Chương 1: Đường Vực thất tình rồi, mình có thể “tiến lên” không?

Editor: Hannah

Đường Vực thất tình rồi, mình có thể “tiến lên” không?

Lúc này anh ý chắc hẳn đang rất đau lòng. Mình nhân lúc này tìm cách “tấn công” thôi.

_ “Nhật ký nữ đại gia” _

*****

#Người bạn thầm yêu lại khiến bạn đau lòng#

Đường Hinh vừa mở Weibo đã thấy chủ đề đứng nhất trên bảng hot search này đập vào mắt. Gì chứ chuyện này thì cô biết quá rõ luôn. Đây nhé, tim cô đã bị người mà cô thầm yêu ra sức đâm chém suốt cả năm qua, gần đây mới được tha bổng thôi đấy.

Không đúng, phải nói là đã được “lên hương”.

Bởi vì, người mà cô thầm yêu nay đã thất tình rồi. Cơ hội của cô tới rồi!

Đường Hinh hăng hái vào khu bình luận xem thử, để xem các anh chị em đồng chí gặp cảnh thương tâm đầm đìa máu chảy ra sao, vừa đọc qua đã thấy top comment số ba có nội dung sao mà thân quen…

“Người bạn trai mà tôi thầm thích xin số WeChat của tôi, tôi cứ tưởng là cậu ấy có cảm tình với tôi, làm cả đêm hôm đó tôi hưng phấn tới mức không thể chợp mắt được. Sau đó mỗi ngày tôi đều mong ngóng cậu ấy nhắn tin cho tôi, đầu không ngừng nghĩ xem hôm nay tôi nên đăng bài gì trong nhóm bạn bè đây. Cuối cùng, hoá ra cậu ấy xin số của tôi chỉ để tiếp cận với bạn thân của tôi. Đau lòng hơn nữa, tôi còn chìm đắm tới mức chấp nhận trở thành đồng đội của cậu ấy, giúp cậu ấy theo đuổi bạn tôi. Giờ hai người họ chuẩn bị kết hôn rồi, tôi đâu còn cơ hội nữa.”

Câu chuyện này đích thực là nỗi lòng của cô đó!

Có điều, điểm khác biệt lớn nhất chính là đoạn kết.

— Đường Vực thất tình rồi, cô có thể “tiến lên” rồi.

Đầu năm ngoái, Thời Quang Ảnh Nghiệp đầu tư vào một bộ phim điện ảnh đề tài quân sự mang tên “Chống khủng bố”, bắt đầu thu thập tài liệu cho kịch bản. Hai biên kịch chủ chốt là Minh Chúc và Đỗ Hoành. Quá trình viết kịch bản có sự tham vấn của bên quân đội, trước khi bắt tay vào viết còn phải tới doanh trại quân đội để sưu tầm tài liệu. Đường Hinh và Minh Chúc là bạn học từ hồi cấp ba, sau này lại trở thành đồng nghiệp, trước giờ vẫn là bạn thân. Đường Hinh vốn là biên kịch chuyên về mảng đời sống đô thị, khác với Minh Chúc chuyên viết về đề tài quân đội và các nhân vật anh hùng nhưng nhờ có Minh Chúc tiến cử, Đường Hình mới có cơ hội được gia nhập đoàn làm phim này.

Lúc đó Đường Vực đang theo đuổi Minh Chúc, ai ngờ ngày đầu tiên tới doanh trại để thu thập tài liệu, người đón tiếp đoàn làm phim lại là Lục đội trưởng – người mà Minh Chúc thầm yêu từ thời cấp ba.

Thế là, Đường Vực đường đường là tổng giám đốc của Thời Quang Ảnh Nghiệp, đẹp trai lại giàu có, cũng được coi là người đàn ông độc thân sáng giá, chỉ trong phút chốc đã bị đá bay tới phương trời nào. Còn Đường Hinh cứ ngỡ là đồng đội bên cạnh anh ta, nhưng thực chất là tên phản gián nguy hiểm nhất, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khiến anh ta bị knock-out nhanh chóng.

Đường Hinh đọc qua mấy bình luận khác, định thoát Weibo, tắt máy để buôn chuyện với các đồng nghiệp. Nhưng vừa click về bảng hot search, đã thấy chủ đề top đầu đổi thành “Chu Giai Lộ cùng Đường Vực Thời Quang Ảnh Nghiệp”, cô nhất thời sững sờ một chút.

Hàn Tiêu Tiêu ngồi đối diện quát lên ầm ĩ: “Mẹ nó! Top đầu hot search của Chu Giai Lộ là cái quái gì thế này? Thế quái nào mà sếp Đường lại dính với cô ta!”

Đường Hinh click vào xem rồi cười nhạt: “Chắc chắn là giả.”

“Cậu làm sao biết là giả? Có cả ảnh chụp mà!”

Bởi vì…

Đường Vực vừa mới thất tình thôi, làm gì có tâm tình hẹn hò với người phụ nữ khác.

Đường Hinh đoán xem ra hot search này là do bên phía Chu Giai Lộ bỏ tiền mua. Mấy năm nay độ hot của Chu Giai Lộ tăng khá nhanh nhưng những bộ phim do Thời Quang Ảnh Nghiệp đầu tư gần đây cũng rất thành công cả về chất lượng lẫn doanh thu phòng vé, dù cho Chu Giai Lộ có là diễn viên nổi tiếng đến đâu thì cũng là nhà đầu tư có quyền chọn diễn viên, không tới lượt diễn viên như cô ta tới lựa chọn kịch bản.

Trong giới giải trí, có không ít nữ nghệ sĩ muốn “dây dưa” với Đường Vực, dù sao thì vẻ ngoài của anh cũng đẹp trai phong độ, nếu không thì lúc trước Đường Hinh đã chẳng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ cần là người đủ mạnh để làm chỗ dựa, ngủ cùng một giường vài đêm thì có làm sao? Nhất là nhìn diện mạo của Đường Vực như thế kia, rõ ràng là lời to rồi!

Đường Hinh cắn môi lật ảnh chụp lén, ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ một người đàn ông mặc vest màu đen, dáng người cao lớn, chỉ riêng phong thái toát ra cũng đủ để hấp dẫn người khác. Hai người đi sát vào nhau, đi về phía cửa khách sạn, bảo sao Hàn Tiêu Tiêu lại nghĩ tin này là thật.

Không lẽ Đường Vực thương tâm quá mức mà trở nên sa đoạ phóng túng hay sao?

Tâm trạng Đường Hinh vốn đang phơi phới, trong nháy mắt đã chìm xuống đáy vực, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Năm nay Thời Quang chuẩn bị quay một bộ phim đề tài đô thị, chưa nói tới vai nữ chính, ngay đến vai nữ hai nữ ba cũng đủ khiến bao nhiêu người tranh giành rồi.”

Thế nên, “yêu tinh nhền nhện” mới kéo đến nhiều.

Lúc trước Thời Quang Ảnh Nghiệp chỉ tập trung vào mảng phim điện ảnh, hạng mục phim truyền hình không quá phát triển nhưng mấy năm nay Thời Quang cũng bắt đầu vươn tay về phía mảng truyền hình rồi. Phim đề tài đời sống đô thị sẽ sớm khởi quay thôi, chỉ có điều đến giờ kế hoạch còn chưa được duyệt, tin tức còn chưa được thông báo, khả năng nắm bắt thông tin của mấy người đại diện cho nghệ sĩ thật đáng khâm phục.

Hàn Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra vấn đề: “Nói cũng đúng, sếp Đường lên hot search cũng đâu phải lần đầu tiên đâu.” Cô ấy ngừng lại một chút rồi nhìn về phía Đường Hinh, lại hỏi: “Khoan đã, sao cậu lại biết về kịch bản mà công ty đang chuẩn bị thế?”

Hạng mục còn chưa được thông qua, công ty còn chưa công bố, Đường Hinh đưa mắt nhìn những đồng nghiệp đang ngồi xung quanh, thấy không tiện nói ra, chỉ đành chớp chớp mắt.

Hàn Tiêu Tiêu hiểu ra nguyên nhân: Đường Hinh sẽ tham gia vào dự án này.

Đến buổi chiều, Đường Hinh ôm notebook đi đến cửa thang máy, nhấn nút lên lầu, một tay cầm bút máy gõ gõ lên notebook, gõ được mười nhịp thì cửa thang máy mở ra, cô vừa ngẩng lên đã thấy Đường Vực đang đứng bên trong cùng trợ lý Cao.

Tay trái anh đút vào túi quần, tay phải nâng lên chỉnh cà-vạt, đầu hơi nghiêng, xương hàm vuông vức căng ra, yết hầu nhô lên, rõ ràng là phong thái cực kỳ nghiêm trang nhưng vẫn toát ra vẻ lười nhác, khi bắt gặp cái nhìn của Đường Hinh, anh liền chớp mắt một cái.

Ohhh, sεメy quá rồi!

Đường Hinh hơi sững người rồi nhanh chóng nở nụ cười, hiện ra má lúm đồng tiền bên phải, cô nhẹ nhàng bước vào, lên tiếng chào: “Chào sếp Đường.”

“Uhm” Đường Vực cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Lên tầng họp à?”

“Vâng, mấy phòng họp bên dưới đều có người rồi, chỉ còn phòng họp trên tầng của sếp còn trống thôi.”

Đường Hinh đứng bên cạnh anh, nhìn lướt qua trợ lý Cao đứng sau lưng anh, lặng lẽ bước lại gần anh một bước, nhẹ nhàng đưa mũi ngửi ngửi.

Đường Vực bắt gặp động tác kỳ quái của cô, ngập ngừng vài giây rồi hỏi: “Ngửi gì thế?”

Đường Hinh bị bắt quả tang bất ngờ liền bối rối nhưng vẫn thành thật đáp: “Thử đánh hơi xem trên người sếp có mùi nước hoa phụ nữ hay không.”

Đường Vực: “…………”

Anh nghĩ tới hot search vừa lên sáng nay, mí mắt hơi cụp xuống, vừa cười khẽ vừa nói: “Thế có đánh hơi được gì không?”

Không.

Mùi hương trên người anh sạch sẽ, mát lạnh dễ chịu.

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Em đoán sếp chỉ vừa mới thất tình không lâu, chắc cũng chẳng có tâm tình tìm người mới, tin tức kia em đoán là giả thôi.”

Đường Vực: “…………”

Thái dương giật giật liên hồi, anh nghĩ thầm chuyện tốt chẳng bao giờ nói, mở miệng ra toàn nói chuyện xấu.

Đường Vực mím môi, trầm giọng gọi: “Đường Hinh.”

“Dạ?”

“Em im ngay.”

“…………”

Im thì im, Đường Hinh hừ một tiếng rồi im thật.

Cao Hằng đứng phía sau, sắc mặt biến đổi rất thần kỳ, anh ta thân làm trợ lý, đương nhiên biết chuyện sếp Đường theo đuổi Minh Chúc, cũng biết Đường Hinh là đồng đội của sếp, càng biết rõ cô gái này vừa kiêu ngạo lại to gan. Ngoài mặt là đồng đội, bên trong là phản gián, rõ ràng có ý muốn đạp sếp xuống hố. Nghĩ xem, cả đoàn làm phim ra biên giới sưu tầm tư liệu thực tế những hơn một tháng, trong khoảng thời gian này đã xảy ra bao nhiêu chuyện, Đường Hinh chưa từng kể một lời với Đường Vực, đợi tới khi Đường Vực biết chuyện thì Minh Chúc và Lục đội trưởng đã thắm thiết bên nhau rồi.

Sếp Đường ngốc nghếch theo đuổi người ta hơn một năm.

Thế mà Đường Hinh còn lý luận rất hợp tình hợp lý theo kiểu: “Dù sao anh theo đuổi thế nào cũng không kịp, thôi thì để tôi giúp anh quay đầu là bờ!”

Bây giờ cô ấy còn dám nói chuyện kiểu đó với sếp.

Cửa thang máy mở ra, Đường Hinh đứng lùi sang bên cạnh, tay đưa ra làm động tác mời: “Mời sếp đi trước.”

Đường Vực liếc mắt nhìn cô, tay bỏ ra khỏi túi quần, bước nhanh ra ngoài, chỉ vứt lại một câu: “Vào họp.”

Đường Hinh xoa xoa đầu, vui vẻ đi ra ngoài.

Buổi họp hôm nay chủ yếu thảo luận về đề tài đời sống đô thị. Mấy biên kịch tranh luận cả buổi vẫn bất đồng ý kiến, có người còn đưa ra đề xuất làm lại phim kinh điển.

Đường Hinh vừa nghe thế đã trừng mắt, nói: “Không phải là tôi không có lòng tin vào công ty, nhưng những chuyện làm hỏng tác phẩm kinh điển phá nát ký ức tuổi thơ như thế này chẳng phải chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút hay sao? Hơn nữa những kịch bản đó đều đã quá cũ rồi, không hợp thời nổi! Chẳng lẽ cô không viết ra được kịch bản mới sao? Cô không viết được thì để tôi viết!”

Lâm Tử Du nhíu mày nói: “Tôi không nói là tôi không viết được.”

Đường Hinh lại vặn ngược: “Vậy cô bảo làm lại phim cũ, thử hỏi có bao nhiêu kịch bản làm lại không bị chửi bới?”

Lâm Tử Du: “…”

Lâm Tử Du không muốn tranh cãi cùng cô ấy, tranh cãi với người khác không sao, tranh cãi với Đường Hinh thì trước nay cô chưa từng thắng nổi.

Suốt ba tiếng đồng hồ, cả đám người nói tới mức lưỡi cứng miệng khô mà cũng chẳng quyết định được gì.

Sau khi tan họp, Đường Hinh nhìn lướt qua bên ngoài, thấy cánh cửa văn phòng đối diện vẫn đóng chặt. Mọi người đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, còn cô vẫn chậm chạp rót nước uống, đứng trong phòng trà dùng điện thoại đăng bài lên WeChat.

Cao Hằng đi qua nhìn liếc nhìn cô một cái.

Anh ta đẩy cửa bước vào văn phòng, Đường Vực đang ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên hỏi: “Họ rời đi hết rồi?”

Cao Hằng đáp: “Đường Hinh vẫn chưa đi.”

Đường Vực tắt máy tính, dựa vào lưng ghế, tay cầm điện thoại trên bàn mở WeChat xem tin tức, vừa mở ra đã thấy trong nhóm bạn bè bài đăng mới của Đường Hinh hiện ngay trên đầu, ánh mắt của anh lập tức dừng lại.

Đối với Đường Vực mà nói, xem bài đăng của Đường Hinh trong nhóm bạn bè là niềm vui lớn nhất mỗi ngày. Trong số những người bạn của anh, cô là người có những bài đăng thú vị nhất, ngày thường làm việc mệt mỏi, chỉ cần xem những bài đăng hài hước của cô, anh đều có thể mỉm cười.

Với điều kiện là cô đừng có đem chuyện của Minh Chúc ra sát muối vào lòng anh.

Còn vụ thất tình này, đây là lần đầu tiên Đường Vực theo đuổi một cô gái nhiệt tình đến mức đó rồi mà còn thất bại, nhưng anh cũng không có ý định quyến rũ vợ nhà người ta, huống hồ hôn nhân của Minh Chúc và Lục Trác Phong còn là hôn nhân của sĩ quan quân đội*.

* Từ nguyên gốc là “quân hôn”, theo quy định của Trung Quốc, “quân hôn” là hôn nhân của sĩ quan quân đội, được Nhà nước và quân đội bảo hộ, nếu có hành vi nɠɵạı ŧìиɧ hoặc có ý phá vỡ gia đình quân nhân đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có thể bị phạt tù giam. (Mọi chú thích trong truyện, nếu không có giải thích gì thêm, đều là của editor.”

Mấy ngày gần đây, phong cách đăng bài của cô nương Đường Hinh này đều rất khác lạ, mỗi bài đăng đều than thở về cảnh nghèo đói kiết xác, khiến anh không kìm được mà hoài nghi, phải chăng phòng tài vụ của công ty đã quỵt tiền nhuận bút của biên kịch rồi.

Đường Hinh vừa mới đăng một bức ảnh chế có dòng chữ: Chỉ ước được làm một nữ đại gia sa đoạ, ngày ngày mê đắm trai đẹp.

Đường Vực tắt điện thoại, đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt sau lưng ghế, miệng nói: “Về nhà đi.”

Cao Hằng mở cửa ra, Đường Vực bước ra ngoài liền thấy Đường Hinh đang ôm notebook bước ra từ phòng họp, anh không nói gì. Đường Hinh đi đến bên cạnh anh, cũng im lặng không nói, chỉ có thư ký cúi người chào: “Sếp đi thong thả.”

Ba người đi đến cửa thang máy, trong lúc chờ, Đường Vực liếc mắt nhìn cô một cái, miệng nói bâng quơ: “Không ngờ dã tâm của em cũng lớn đấy, không chỉ muốn làm nữ đại gia mà còn muốn ngày ngày mê đắm trai đẹp.”

Đường Hinh: “……….”

Đúng là dã tâm của cô rất lớn, nhưng là muốn làm bạn gái anh cơ.

Vẻ mặt Đường Hinh có phần khó tả, khẽ nhếch miệng cười rồi nói: “Đúng vậy, không được sao?”

Đường Vực nhíu mày, cụp mắt nhìn cô: “Em bạo dạn thế sao? Chơi nổi không đó?”

Trong mắt anh, Đường Hinh là một cô gái nhỏ đơn thuần, có đôi khi miệng lưỡi rất sắc sảo nhưng làm sao có thể ra ngoài ăn chơi, thậm chí còn bao trai được? Những chuyện như vậy dù ở thời đại nào cũng bất lợi cho phái nữ.

Hơn nữa, anh cũng mơ hồ cảm nhận được hình như Đường Hinh thích anh.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh thôi, bởi biểu hiện của Đường Hinh không quá rõ ràng. Nhất là do chuyện với Minh Chúc, Đường Vực biết phụ nữ đều rất để ý chuyện một người đàn ông thích bạn thân của mình, trong quá trình theo đuổi Minh Chúc, Đường Hinh lại còn là đồng đội của anh.

Chỉ riêng điểm này thôi, anh nghĩ nếu Đường Hinh thực sự có tình cảm với anh, e rằng lúc trước đã không đồng ý giúp anh.

Chuyện đã qua lâu như vậy, Đường Vực đối với Minh Chúc cũng buông tay rồi.

Thế mà cô Đường Hinh này còn thỉnh thoảng lôi chuyện cũ ra đâm chọc anh, chẳng lẽ sợ trí nhớ anh không tốt à?

Đường Hinh biết Đường Vực đang hiểu nhầm mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, hơi buồn bực nói: “Mê trai đẹp thì sao, chẳng lẽ mê trai đẹp rồi thì không thể chỉ chung tình với một người đàn ông thôi sao?”

Nghĩ nghĩ lại một chút, cảm thấy ý trong lời nói của mình rõ ràng quá mức.

Lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Đương nhiên, người đàn ông đó cũng phải đẹp trai mới được.”

Đường Vực: “……….”

Anh nghẹn họng một hồi, lại nhớ tới lúc trước khi ở doanh trại quân đội, cô cũng nói ra mấy câu không biết ngượng này, quả nhiên chưa từng thấy cô gái nào mặt dày như cô. Anh nhìn cô, không kìm được nhỏ giọng mắng một câu: “Thể diện cũng không cần nữa hả?”