Chương 20: - Một đêm hai người

Khoảng chín giờ tối, bà cụ chìm sâu vào giấc ngủ trong trạng thái mệt mỏi. Ôn Hàn Thủy nói với người nhà đang chăm sóc bà, sau đó đưa Từ Phỉ rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài vẫn đang nhộn nhịp, ven đường xe cộ qua lại tấp nập, nhìn từ xa có vô số đèn neon nhấp nháy tạo nên thành phố Nam Gia tràn ngập ánh đèn. Ôn Hàn Thủy im lặng nhìn, giây tiếp theo liền cảm thấy trên vai có chút nặng nề.

Từ Phỉ ôm cô, nói: "Trở về thôi."

Họ trở về căn nhà thuê của Ôn Hàn Thủy ở Nam Gia, vì đã lâu không ở nên căn nhà hơi bám bụi. Ôn Hàn Thủy vừa mời Từ Phỉ vào vừa vội vàng mở cửa sổ thông gió. Vừa mở cửa sổ thì gió đêm thổi vào, cô vô thức rùng mình vài cái, lẩm bẩm: "Lạnh quá."

"Đừng ở phòng khách hóng gió." Từ Phỉ dặn dò sau đó tiếp tục nghe điện thoại. Dù anh đã gác lại công việc để đến đây với cô nhưng công việc của công ty cũng không thể hoàn toàn gác lại được, những cuộc điện thoại báo tin tức thường xuyên hơn. Anh đang nói chuyện ngoài ban công, Ôn Hàn Thủy vén tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Đến khi Từ Phỉ quay lại, trong phòng khách đã không thấy bóng dáng Ôn Hàn Thủy.

Kết thúc cuộc điện thoại, anh đi vào nhìn qua phòng khách, thở dài một tiếng rồi cầm chổi quét phần còn lại. Nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ, Từ Phỉ đi tới đã thấy Ôn Hàn Thủy đang loay hoay với chiếc chăn.

"Để anh làm." Từ Phỉ đến giúp đỡ.

Ôn Hàn Thủy lập tức thả chăn xuống: "Cũng được, vậy em qua phòng khách xem sao."

Chiếc chăn quá lớn và việc thay vỏ là một nhiệm vụ cần thể lực.

Từ Phỉ rất nhanh ngăn cản: "Anh đã quét sàn rồi."

"Bàn và tủ cũng cần lau một chút."

"Hàn Thủy, em đã bao giờ nghe đến từ làm việc nhóm chưa?"

"..." Ôn Hàn Thủy nói: "Anh đang xem thường ai vậy!"

Anh nhịn cười: "Em giúp anh trước, sau đó anh giúp em lau tủ." Ôn Hàn Thủy nghi hoặc nhìn anh, Từ Phỉ đã ra chỉ thị: "Tốt, bây giờ tổ chức giao cho em một nhiệm vụ quan trọng."

Từ Phỉ cố gắng không lộ ra vẻ bối rối nhưng vẫn lộn xộn thay vỏ chăn, Ôn Hàn Thủy chậm rãi thay vỏ gối bên cạnh. Sau khi thay xong, cô theo thói quen vỗ vỗ mặt gối, phản ứng như đang suy tư: "Tại sao phải nghe lời anh, đây là nhà của em mà, anh phải nghe lời em chứ!"

"Được rồi được rồi." Từ Phỉ qua loa đáp lại, lấy hết tâm tư tìm kiếm góc chăn bông kia.

"Ra lệnh bừa bãi, hiện tại tổ chức sẽ trừng phạt ngươi!" Ôn Hàn Thủy nói theo kiểu chính nghĩa, nâng cái gối trong tay lên đánh vào mông Từ Phỉ. Gối mềm mại, đánh cũng không đau, Ôn Hàn Thủy mỉm cười, mệt mỏi cả ngày dường như đã biến mất nhưng trước vẻ mặt khó lường của Từ Phỉ, đột nhiên kinh sợ: "Cái kia, em đi trước ... A!"

Cô bỏ chạy nhưng kết quả bị bắt trong vài bước. Tiếng xin tha còn chưa nói ra, Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó cô đã bị Từ Phỉ bế lên ném xuống giường, đè lên chăn bông mà cô còn chưa hiểu chuyện gì. Sau khi nhìn thấy Từ Phỉ muốn áp xuống, Ôn Hàn Thủy nhanh trí lăn một vòng, kéo một cái gối chặn ở phía trước cơ thể mình.

Thân thủ khá lắm!

Ôn Hàn Thủy ngẩn ra, còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Từ Phỉ ở trên giường vẻ mặt nguy hiểm bắt đầu cởϊ áσ khoác.

"Có gì từ từ nói chuyện!" Ôn Hàn Thủy cầm gối định lui ra ngoài, liền thấy Từ Phỉ cởϊ áσ khoác ném ra phía sau, liền nắm lấy một cái gối từng bước một ép sát.

Ôn Hàn Thủy vừa hét lên, vừa dùng gối ngăn cản, hai người ấu trĩ dùng gối đánh nhau, tiếng cười tràn ngập trong căn nhà nhỏ.

Mười phút sau, Ôn Hàn Thủy nằm trên giường mệt mỏi, nói chung là không muốn động đậy. Từ Phỉ nằm bên cạnh cô, yên tĩnh tận hưởng tiếng hít thở của hai người. Sau một lúc, Ôn Hàn Thủy nói: "Làm sao bây giờ, chăn bông cũng chưa thay."

Hơn thế nữa, phòng ngủ lúc này cũng rất lộn xộn.

Khăn trải giường mới thay rơi trên sàn, gối rơi trên mặt đất, một nửa lõi chăn bông nằm trên sàn nhà, phía xa còn có một chiếc áo khoác của Từ Phỉ.

Cũng không khác cảnh sau cơn bão là bao.

Ôn Hàn Thủy ngồi dậy, nhìn về phía phòng ngủ than thở: "Sàn nhà không quét, bẩn quá."

Từ Phỉ ở bên cạnh cười cười, Ôn Hàn Thủy vỗ giường vài cái: "Buổi tối làm sao ngủ được! Em không có vỏ chăn sạch."

Từ Phỉ đứng dậy, nhặt cái gối rơi trên sàn lên, vỗ vỗ: "Đây, rất sạch."

Ôn Hàn Thủy: "..."

Cuối cùng, Ôn Hàn Thủy đã tìm được một bộ chăn gối sạch sẽ. Sau một hồi náo loạn, Từ Phỉ tiếp tục chiến đấu với chăn bông, Ôn Hàn Thủy tìm một nơi cách xa thay vỏ gối.

Sau khi thay xong, Ôn Hàn Thủy không để ý đến đồng đội, lập tức bỏ mặc Từ Phỉ rời đi: "Em đi tắm."

Cũng may là cô vẫn rất có lương tâm tìm bàn chải đánh răng và khăn tắm mới cho Từ Phỉ nhưng vấn đề là đồ ngủ, cô gọi Từ Phỉ ở phòng khách: "Em không có đồ ngủ của anh, làm thế nào bây giờ?"

Thay xong chăn Từ Phỉ nói, "Vậy thì không mặc nữa."

"..." Ôn Hàn Thủy lẩm bẩm nói: "Không biết xấu hổ."

Cuối cùng, họ đến siêu thị gần đó mua đồ còn thiếu, khi quay lại thì gặp chú Vương đang chuẩn bị đóng cửa cửa hàng, Ôn Hàn Thủy đi tới chào hỏi, chú Vương nhìn thấy họ liền cười: "Cháu về khi nào thế?"

"Hôm nay." Ôn Hàn Thủy nói: "Cháu về giải quyết một số việc, ngày mai phải đi luôn."

Bác Vương có chút thương cảm: "Thanh niên bây giờ quá bận rộn, phải chăm sóc sức khỏe tốt nhé."

Ba người nói chuyện một hồi, chú Vương về nhà mình, Ôn Hàn Thủy cùng Từ Phỉ tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ là trở lại chỗ cũ, Ôn Hàn Thủy nhớ tới lần gặp lại khi đó, không nhịn được hỏi: "Lúc ấy khi nhìn thấy em, anh đang suy nghĩ gì?"

Từ Phỉ: "Không nhớ nữa."

"Nói dối." Cô không tiếp tục hỏi, cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước. Trước mặt cô là Từ Phỉ, như vậy là đủ.

Được rồi, khi trưởng thành, Ôn Hàn Thủy không phải lúc nào cũng có thể bình tĩnh được.

Cô thuê một căn hộ hai phòng, một phòng ngủ, một phòng làm việc, nghĩa là trong nhà chỉ có một chiếc giường. Khi thay chăn bông, cô còn có thể ngượng ngùng nói rằng sẽ chung chăn gối, nhưng đến lúc ngủ cô lại trở nên lo lắng.

Khi Từ Phỉ ra khỏi phòng tắm, Ôn Hàn Thủy đang nhìn điện thoại. Trong ánh sáng, cô thấy anh đi ra trong bộ đồ ngủ màu xanh đậm, thân thể có một loại mát mẻ ẩm ướt, tóc trước trán mơ hồ có giọt nước, nhìn qua ánh mắt vô hại. [truyenhdt.com aristocraticboy_duu]

Đây là một mặt mà Từ Phỉ chưa từng thể hiện trước mặt mọi người, một mặt ôn nhu, dịu dàng, giản dị và riêng tư. Sau đó Ôn Hàn Thủy có cảm giác bị mấy chữ bạn gái Từ Phỉ đυ.ng trúng, cả người choáng váng, chữ trong điện thoại đều lơ lửng.

Từ Phỉ trực tiếp đi tới hỏi: "Hàn Thủy, máy sấy tóc ở đâu?"

Bị mỹ nam kế mê hoặc, Ôn Hàn Thủy tùy ý chỉ. Từ Phỉ đi tới, mở ngăn kéo, không có gì. Anh nghi hoặc quay lại, phát hiện Ôn Hàn Thủy không còn nghịch điện thoại, cả người co rụt lại trong chăn bông. Anh bất đắc dĩ thở dài, lại đi tới: "Hàn Thủy."

"A a a a em muốn đi ngủ."

"Máy sấy tóc ở đâu?" Từ Phỉ nghiêm túc hỏi Ôn Hàn Thủy: "Anh cũng mệt, Hàn Thủy, đừng đùa nữa."

Ngạc nhiên là cô đã chỉ nhầm chỗ. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Ôn Hàn Thủy trong chăn che mặt, thanh tâm buồn bực nói: "Tủ màu trắng ở phòng khách."

Bước chân chậm rãi đi xa, Ôn Hàn Thủy chậm rãi từ trong chăn ló ra. Tiếng máy sấy tóc truyền đến từ phòng khách, trong đầu cô đang tưởng tượng những hình ảnh, thật sự là rất xấu hổ!

Tự trấn an là tốt rồi, Ôn Hàn Thủy nằm trên giường, từ từ cảm thấy bớt căng thẳng. Từ Phỉ nhanh chóng sấy tóc xong, lại cất máy sấy tóc vào tủ. Ôn Hàn Thủy nghe thấy tiếng động từ phòng khách, trong lòng cùng lúc muốn chửi bậy, tóc ngắn đúng là tốt, mới sấy một chút đã khô rồi. Hừ, đang đóng tủ, anh không vào... À, hình như đang uống nước, a a a a a tắt đèn rồi, tiếng bước chân càng ngày càng gần a a bình tĩnh bình tĩnh!

Từ Phỉ đi vào, nhìn thấy Ôn Hàn Thủy nằm bất động trên giường. Anh liếc mắt là đã nhìn ra cô đang căng thẳng, cố nén cười, cũng không nói chuyện, đi tới bên kia giường, thản nhiên đặt đồng hồ đeo tay và điện thoại lên tủ đầu giường, sau khi tắt đèn phòng ngủ liền nằm xuống.

Hai người họ như cách nhau một dải ngân hà.

Bóng tối có thể thúc đẩy lòng dũng cảm của một người, thực chất Ôn Hàn Thủy có chút mạo hiểm cùng to gan, vì vậy Từ Phỉ không làm gì đã giúp cô buông lỏng và khiến cô trở nên lớn gan hơn. Cô trở mình nhưng không thể nhìn thấy gì.

Rèm cửa phòng ngủ có tác dụng cản sáng rất tốt, xung quanh tối om, Ôn Hàn Thủy mở mắt ra nhìn một lúc vẫn không thể dò ra được đường nét của Từ Phỉ. Có lẽ phải đợi thêm một lúc nữa, mắt thích ứng với bóng tối thì mới có thể nhìn rõ hơn.

Vậy thì... Có lẽ sẽ không còn dũng khí nữa.

Cô đột nhiên lên tiếng: "Này."

Từ Phỉ không nhúc nhích: "Ừ."

Giọng có một chút khàn, nhưng rất có từ

tính, đêm yên tĩnh như thế này khiến cho trái tim hơi rung động. Nếu không nói chuyện thì còn tốt, vừa nói xong Ôn Hàn Thủy đã cảm thấy bị bao trùm bởi mùi hương của anh.

Trên người họ có cùng một mùi, mùi hoa rất nhẹ, gợi nhớ đến những bông hoa mùa xuân.

Mùi như vậy khiến người ta yên tâm.

Đến giờ, Ôn Hàn Thủy đã lâu không ngủ. Cả não và cơ thể cô đều đang gào thét đòi ngủ, không hiểu sao thần kinh lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ lạ thường, cô không muốn đi ngủ sớm như vậy, một đêm hoàn hảo vẫn còn thiếu sót gì đó.

"Chúng ta, không hôn chúc ngủ ngon sao?" Dễ dàng hơn nếu nói điều này trong bóng tối.

Đầu bên kia trầm mặc một lát, Từ Phỉ nói: "Vậy thì đừng trốn."

Ôn Hàn Thủy nhỏ giọng: "Cái kia, không thể hôn quá lâu."

"Anh sợ không kiềm chế được." Vừa dứt lời, anh đã nghiêng người, vươn tay chạm vào vành tai Ôn Hàn Thủy, hơi thở đan xen trong vài giây, anh cúi đầu hôn xuống. Nhưng một vài giây, anh đã trở lại vị trí ngủ của mình.

Miệng thì nói không kiềm chế được nhưng thân thể thì rất lịch sự.

Ôn Hàn Thủy vừa mới ôm hôn cảm thấy có chút kỳ quái, có chút tò mò: "Anh đeo dây chuyền sao?"

"Ừ?"

"Có thứ gì đó vừa rơi xuống, rất lạnh."

"Coi là thế đi." Anh trả lời.

"Em chưa từng thấy anh đeo vòng cổ bao giờ." Ôn Hàn Thủy tò mò hỏi. Quen biết Từ Phỉ đã lâu, anh chỉ mang theo chiếc đồng hồ của mình, còn lại đều chẳng đeo thêm cái gì, vì vậy rõ ràng anh không phải là người thích trang sức.

Từ Phỉ nói: "Sợ mất."

"Là thứ rất quý giá sao?"

"Đúng vậy." Sau một lúc im lặng, "Em có muốn chạm vào nó không?"

"Được." Ôn Hàn Thủy đợi anh nghiêng người, nhưng chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, liền nói: "Đưa tay cho anh."

"A, anh cởi ra rồi?" Ôn Hàn Thủy không nghi ngờ gì đưa tay phải của mình ra. Cảm giác lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay, Ôn Hàn Thủy trong đầu lóe lên nghi hoặc, không đợi hiểu rõ, giây tiếp theo cô chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, tim như bị đè nặng.

Bóng đêm mờ mịt, Từ Phỉ nhanh chóng đeo một vật vào ngón áp út. Một vật nhỏ trên ngón áp út của cô, vừa khéo như in.

Đây rõ ràng là một chiếc nhẫn.

[Tác giả có điều muốn nói:

Từ tổng à cậu thật là không nói đạo lý!]

[Bạn editor có điều muốn nói:

Lừa cưới hay vậy anh Từ? ^^]

***