Chương 1: Gặp lại

Không chịu nổi hành hạ, bây giờ chạy còn kịp.

Ánh trăng cô độc và mây đen bay thấp.

Một tòa nhà lộng lẫy bỗng sừng sững bên đường,bảng hiệu "Hội sở Duệ Sắt" lóe sáng trong đêm tối, chiếu sáng nửa con đường.

Trên người Trình Diệp Xuyên còn dính mùi làm công ở quán cơm, một đường không ngừng vội vã, bấm thời gian từ cửa ngầm chui vào.

"Lại tới trễ thế này, phòng số 3 có khách nôn, mau đi dọn dẹp sạch sẽ." Quản lý thấy Trình Diệp Xuyên cúi đầu đi tới, ngay cả tên của cậu cũng lười gọi.

Trong tay Trình Diệp Xuyên vẫn cầm một chiếc khay vừa mới lấy ra khỏi phòng riêng, bên trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc dơ bẩn, thấp giọng đáp: “Sau khi dọn dẹp xong phòng riêng ở đây tôi sẽ qua.”

Quản lý cũng không nhìn thẳng, tiếp tục ra lệnh: "Hôm nay Lưu Quang có việc, sau mười hai giờ cậu lên phòng cấp cao nhất thay trực ca."

Trình Diệp Xuyên đờ đẫn gật đầu, "vâng."

"Đem mùi trên người cậu xử lý sạch sẽ." Một giọng nói chán ghét truyền đến sau lưng Trình Diệp Xuyên.

Bất luận là tính cách hay bề ngoài, Trình Diệp Xuyên dường như vĩnh viễn đều là công cụ sai khiến của mọi người.

Thân thể vừa gầy vừa yếu, nhỏ như sắp gãy. Trên khuôn mặt gầy đến lõm xuống bao phủ một tầng tái nhợt, ánh mắt to không có thần thái, toàn thân tràn ngập khí tức yếu ớt bệnh tật.

Trình Diệp Xuyên biết mình không được ưa thích, cho nên cậu luôn cúi đầu, im lặng làm việc. Bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng quái gở này, phảng phất giống như từ khi sinh ra đã có.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, Trình Diệp Xuyên bất luận cố gắng che giấu bản thân như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở thành đối tượng bị mọi người trào phúng ức hϊếp.

Cậu rất cần tiền, để có thể giữ được công việc lương cao này, cậu luôn làm việc nhiều hơn công việc của mình. Nhưng sự khép nép này đổi lấy không phải tôn trọng,mà chỉ toàn là ức hϊếp.

Trong gạt tàn thuốc chứa đầy bụi bặm, cùng dịch đờm của khách dính chặt ở đáy đĩa. Trình Diệp Xuyên thật vất vả mới rửa xong, lại vội vàng mang theo một đống đồ đạc đi tới phòng kế tiếp.

Trọng lượng thùng nước cùng cây lau nhà cũng không nhẹ, cậu có chút không được thoải mái, xắn tay áo lên, trên cánh tay tinh tế nổi bật gân xanh, ống tay áo trống rỗng treo không được, chỉ chốc lát liền trượt xuống.

Mùi rượu chua nồng bốc lên từ trong phòng, khiến dạ dày Trình Diệp Xuyên cả ngày không ăn cơm chua xót.

Cậu cố nén cảm giác buồn nôn, đem các góc đều kiểm tra mấy lần, bảo đảm sẽ không cho người khác cơ hội bới móc, mới khom lưng lui ra.

Hội sở "Duệ Sắt" thực hiện dịch vụ phân cấp, phòng bao cấp cao nhất chỉ có khách hàng tiêu trên một triệu tệ một năm mới có tư cách vào.

Đồng nghiệp cố ý dặn dò cậu, khách hôm nay đến phòng bao này, đều là người không thể trêu vào, phải cẩn thận hầu hạ, không được xảy ra một chút sai lầm.

Trình Diệp Xuyên đẩy xe đẩy vào kho hàng, trong kho chất đầy rượu, mỗi một chai thấp nhất cũng ngàn tệ.

Thứ mà người khác uống để tiêu khiển, là thứ mà cho dù cậu có vứt xuống tất cả tôn nghiêm đều đổi không được.

"Xin hỏi bây giờ có cần giúp mở ra không?"Trình Diệp Xuyên quỳ một gối bên cạnh bàn, thuần thục bày ra tất cả chai rượu, tay kia đặt sau lưng, cúi đầu hỏi.

Trong phòng ngồi đầy nam nữ, bọn họ chơi đến hăng say, căn bản không có để ý.

Trình Diệp Xuyên đã gặp đủ loại khách hàng khó chơi, cậu không dám quấy rầy, đành phải tiếp tục duy trì tư thế tiêu chuẩn, cứng ngắc khom lưng chờ.

"Mở hết ra đi."

Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Trình Diệp Xuyên.

Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh, tay mở rượu của Trình Diệp Xuyên bất giác dừng lại một giây, đại não còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã run lên một trận.

Hôm nay, Cảnh Huân của chúng ta, Cảnh đại thiếu gia đến làm chủ! Tất cả mọi người thoải mái chơi a!

Cảnh Huân?

Hai chữ đơn giản nhưng lại giống như bom đánh vào đầu Trình Diệp Xuyên.

Chỉ trong nháy mắt, Trình Diệp Xuyên cảm giác đại não nứt ra một khe nứt, máu chảy ngược lên. Thanh âm người đàn ông vừa mới hạ xuống, một lần nữa vang lên trong đầu cậu.

Cảnh tượng ăn chơi đàng điếm trong khoảnh khắc biến thành mơ hồ, mặt Cảnh Huân liền dừng ở trước mắt cậu, chỉ cần hắn hơi xoay một góc độ, sẽ thấy được khuôn mặt trắng bệch như sắp chết của Trình Diệp Xuyên.

"Rót cho mọi người." Trong tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, ngón tay thon dài tùy ý khoa tay múa chân.

Giọng nói đáng sợ từng ám ảnh vang lên bên tai cậu, cảnh tượng đau thương ngày xưa nhanh chóng hiện lên, tay Trình Diệp Xuyên rót rượu không khống chế được run rẩy, cậu ấn chặt miệng chai vào cốc thủy tinh, ngăn không cho rượu rơi ra ngoài.

Giọng nói trầm xuống của đối phương vẫn còn đang cười, giống như không phát hiện, vẫn nói chuyện phiếm với người khác.

Trình Diệp Xuyên lo sợ bất an cúi đầu, như đang đối mặt với vực sâu.

Rõ ràng cậu đã trốn lâu như vậy, sống một cuộc sống hèn mọn, không còn có thể chạm vào thế giới của Cảnh Huân, tại sao ông trời còn muốn trêu đùa cậu, tại sao còn để cậu gặp lại người này ở thành phố K lớn như vậy.

Trình Diệp Xuyên không kiềm chế được sợ hãi: Nếu như mình bị nhận ra, sẽ có hậu quả gì.

Bất kể là hội sở này, công việc này, thậm chí là thành phố này. Chỉ cần Cảnh Huân mở miệng nói một từ "Cút", cậu sẽ lập tức biến mất, giống như người chết không để lại dấu vết.

Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài một giây, Trình Diệp Xuyên liền tự giễu trong lòng.

Đại khái là cậu tự mình đa tình đi.

Làm sao người từng ước cậu biến thành tro bụi biến mất mãi mãi, người chưa bao giờ nhìn thẳng vào cậu, lại có thể nhận ra cậu chỉ bằng cách nhìn vào lưng cậu hoặc nghe thấy giọng nói của cậu.