Thôi Sở đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Này cậu xem cái kia có phải Thẩm Phong hay không, đang nhìn cậu?"

Thẩm Tuyển Ý đầu cũng không quay, chuyển đề tài hỏi cậu ta: "Cậu mới vừa ở chỗ nào lại đây."

"À, từ chỗ giáo vụ." Thôi Sở phẩy phẩy tờ giấy trong tay, nói: "Hiệu trưởng mới vừa ở chỗ đó, nói có hạng mục nghiên cứu gì đó, muốn ở ban chúng ta chọn ba sinh viên, cùng giáo sư Phó đi vào núi."

"Phó Thanh Sơ?"

Thôi Sở "A" một cái, nói: "Đúng vậy, là cái này, hạng mục nghiên cứu di truyền, muốn chọn ba sinh viên học y đi theo, miễn cho đến lúc đó có cái gì sự kiện đột phát linh tinh, lại nói là y học hay di truyền học không phân biệt, dù sao tôi cũng không rõ, liền chọn mấy sinh viên giao lên hoàn thành nhiệm vụ là được."

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay: "Lấy cho tôi nhìn xem."

Thôi Sở nhìn cậu ta một cái: "Làm gì? Cậu mười ngày nửa tháng không tới học một tiết, đừng nói với tôi cậu cũng có hứng thú vào núi ăn cỏ nha, này tôi nghe nói đi kia có con muỗi lớn cỡ ngón cái, còn dễ dàng lây truyền các loại bệnh truyền nhiễm, biên cảnh xung đột bạo loạn gì đó, dù sao tôi không đi."

Đầu ngón tay Thẩm Tuyển Ý hơi nhúc nhích, đem giấy trả lại cho cậu ta: "Có điểm văn hoá hay không, nếu muỗi to cỡ ngón cái của cậu, máu trên người của cậu đều không đủ cho nó giải khát."

Thôi Sở bĩu môi, "Cậu mấy ngày nay đi đâu vậy, giáo sư tới dạy mấy tiết, tuy rằng không điểm danh, nhưng tôi thấy thầy ấy cố ý vô tình mà nhìn qua chỗ cậu vài lần."

Thẩm Tuyển Ý không nói gì.

Thôi Sở lại hỏi: "Cậu không phải nói theo đuổi thầy ấy sao, hết hứng thú rồi? Rốt cuộc cảm thấy phá thầy ấy không thú vị, thu tay lại?"

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu: "Ngày thường tôi không phát hiện, cậu lại lắm chuyện như vậy, vươn đầu lưỡi cho tôi nhìn xem, dài cỡ vài thước chưa."

Thôi Sở câm miệng, lại nói: "Sở thích đi, đây là tôi quan tâm cậu, nhưng mà giáo sư Phó là Beta, cậu là Alpha không đi thích Omega, cậu làm sao so được với thầy ấy."

Bước chân Thẩm Tuyển Ý dừng lại, Thôi Sở cũng ngừng theo, nghi hoặc hỏi: "Sao không đi tiếp?" Nói xong theo tầm mắt vừa thấy, Phó Thanh Sơ đứng ở cách đây không xa, lẳng lặng mà nhìn hướng này.

Thôi Sở ở hai người trên mặt ngó nghiêng một hồi, "A, tôi đi trước, tới trong ban nói bạn học nào muốn đi thì đăng ký, bọn họ không muốn đi, xem ra tôi phải đi."

Phó Thanh Sơ nhìn bóng dáng cậu ta, hơi hơi rũ mắt, xoay người đi.

Thẩm Tuyển Ý lấy lại tinh thần, lại nhìn bóng dáng của anh, dùng sức mà nắm chặt ngón tay, khắc chế nội tâm nhịn không được muốn ôm anh muốn đùa giỡn anh mặt đỏ tai hồng.

Phó Thanh Sơ đáp ứng mình, chỉ cần mình không hề quấn lấy anh ấy, thì không cần cái thuốc kia, anh ấy...... Thẩm Tuyển Ý nâng phía dưới, tâm nói: Đi con mẹ nó ước định.

"Thôi Sở." Thẩm Tuyển Ý dựa vào cửa gọi, Thôi Sở đang thuyết phục mọi người, nghe thấy thanh âm ở phía dưới: "Làm gì?"

"Lấy quyền mưu tư."

Thôi Sở sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn tờ báo danh trong tay mình, há miệng thở dốc: "Cái này?"