Chương 1 - Đêm tân hôn, tân lang lộ đuôi, hồ ly thư sinh: “Nương tử thích là tốt rồi.”

CHÚ Ý - TRUYỆN CÓ YẾU TỐ 18+, THỤ CÓ BƯỚM XINH, DÙNG TỪ THÔ TỤC CỰC KÌ NÊN AI DỊ ỨNG PHIỀN OUT NGAY LẬP TỨC.

“Tiểu thư, đại nhân kêu ngài qua kìa.” Tỳ nữ đi vào trong phòng, nhìn về phía nữ nhân trắng nõn bên cửa sổ.

Người kia quay đầu, 17-18 tuổi, bộ dáng mỹ lệ, ánh mắt linh động, giống như tiên hạ phàm, tỳ nữ mỗi lần nhìn đều cảm thấy tiểu thư cực kỳ xinh đẹp.

“Phụ thân kêu ta đến để làm cái gì chứ.” Nguyên La mặc một bộ váy màu tím nhạt, bước nhanh đến bên cạnh tỳ nữ dò hỏi.

Tỳ nữ lộ vẻ mặt vui mừng, “Tiểu thư, có một vị công tử tuấn tú đến cầu hôn, nếu việc này mà thành, ngài sẽ không cần gả cho vị thiên hộ(*) đại nhân kia làm tiểu thϊếp nữa.”

(*)Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.

“Vậy sao.” Trong lòng Nguyên La ôm một chút hy vọng.

Nhưng đối tới nam nhân tự tới cửa xin ở rể vẫn là không có chờ mong gì.

Có khi chỉ là coi trọng một ít tài sản của Nguyên gia thôi.

Y xuyên tới Nguyên gia này, phụ thân là một tiểu quan, chức vị là tổng kỳ, chính đậu - đinh - đẩy - văn thất phẩm(*)

(*) Hình như là Bả tổng Chính thất phẩm.

Nguyên phụ là tên vũ phu, sau khi xuống chiến trường lăn lộn mới được một cái chức quan nửa vời, vốn dĩ cũng không có khát vọng lớn lao, cứ yên ổn làm một tổng kỳ đi, giờ lại khó xử chỉ vì chuyện của Nguyên La.

Nguyên nhân là vì Nguyên La là người song tính, từ nhỏ đã xem hắn như nữ nhi mà nuôi dưỡng, nhưng càng lớn càng không hợp.

Muốn gả y đến nhà ai đều không có khả năng.

Cố tình cấp trên Nguyên phụ đến nhà làm khách lại coi trọng Nguyên La, muốn nạp nàng làm thϊếp.

Nguyên phụ vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, bắt nữ nhi hắn làm thϊếp, trăm triệu lần không thể được, huống chi nữ nhi nhà hắn có phải nữ nhi đâu.

Kết quả là, việc này khiến Nguyên phụ sầu thối ruột.

Đúng lúc này, một vị thư sinh tuấn tú tới cửa.

Nguyên La đứng ở ngoài cửa, nghe được giọng hồn hậu của Nguyên phụ, cùng với một giọng nói từ tính thanh nhã truyền ra bên ngoài.

“Nói như vậy, ngươi đã thi đậu tú tài cùng công danh(*), ở phụ cận thư viện làm một tiên sinh dạy học.”

(*)công: sự nghiệp; danh: tiếng tăm, là địa vị xã hội và tiếng tăm

“Phải, tại hạ cũng không có hứng thú làm quan gì.” Thư sinh cười nói.

Nguyên phụ gật đầu, không có chí hướng cũng tốt, dù sao hắn là tới ở rể Nguyên gia, nếu có khát vọng, vậy ông cũng chẳng biết quản thế nào.

Còn nữa, tú tài dù sao cũng là người đọc sách, được người tôn kính.

Nguyên phụ cân nhắc ổn thỏa, thoáng nhìn sang Nguyên La đang đứng ngoài cửa, kêu y tiến vào.

Nguyên La cùng thư sinh kia liếc mắt nhìn nhau một cái, thư sinh một thân thanh y, tuấn tú bất phàm, cười rộ lên còn khá ôn nhu thanh nhã.

Cả hai nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người một thanh một tú xứng đôi vừa lứa, Nguyên phụ nhìn cực kì vừa lòng.

Nguyên La gật đầu với Nguyên phụ.

Đêm đó, Nguyên phụ liền nói với y, “Ta đã nói chuyện của ngươi với Huyễn Ngọc rồi, hắn cũng không để ý.”

“Thật sao ạ?” Nguyên La hỏi.

“Thật sự, nếu hắn dám ghét bỏ con ta, ta không thể không làm thịt hắn.” Nguyên phụ tàn nhẫn nói.

Vì thế, mối hôn sự liền thành.

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau, một hôn lễ đơn giản được tổ chức.

Phó Huyễn Ngọc trở thành con rể tại gia của Nguyên gia.

Ban đêm, Nguyên La ngồi ở trên giường tân hôn. Đây vẫn là phòng của y, không cần gả đến nhà người khác, đệm chăn cùng gối đầu đều đổi thành màu đỏ cho hợp không khí vui mừng, bên cạnh cửa sổ còn dán chữ Hỉ đỏ thẫm.

“Nương tử.” Xốc khăn voan lên, thư sinh tuấn mỹ nhẹ giọng ôn hòa gọi.

“Ngươi gọi ta Nguyên La là được.”

“Vậy La nhi, tới uống chén rượu giao bồi đi.” Hắn bưng chén rượu bên cạnh lên.

Nguyên La nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của hắn có một đóa hoa, nam tử vẽ hoa, thật ra cũng không phải rất kỳ quái gì.

“Huyễn Ngọc vẽ hoa đẹp ghê.” Nguyên La khen một câu.

“La nhi cũng rất đẹp.” Hắn cười cười.

Tay hai người bắt chéo vào nhau. Sau khi uống rượu giao bôi, Phó Huyễn Ngọc cười nói: “Chúng ta đây sớm chút an trí.”

Gương mặt Nguyên La ửng đỏ, tay ấn xuống giường, sờ phải thứ gì đó lông xù.

Là ôm gối sao? Không đúng, thời đại này lấy đâu ra gối ôm chứ.

Y cảm thấy kỳ quặc cầm thứ kia lên, lại là một cái đuôi lông xù màu cam, ngọn đuôi còn có chút màu trắng.

“Ủa?” Nguyên La sửng sốt, “Cái đuôi này sờ cũng thích thật đấy.”

“Nương tử thích là được.” Trên khuôn mặt thư sinh tuấn tú đẹp đẽ có chút hồng hồng.

Nguyên La vuốt ve cái đuôi, cứ thế vuốt lên trên, phát hiện nó thế mà lại từ trên người Phó Huyễn Ngọc. Nhìn sang Phó Huyễn Ngọc, khuôn mặt người thường vốn đẹp đẽ tuấn tú của hắn đã biến thành một gương mặt hồ ly.

Y mở to hai mắt.

Màn treo bên cạnh trôi xuống, đèn cầy đỏ vụt tắt.

“Ngươi không phải người…… ưmm……” Nguyên La bị đè ở trên giường, môi bị hôn xuống.