Chương 1: Cặp sinh đôi

Editor: Dâu

Lần đầu tiên Doãn Hi Chi gặp Đường Niệm và Đường Luyến, là khi ấy cô tám tuổi và họ năm tuổi.

Hôm đó là sinh nhật của cô, và món quà lớn mà cha tặng cho cô là một người mẹ kế và một cặp sinh đôi ngoài giá thú.

Cha mẹ của Doãn Hi Chi ly hôn khi cô lên 3 tuổi, cô được cha nuôi dưỡng hay nói chính xác là một bảo mẫu do cha cô mời nuôi dưỡng.

Doãn Hi Chi rất thông minh, từ nhỏ đã nhận thức được cha mẹ cô không có tình cảm với nhau, cho nên cô vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trong ấn tượng, cha mẹ cô không giống như cặp vợ chồng, nhưng thực ra lại giống đối tác hơn. Bọn họ coi việc nuôi nấng cô như một hạng mục phải hoàn thành.

Nhưng về lý do tại sao mẹ lại chọn ra đi, Doãn Hi Chi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời.

Hai tên tạp chủng này đã nói lên tất cả, 5 năm trước nhất định cha là người đã phản bội mẹ, cho nên mẹ mới kiên quyết ly hôn với cha.

Nhưng tại sao năm năm sau cha cô mới đưa bọn họ về?

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của người mẹ kế, cái nhìn không tình nguyện và cái nhìn căng thẳng của hai hạt đậu nhỏ, cho thấy bọn họ đã trốn tránh cha Đường trong những năm này.

Và tất cả điều này một lần nữa được chứng minh bằng những tiếng "Bạch, bạch" sau khi cha và mẹ kế đóng cửa lại.

Cô đem hai hạt đậu nhỏ phóng tới ô cửa nghe trộm, vừa nghe thấy tiếng cha thở hổn hển, vừa nghe thấy tiếng va chạm, khàn giọng hét lên:

"Em cho rằng có thể trốn đi nơi nào? Tiểu Niệm, Tiểu Luyến còn quá nhỏ, có nghĩ tới không? Còn có biết chuyện này làm bọn nhỏ phải ăn ít khổ?"

Còn người mẹ kế đáng thương nhu nhược, chỉ biết cắn răng không nói, cuối cùng không kìm được mà khóc sướt mướt. Làm hai hạt đậu nhỏ này muốn xông vào cửa cứu người.

Doãn Hi Chi nhanh tay túm lấy hai hạt đậu nhỏ thấp hơn cô một cái đầu này lại. Họ là anh em sinh đôi. Mặc dù là do ba cô bắt trở về, thậm chí không có thời gian để thay cho chúng bộ quần áo tử tế, nhưng cũng không thể che được sự xinh đẹp của hai hạt đậu nhỏ này.

Làn da trắng cùng với con ngươi đen láy sáng ngời, nhìn vẻ lo lắng cho mẹ mình, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm giống hệt ba khiến Doãn Hi Chi cảm thấy bất an.

Bốn người bọn họ giống như một gia đình hơn, còn cô cha không thương mẹ không yêu, càng không có tư cách gì trong gia đình này?

Vấn đề là nếu không có hai người họ thì tài sản gia tộc sẽ là của cô, sản nghiệp của Đường gia lên đến bạc tỷ nhưng bây giờ lại có thêm hai người cùng chia chiến lợi phẩm với cô.

Nhìn vào tình yêu thương nhớ nhung của cha dành cho mẹ kế, chẳng phải mẹ cô, khác nào công chúa bị ghẻ lạnh biếm vào lãnh cung, ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không cho?

Vì vậy, Doãn Hi Chi đem hai hạt đậu nhỏ này dẫn vào phòng của mình, đem tất cả đồ chơi mình có chia sẻ cho hai người, còn kêu quản gia mang đồ ăn ngon tới. Nghiêm túc mà nói, cô sẽ vào vai một người chị hiền lành, tốt bụng và rất quan tâm đến em trai của mình.

Thẳng thắn mà nói, Doãn Hi Chi lớn lên không chỉ xinh đẹp động lòng người, mà quan trọng hơn, cô rất thuần khiết và tốt bụng, đặc biệt là khi cười, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào giống như thiên thần nhỏ được gửi từ trên trời xuống.

Rốt cuộc hai cái hạt đậu này mới năm tuổi, làm sao biết được tiểu cô nương trước mặt thanh tú đáng yêu này đang suy nghĩ gì?

Ít ra thì những gì cô cho chúng ăn uống, những gì cô chơi đùa cũng là sự thật, còn tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ hư gọi chúng là lũ hoang da^ʍ và khạc nhổ, ném đá vào chúng.

Doãn Hi Chi cầm ly nước trái cây trong tay, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Niệm và Đường Luyến, đang suy nghĩ về kế hoạch lớn của cô.

Làm sao để hai đứa trẻ này thành tên thiếu gia vô dụng ăn chơi trác táng, để có thể điều khiển trong tay?

Thứ nhất: dưỡng phế bọn chúng - đáp ứng tất cả những gì chúng muốn.

Thứ hai: Phủng sát bọn chúng - khen chúng là người thông minh nhất, là người giỏi nhất.

Thứ ba: Cho chúng một thói hư tật xấu, sẽ khiến cha vô cùng thất vọng về chúng, lúc đó nhận ra con gái lớn mới là bảo bối sao?

*Phủng sát (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại

Đến lúc đó, toàn bộ Đường gia sẽ thuộc về Doãn Hi Chi cô?

Về phần tại sao cô lại mang họ Doãn, đó là họ của mẹ cô, cô vốn nghĩ là do cha ngưỡng mộ mẹ cô, nhưng giờ cô hiểu rằng đó là vì ông muốn để lại họ của mình cho hai đứa con trai bảo bối ...

Cho nên Doãn Hi Chi bình tĩnh cầm cốc ưu nhã, yên lặng nhấp một ngụm nước trái cây, mỉm cười với Đường Niệm và Đường Luyến, rồi tự lẩm bẩm:

"Hoan nghênh hai người trở thành em trai của tôi, bao lâu tùy ý."