Chương 41

Phó Thanh Sơ ngừng tay lại, thiếu chút nữa làm chảy máu tuyến thể người hiến, vội phục hồi tinh thần lại: "Xin lỗi, cô không có việc gì chứ."

"Không có việc gì giáo sư Phó, nhưng ngài xuống tay nhẹ một chút, tôi sợ đau."

Tiếng nói của cô gái vừa dứt, Phó Thanh Sơ đột nhiên sửng sốt một giây, là cô chủ cửa hàng quần áo ngày đó, thật đúng là đuổi tới tận đây.

"Em trai kia gọi là Thẩm Tuyển Ý phải không." La Phỉ chống cằm cười, đôi mắt cong thành một vòng cung, phóng thích ra bên ngoài từng đợt từng đợt tin tức tố, ngọt ngấy.

"Anh trai này xưng hô như thế nào vậy, lớn lên cũng rất đẹp nha." Tầm mắt La Phỉ vừa chuyển, dừng ở trên mặt Mạc Cửu, không đầu không đuôi mà nói: "Anh ta nói anh thích Thẩm Tuyển Ý sao?"

Phó Thanh Sơ bị ba câu này làm cho không biết trả lời làm sao cho tốt, đơn giản liền không nói chuyện, lưu loát lấy xong tin tức tố của La Phỉ, bỏ vào thùng chứa, nói: "Được, người tiếp theo."

Hmm, đẹp thì đẹp đó, nhưng mà quá lạnh.

La Phỉ nhìn một hồi cảm thấy không thú vị, đứng thẳng người vỗ vỗ váy, nói: "Tôi đi đây."

Mạc Cửu nhìn bóng dáng La Phỉ lay động, nghi hoặc hỏi anh: "Cậu quen người này sao?"

Phó Thanh Sơ không muốn giải thích nhiều, liền gật đầu, "Ừ, phiền anh giúp tôi hủy mấy cây kim, ở bàn bên phải cái rương thứ hai."

Mạc Cửu xoay người lại đi hủy đồ trong rương, người ở bàn phía dưới lại nói: "Kỳ thật giữa cậu với Thẩm Tuyển Ý, cậu là thầy còn cậu ta là sinh viên, cậu nghiêm khắc kiềm chế bản thân còn cậu ta phóng túng tùy ý, cậu thì lạnh nhạt thanh đạm, còn cậu ta lại mãnh liệt như lửa, hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hơn nữa nếu hai người ở bên nhau, trường học nếu biết thì làm sao bây giờ?"

Động tác tay của Phó Thanh Sơ không ngừng, thật sự là anh không thích người khác tìm tòi nghiên cứu thảo luận việc tư của mình như vậy, đặc biệt là chuyện sinh hoạt tình cảm.

Anh đối với thân phận là Omega của mình căm thù đến tận xương tuỷ chính là bởi vì cái này, anh chán ghét bị mình giống như là vật phẩm bị đoạt tới cướp đi, thậm chí bị đánh giá ưu khuyết.

Mới đầu Mạc Cửu cho rằng anh là Beta thì rất đúng mực, tiến lui có chừng mực, anh thậm chí còn tính suy xét qua, có thể tiếp thu ý tốt của anh ta hay không, tuy rằng sau đó lại phủ định, nhưng cũng không ảnh hưởng anh nguyện ý đem người này coi như là bạn bè.

Nhưng từ khi anh ta đã biết mình là Omega, liền bắt đầu không tự giác mà đem anh coi như vật có khả năng chinh phục sở hữu, thậm chí bắt đầu cùng Thẩm Tuyển Ý phân cao thấp.

"Việc tôi quyết định chưa bao giờ đổi, bao gồm không thích người khác tự tiện phỏng đoán tôi." Phó Thanh Sơ lấy câu này kết thúc câu chuyện, không nói chuyện nữa.

-

La Phỉ dạo qua một vòng, thấy Thẩm Tuyển Ý đang gọi điện thoại liền đứng một hồi.

Cô dựa nghiêng một bên, váy đỏ xẻ tà lộ ra cái đùi trắng như tuyết, dường như phát ra ánh sáng, đôi tay ôm ngực lại tạo ra một cái mương thật sâu.

Thẩm Tuyển Ý nói chuyện điện thoại xong vừa quay đầu lại thấy cô, hoảng sợ buột miệng thốt ra: "Con mẹ nó, chị nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

La Phỉ đi tới, vươn bàn tay ngọc muốn chạm vào mặt cậu, "Em trai à, chị nhìn chằm chằm em, em nói xem chị muốn làm gì?"

Thẩm Tuyển Ý nhíu mày đẩy tay cô ra, nói: "Hiện tại không được."

"Vì cái gì?" La Phỉ duỗi tay quấn quấn tóc, đem cái mương trước ngực kia ép càng sâu, âm thanh mềm mại truy vấn: "Chị lại không cần em phụ trách, làm xong liền giải tán không dây dưa."

Từ trước tới nay Thẩm Tuyển Ý cùng người nói giỡn không phân biệt ai, nhưng đối phương là một cô gái, tuy rằng cũng không phải một cô gái nhỏ nói một câu liền đỏ mặt, mà là một cô gái làm cho người khác đỏ mặt.

Cậu vẫn là có chừng mực nói, "Như vậy đi, chờ tôi lăn lộn không nổi nữa treo biển hành nghề bán mình, nhất định đầu tiên sẽ tới tìm chị."

La Phỉ lập tức bị chọc cười, nói: "Thôi đi, nếu cậu thật muốn treo biển hành nghề bán mình, tôi thấy người thứ nhất mua cậu chính là giáo sư Phó của cậu, còn có thể đến chị mua cậu hay sao?"

Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, choáng váng vài giây: "Là sao?"

La Phỉ duỗi tay, chỉ chỉ cách đó không xa, "Vừa nãy, tôi nghe thấy người kia hỏi giáo sư Phó...... Đừng cho là tôi nhìn không ra cậu thích anh ta nha, ngày đó nổi máu ghen đã rõ ràng như vậy, đồ ngốc mới không biết đâu."

Thẩm Tuyển Ý cau mày liên tục truy vấn: "Nói trọng điểm, giáo sư Phó cái gì?"

La Phỉ cố tình không nói, nghiêng đầu cười nói: "Như vậy, cậu thân thân với chị một chút, chị liền nói cho cậu nghe."

Thẩm Tuyển Ý nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt treo biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chị cũng là con gái, tôi không động thủ với con gái, nếu chị là đàn ông đùa giỡn tôi như vậy, tôi đã đánh chị rồi."

La Phỉ che miệng cười không ngừng: "Ai da, làm sao cậu biết chị không phải?"

Thẩm Tuyển Ý liếc mắt nhìn cô một cái: "A, đã quên cô cũng là Alpha, lại đây tôi đánh cô cho xem."

La Phỉ: "...... Được rồi, vừa rồi anh ta hỏi giáo sư Phó của cậu có phải thích cậu hay không, tôi thấy tay anh ấy run một chút."

"Sau đó thì sao?"

La Phỉ mang thù nói: "Cái gì sau đó? Không sau đó, tôi đi rồi."

Thẩm Tuyển Ý đến gần, lại lần nữa treo lên biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, đột nhiên phóng thích một luồng tin tức tố nồng đậm về phía cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà làm cô kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa chân không đứng vững mà quỳ xuống.

"Mẹ nó!" La Phỉ đỡ tường phát run, "Ngừng ngừng ngừng!"

Thẩm Tuyển Ý còn đang phóng thích tin tức tố, áp bách hỏi cô: "Còn chơi tôi sao?"

"Không được không được." La Phỉ thở phì phò xua tay, âm thanh đều run lên, đây là cái tin tức tố quỷ gì vậy, giống như đã gϊếŧ qua mấy vạn người, cậu ta không phải tướng quân đánh giặc hay là hậu đại của kẻ gϊếŧ người liên hoàn chứ.

"Không phải, tôi thật sự không nghe thấy, cậu muốn biết anh ấy có thích cậu hay không thì hỏi anh ấy không phải là được rồi sao?" La Phỉ thật vất vả thở ra vài hơi, vỗ vỗ vết bẩn trên váy, ghét bỏ mà nói: "Cậu không dám đi à."

Lông mày Thẩm Tuyển Ý dựng lên, "Hừ, tôi không phải không dám."

Cậu thốt ra lời này xong, Phó Thanh Sơ vừa lúc ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt một hồi, sau đó cúi đầu.

"Đi đây." Thẩm Tuyển Ý vẫy tay với La Phỉ, lập tức đi qua phía Phó Thanh Sơ.

Buổi sáng người tới không đông lắm, còn thừa hai ba cái, cậu dựa vào một bên đợi một hồi, chờ sắp xong thì ho nhẹ một tiếng.

Mày Phó Thanh Sơ nhíu lại, cách khẩu trang vọng lại âm thanh hơi có chút trầm, "Cậu lại đây với tôi."

Thẩm Tuyển Ý đi theo qua, hai người đi đến một chỗ ngoặt, phía sau có một cái cây cổ thụ lớn hơn mười mét cao che trời, trên đầu tản ra một vùng bóng lớn, nhưng chỗ Phó Thanh Sơ đứng có ánh mặt trời.

Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, che sườn mặt của Phó Thanh Sơ, giúp anh che nắng.

"Cậu vừa rồi dùng tin tức tố bắt nạt La Phỉ phải không?" Phó Thanh Sơ hỏi cậu.

Thẩm Tuyển Ý không biết, cậu vừa rồi tin tức tố mạnh đến nỗi bên này đều ngửi thấy, La Phỉ phản ứng lớn, anh phản ứng lớn hơn nữa.

Một kim đâm ở phía sau trên cổ, người nọ "Ngao" một tiếng hét lên, lập tức nước mắt lưng tròng mà kêu: "Giáo sư, nhẹ nhàng nhẹ một chút!"

"Thực xin lỗi." Phó Thanh Sơ chịu đựng thân thể ngo ngoe rục rịch, vội hỏi: "Cậu không có việc gì chứ?"

"Còn, còn ổn, chính là có hơi đau."

Phó Thanh Sơ thu tay lại kịp thời, lúc kim tiêm đâm vào anh buông lỏng tay, cho nên cũng không đâm quá tàn nhẫn, chỉ trày một chút da.

"Thực xin lỗi, tôi run tay."

Kim rơi trên mặt đất, Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu xoay chuyển tay, lại nhẹ nhàng mà nhổ ra, cầm lấy một cây kim tiêm mới, tận lực ổn định tâm thần thu thập.

Thẩm Tuyển Ý còn không biết mình gặp rắc rối, chỉ cho rằng đi xa đến như vậy, nơi này lại trống trải, ảnh hưởng không được anh, không rõ hắn vì cái gì bỗng nhiên lạnh lùng như vậy.

Phó Thanh Sơ không gỡ khẩu trang, chỉ lộ ra hai con mắt trầm cực kỳ, xem ra có chút không cao hứng.

"Tôi biết sai rồi."

Phó Thanh Sơ nghẹn một hơi ngay ngực, lại bởi vì cậu nói một câu như vậy đột nhiên tan biến, rũ mắt đè nén tính tình suýt nữa phát tán tin tức tố xuống.

"Cậu còn biết nhận sai?" Phó Thanh Sơ nhịn nụ cười xuống đáy lòng, xụ mặt hỏi cậu: "Sai ở đâu?"

Thẩm Tuyển Ý nói đương nhiên: "A, không biết, nhưng xem ý tứ anh phỏng chừng là tôi lại gặp rắc rối, dù sao nhận sai trước là được rồi, anh đánh tôi đi."

"...... Tôi rảnh hay sao mà đánh cậu." Phó Thanh Sơ tạm dừng, tìm cớ, nói: "Vừa rồi có mấy Omega nói tin tức tố của cậu quá mạnh, ảnh hưởng tới bọn họ, như vậy đối với việc thu thập sẽ có ảnh hưởng."

Thẩm Tuyển Ý hơi hiểu ra, tin tức tố của mình có khả năng ảnh hưởng tới anh, vội nói: "Thực xin lỗi."

"Ừ, chú ý một chút."

Phó Thanh Sơ đóng mở mắt, khẩu trang màu trắng làm lông mi càng thêm đen nhánh, giống như cây quạt nhỏ, ma xui quỷ khiến mà duỗi tay khảy một chút, kí©h thí©ɧ lông mi của anh run lên, bỗng chốc lui về sau một bước.

Thẩm Tuyển Ý đánh đòn phủ đầu hưng sư vấn tội: "Vì sao anh lấy bánh của Mạc Cửu?"

"Không phải là cho cậu ăn sao?"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Không ăn, răng tôi đau."

"Thuốc ngày hôm qua cho cậu đâu? Vừa rồi đưa nước cho cậu là để cậu uống thuốc, cậu không ăn sao?" Phó Thanh Sơ quay đầu lại nhìn, nước còn ở trên bàn, như là không đυ.ng qua.

"Tôi không ăn, vô dụng, khẳng định sẽ nổi nóng, anh lại không phải bác sĩ anh trị không được."

"Tôi trị không được?" Phó Thanh Sơ tháo bao tay ra, lộ ra ngón tay thon dài cùng mu bàn tay trắng nõn, xương ngón tay rõ ràng lại xinh đẹp, hỏi cậu: "Trước khi mang bao tay tôi đã rửa tay, không ngại dơ chứ?"

Thẩm Tuyển Ý không hiểu lắm, nhìn tay anh cười: "Không chê!"

"Không chê thì há miệng."

Thẩm Tuyển Ý đã rõ, không chần chờ mà hé miệng.

Phó Thanh Sơ nhìn vào bên trong, lại duỗi ngón trỏ vào trong sờ sờ nứu răng, sưng lên một khối, nhưng có thứ cứng rắn sắp phá lợi.

"Đau." Thẩm Tuyển Ý nhăn mi, hàm hàm hồ hồ mà nói.

"Nhịn một chút."

"A." Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, thấy Phó Thanh Sơ nghiêm túc kiểm tra cho cậu, có ý xấu, khép miệng đem ngón tay ngậm lại trong miệng.

Phó Thanh Sơ sửng sốt, giây tiếp theo liền cảm giác ngón tay bị ướŧ áŧ bao bọc lấy, đầu lưỡi mềm mại đυ.ng chạm lòng bàn tay non mịn, tê tê dại dại.

Hô hấp dừng trên mu bàn tay, nước bọt rơi trên ngón tay, một đường đốt cháy thần kinh, phảng phất khơi mào tin tức tố mới có chút yên lặng lên.

Hô hấp Phó Thanh Sơ trầm một chút.

Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng cắn một chút, Phó Thanh Sơ đột nhiên rút tay lại, lại đυ.ng tới bờ môi của cậu, anh nắm chặt tay, cảm giác được bên trên ướŧ áŧ.

"Mọc răng khôn, có thời gian đi nhổ là được." Phó Thanh Sơ nói xong xoay người, gần như chạy trối chết.

Thẩm Tuyển Ý liếʍ liếʍ khóe miệng, vẻ mặt vô lại đi túm túi tiền của áo blouse của Phó Thanh Sơ, kéo anh đứng lại, thấy vành tai anh có màu hồng nhạt.

"Buông tay."

"Không buông." Thẩm Tuyển Ý ác nhân trước cáo trạng đem anh xoay lại trước mặt mình, nói: "Giáo sư Phó, tôi cho anh sờ soạng nơi bí ẩn như vậy, anh có phải nên phụ trách với tôi hay không?"

Phó Thanh Sơ: "?"

Thẩm Tuyển Ý lời lẽ chính đáng mà nói: "Trong miệng chính là nơi tư mật đều cho anh sờ soạng anh còn không nghĩ phụ trách với tôi, tôi đây chẳng phải là mệt lớn? Vậy nếu anh không phụ trách, anh cũng cho tôi sờ một chút."

Phó Thanh Sơ có hơi kinh ngạc với cái logic này, cười nói: "Đã mọc răng khôn thì tâm trí nên trưởng thành, tâm trí của cậu dùng để ở đây gây rối?"

"Tôi đây mặc kệ." Thẩm Tuyển Ý đúng lý hợp tình mà nói: "Anh chọn một cái, phụ trách tôi, hay là để tôi sờ một chút?"

"Không buông tay sẽ bị đánh." Phó Thanh Sơ nhấc mí mắt lên, lạnh căm căm mà nhìn cậu một cái: "Cậu lựa chọn đứt tay, hay là đứt chân?"

"Anh có thể đánh tôi sao?"

Ánh mắt Phó Thanh Sơ dừng ở ngón tay cậu ta túm túi tiền trên áo blouse, trước sau như một mà lạnh lùng nói: "Nếu không buông tay, cậu liền biết tôi có đánh được hay không."

Tác giả có lời muốn nói: Tôi hoài nghi bọn họ đang yêu đương, nhưng tôi không có chứng cứ