Chương 37

Phó Thanh Sơ không nghe rõ, dừng lại hỏi cậu: "Cái gì?"

Thẩm Tuyển Ý nghẹn cười, nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Tôi nói......vào nhà vệ sinh không mau được, anh có mắng tôi không?"

"......" Phó Thanh Sơ vẫn là cảm thấy không nghe hiểu, liền cho là tắm rửa cọ xát, cũng không đến mức mắng cậu ta, hay là mình hay mắng cậu ta, làm cho cậu ta có bóng ma?

"Sẽ không."

Thẩm Tuyển Ý đi theo phía sau anh, nói: "Kỳ thật tôi vốn đang muốn làm chậm một chút, nếu không phải anh ở bên ngoài gọi, phỏng chừng lát nữa mới có thể ra ngoài."

"Không đau sao?"

Thẩm Tuyển Ý cười lắc đầu, như kẻ ngốc nói: "Không đau."

Đáy lòng Phó Thanh Sơ hơi hơi nhũn ra, nhịn không được muốn cong khóe miệng, thoáng lãnh đạm mà nói: "Ngồi xuống bôi thuốc."

Vừa rồi ở bệnh viện cầm chút thuốc uống với thuốc bôi, Phó Thanh Sơ tìm thuốc cao, lại tới nhà vệ sinh rửa sạch tay, lúc trở về thấy cậu ta ngoan ngoãn ngồi ở một bên, bỗng nhiên cười.

"Anh cười cái gì."

Phó Thanh Sơ nói: "Ghế dựa quá thấp, ngồi trên giường đi."

Thẩm Tuyển Ý lại đứng lên, dịch đến mép giường, nghiêng người để Phó Thanh Sơ bôi thuốc cho, lần trước tay không bị thương cậu có thể tự bôi lên mặt, lần này vết thương trên cánh tay cũng không ít, toàn thân như khối thịt bị đập nát, vừa vàng vừa tím.

Phó Thanh Sơ bôi thuốc mỡ lên trên lưng, dùng đầu ngón tay lấy một chút chạm vào trên miệng vết thương.

"Ui......"

Ngón tay Phó Thanh Sơ ngừng lại, "Đau không?"

Thẩm Tuyển Ý cau mày lắc đầu, cơn đau đi qua bỗng nhiên bắt đầu cười: "Bác sĩ này có giấy phép không vậy? Kê thuốc gì mà như vậy, trộn lẫn ớt cay hay sao."

Phó Thanh Sơ cúi đầu nhìn hộp thuốc, nhìn hướng dẫn sử dụng, không có gì vấn đề, "Sẽ có tính kí©h thí©ɧ nhỏ, cậu ráng nhịn đi?"

"Thôi vậy, anh nói tôi nhịn tôi liền nhịn vậy." Thẩm Tuyển Ý mắt một bế, thấy chết không sờn mà nói: "Đến đây đi."

Độ cong khoé miệng Phó Thanh Sơ hơi hơi gợi lên một chút, đầu ngón tay chấm thuốc hướng trên miệng vết thương bôi, động tác lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng, đánh giá vẻ mặt của cậu ta.

Thẩm Tuyển Ý là Alpha, thân thể so với người bình thường cường kiện hơn, hơn nữa cậu ta hay đánh nhau, cơ bắp trên người mạnh khoẻ rắn chắc, lúc đầu ngón tay đυ.ng phải như là một khối sắt nóng bỏng.

Thẩm Tuyển Ý ngồi ở trên giường, lúc bôi lên cánh tay còn ổn, trước ngực liền không có ổn, hoặc là mình ngồi xổm xuống hoặc là để cậu ta đứng lên, Phó Thanh Sơ do dự một hồi.

"Làm sao vậy?"

Phó Thanh Sơ nói: "Đứng lên."

Thẩm Tuyển Ý theo lời đứng lên, ánh đèn mờ nhạt, Thẩm Tuyển Ý chỉ vây một cái khăn tắm quanh người sắp rớt, nửa người trên cơ bắp cứng rắn rõ ràng lộ ra một năng lượng chờ phát động.

Hô hấp Phó Thanh Sơ bỗng nhiên run rẩy, trong lòng bốc lên một ngọn lửa nhỏ bỏng cháy, không phát giác tin tức tố của mình lặng lẽ phóng thích.

"Giáo sư Phó?" Thẩm Tuyển Ý cao hơn anh, từ góc độ này, giống như anh đang ở trong lòng ngực mình, bởi vì rũ mắt, chỉ có thể thấy lông mi thật dài cùng chóp mũi thấm mồ hôi mỏng.

"Anh rất nóng sao?"

Phó Thanh Sơ lấy lại tinh thần, dừng lại: "...... Không phải."

"Bằng không để tôi tự làm đi, tay không đau lắm, nhịn nhịn liền ổn." Thẩm Tuyển Ý duỗi tay muốn lấy thuốc, bị Phó Thanh Sơ né qua, cậu lại nói: "Thật sự, một chút cũng không đau."

Phó Thanh Sơ nhìn cậu cười đến vô tâm không phổi, hàm răng trắng tinh cùng đôi mắt hơi cong, ngốc hề hề mà nói bản thân không có việc gì, kỳ thật mày vẫn luôn nhăn, cậu có thể kiên trì tắm rửa xong đã thực không dễ dàng.

Xe đâm thành như vậy, cậu lại không đeo dây an toàn, toàn dựa vào bản thân nắm chặt tay lái cùng lực đánh vào đối kháng, tạo thành vết thương, dây chằng đau đớn nào có nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

"Đưa tay ra."

"À."

Phó Thanh Sơ lấy nhiều thuốc mỡ một chút bôi lên trên lưng, chấm lấy một ít từ ngực bắt đầu bôi, cho dù vẫn luôn sử dụng thuốc ức chế, anh vẫn là Omega hàng thật giá thật, làn da tinh tế trắng nõn, lòng bàn tay cũng so với người bình thường mềm mại hơn.

Bởi vì miệng vết thương không hở, cũng không bị rách, phần lớn là do va chạm, thuốc mỡ sau khi mát xa như hấp thu vào da.

Khi đôi tay kia chạm vô da mình, Thẩm Tuyển Ý liền cảm thấy mình như là hàng đống củi chôn lửa, ngón tay anh chính là mang theo kíp nổ, xoa từng chút từng chút.

Hô hấp Thẩm Tuyển Ý trầm xuống, cảm thấy bàn tay mềm mại kia cách làn da, cấu véo, lại xoa mềm tâm cậu.

Phó Thanh Sơ thấp hơn Thẩm Tuyển Ý, lúc hạ xương quai xanh xuống muốn ngẩng đầu, đôi mắt lại hơi rũ, như là tư thế nhắm mắt muốn hôn, không tự giác hơi nhấp môi, như là trong vô ý thức bài xích chống cự.

Hầu kết Thẩm Tuyển Ý vừa động, quay đầu đi, thở hổn hển mấy cái.

Ngón tay anh còn trượt xuống phía dưới, vị trí thực xấu hổ.

Lúc ngón tay Phó Thanh Sơ tới nơi đó bỗng nhiên ngừng một chút, ánh mắt tối sầm lại, không quá tự nhiên mà né qua, xẹt qua chỗ đó không chạm vào.

Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên nghe thấy một mùi tin tức tố tràn ra, giống như như là của Phó Thanh Sơ, lại giống như là chính cậu, dây dưa không thôi cấu xé hấp dẫn nhau.

Cùng lúc đó tay Phó Thanh Sơ đã dịch tới chỗ bị thương cuối cùng, địa phương rất thấp.

Lần này cho dù anh đứng lên cũng vô dụng, với không tới.

Phó Thanh Sơ nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ở trên bụng tinh tế xoa ấn đánh vòng mát xa, hô hấp từng đợt từng đợt phả lên trên cơ bụng, mang theo một trận run rẩy không nhịn được.

Tay anh thực mềm mại, tuy rằng chỉ là đầu ngón tay đυ.ng chạm cơ bụng, nhưng so với tự mình vừa rồi ở buồng vệ sinh gọn gàng dứt khoát đυ.ng vào, thậm chí càng thoải mái hơn.

Răng Thẩm Tuyển Ý không tự giác mà cắn chặt thịt bên trong khoang miệng cưỡng ép bản thân không được xúc động, một bên lại nhịn không được hưởng thụ đôi tay kia mang đến từng đợt từng đợt tê dại nhè nhẹ.

Góc độ anh ngồi xổm lại gần một chút chóp mũi có thể đυ.ng tới làn da, xuống chút nữa là có thể đυ.ng tới Tiểu Thẩm nóng rực, Thẩm Tuyển Ý nhìn đôi môi hồng hào, cảm thấy có người ở ngực cậu đốt một ngọn lửa.

Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, liều mạng muốn chiếm hữu trong lòng, muốn đem anh ấn xuống, mạnh mẽ bức bách anh nuốt vào mãnh thú dần dần thức tỉnh.

Nhìn anh khóc, cưỡng ép anh thần phục, làm anh ở trong tay mình run rẩy, khóc lóc xin tha, sau đó đánh dấu, hung hăng mà đâm tiến vào khoang sinh sản, làm anh chết ở trong lòng ngực mình.

Không được.

Cậu không thể.

Thẩm Tuyển Ý nhắm hai mắt lại, trên chóp mũi dần dần ra mồ hôi, mạnh mẽ thoát ra hình ảnh lông mi run rẩy còn vương nước mắt khỏi trong đầu, gương mặt ửng đỏ thanh âm mềm mại của Phó Thanh Sơ, đồng thời cùng thoát khỏi bệnh trạng của mình, móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay.

Không được.

Phó Thanh Sơ kiêu ngạo như vậy, anh chịu không nổi cái này, phải để anh cam tâm tình nguyện trước, mình không thể cưỡng ép anh, tìиɧ ɖu͙© chỉ biết đánh nát kiêu hãnh của Phó Thanh Sơ, không chinh phục được anh ấy.

Cậu cùng Thẩm Khai Vân không giống nhau, không giống nhau!

Răng nhọn đâm lủng da thịt, đau đớn khiến cho cậu thoáng thanh tỉnh, thoáng chiến thắng huyết mạch thuộc về Thẩm Khai Vân, đột nhiên nắm lấy tay Phó Thanh Sơ túm anh lên.

"Cũng được rồi." Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, tận lực cho tiếng mình nghe không khàn nữa, "Lại không phải giấy, bôi một chút là được."

"Cốc cốc!"

Hai người đồng loạt nhìn về phía cửa, Phó Thanh Sơ tránh khỏi bàn tay đang nắm tay mình, đi qua mở cửa, lúc đυ.ng tới then cửa quay đầu nhìn cậu một cái, nói: "Che lại."

Thẩm Tuyển Ý ngốc ngốc: "A?"

Phó Thanh Sơ có hơi bất đắc dĩ, bên tai hơi đỏ lên thấp giọng nói: "Cúi đầu nhìn xem."

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, máu xông thẳng lên não, cậu nguyên bản cho rằng mình nhịn xuống là được, kết quả lúc nội tâm giao chiến đã sớm đã ngẩng đầu ưỡn ngực cùng người trong lòng mình chào hỏi qua.

......

Thẩm Tuyển Ý túm chăn che lên eo, cậu cứ việc chán ghét, cứ việc không thừa nhận, nhưng trong xương cốt quả nhiên vẫn là chảy xuôi dòng máu thuộc về Thẩm Khai Vân, chỉ biết chiếm hữu, chỉ biết đoạt lấy.

Cậu thật sợ một ngày nào đó, bản thân cũng sẽ giống Thẩm Khai Vân, mạnh mẽ chiếm hữu Phó Thanh Sơ, đập tan kiêu ngạo của anh.

"Không cần thẹn thùng." Phó Thanh Sơ cũng không biết là an ủi cậu ta, hay là tìm cớ cho mình, quay đầu đi giấu đầu lòi đuôi mà nói: "Người trẻ tuổi, đây là phản ứng sinh lý bình thường, không cần nghĩ nhiều."

Nói xong mở cửa, ngoài cửa là Lâm Kiện, "Giáo sư Phó, hai người không có việc gì đi."

Phó Thanh Sơ nói: "Không có chuyện gì."

Lâm Kiện nói: "Tôi vừa rồi nghe nói anh gặp tai nạn xe làm tôi sợ muốn chết, bên trên phái anh tới chỗ này, anh cũng thấy điều kiện nơi này của chúng tôi rất kém, sợ chiêu đãi không chu toàn thì thôi, còn để anh ở chỗ này gặp nguy hiểm, này sao mà coi được."

"Chủ nhiệm Lâm nói quá nghiêm trọng, tôi không đáng ngại, chỉ một sinh viên của tôi bị thương." Phó Thanh Sơ nghiêng qua một bên, nói: "Mời anh vào."

Lâm Kiện "Ai ai" hai tiếng, nơm nớp lo sợ mà đi vào, thấy Thẩm Tuyển Ý đã mặc tốt quần áo đứng ở một bên, sửng sốt, chỉ vào cậu ta nói: "Này......"

Phó Thanh Sơ nói: "Cậu ấy bị thương, tôi thấy ở giường gấp bất lợi làm cho vết thương khôi phục, để cậu ta vào đây ở là được."

Lâm Kiện không nghĩ nhiều, vội gật đầu nói: "Vâng vâng vâng."

Phó Thanh Sơ gật đầu, "Hoắc Thành có chút lớn, chỉ có một nhà khách khả năng không đủ. Tôi có kế hoạch là, nhóm sinh viên chia làm hai tổ, một tổ bốn người, một tổ để Trần Thanh Uyển mang theo, một tổ Từ Hoa Hang mang theo, mỗi tổ có một sinh viên học."

Lâm Kiện gật gật đầu, "Cũng tốt, vậy một tổ lưu tại nhà khách, chúng ta bên này nên thông báo đều đã thông báo, ngày mai người tới khả năng sẽ hơi nhiều, phân tổ cũng tốt."

Phó Thanh Sơ nói: "Dư lại để tôi mang theo, tới Liễu Lâm thu thập."

Lâm Kiện theo bản năng sờ lỗ tai, muốn nói lại thôi mà nói: "Có phải không thoả đáng hay không? Liễu Lâm bên kia rất loạn, nếu anh đi có cái gì không hay xảy ra tôi làm sao ăn nói được với bên trên."

"Không quan trọng."

Tầm mắt Thẩm Tuyển Ý dịch ở trên mặt hai người một hồi, hỏi anh ta: "Liễu Lâm là chỗ nào?"

Lâm Kiện có chút kinh ngạc, sinh viên này làm sao một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, lúc tới không tra tư liệu của Hoắc Thành sao? Liễu Lâm là một nơi bộc phát bệnh truyền nhiễm tương đối cao, tỉ lệ tử vong cũng so với những nơi khác cao hơn không ít.

Không chỉ có như thế, bên kia gần biên giới, thường thường có người lại đây quấy rầy.

Phó Thanh Sơ nói: "Liễu Lâm ở bên cạnh Hoắc Thành, có chút xa, ngày mai cậu đi theo Trần Thanh Uyển lưu tại nhà khách, cùng Triệu Lộ nhìn xem có thể hỗ trợ cái gì, ở lại dưỡng thương."

Lâm Kiện nói: "Giáo sư Phó, ngày mai tôi tìm hai người đi cùng anh."

"Không cần, tôi đi vội." Phó Thanh Sơ hỏi anh ta: "Chủ nhiệm Lâm, thiết bị chúng tôi đều đưa lại đây sao?"

Lâm Kiện đập trán một cái, lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây, vội nói: "Đưa tới đưa tới, tôi đây cho cho bọn họ dỡ xuống tới, thứ này rất quý giá, không thể bị va chạm."

Nói xong, anh ta bước nhanh ra ngoài.

Thẩm Tuyển Ý từ lúc Phó Thanh Sơ nói xong liền không nói tiếp, vẫn luôn ở trong lòng nghiền ngẫm câu anh vừa rồi nói, vẫn cảm thấy chỗ nào không thích hợp.

Một người phân một tổ, một tổ bốn người, trừ ra bọn họ ba sinh viên học y cùng hai sinh viên trong phòng thí nghiệm.

Này mẹ nó liền thừa một mình anh?

Tự anh đi Liễu Lâm?

"Phó Thanh Sơ."

Phó Thanh Sơ quay đầu lại, thấy Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm mình, đôi mắt xanh đen không hề chớp mắt khóa chặt, lúc anh nghe thấy xưng hô này, trái tim bỗng nhiên run lên.

"Làm sao vậy?"

"Một mình anh đi Liễu Lâm." Thẩm Tuyển Ý vươn tay "Anh cho rằng tôi ngốc sao?"