Chương 12: 14.02.2027 - Lễ tình nhân (4)

Tình Nhân là lịch thần có cảm tính, loại cảm tính này được biểu hiện cụ thể khi phát sinh chuyện ông cụ tặng hoa cho bà cụ, y rõ ràng khóc còn thương tâm hơn mấy cô gái bên cạnh. Bởi vì coi như đây cũng là lần đầu thấy một đại nam nhân khóc thành như vậy, Tiêu Nam Chúc nhất thời cảm thấy không nói được gì, đồng thời còn phải hào phóng mà cống hiến bờ vai cùng ống tay áo cho Tình Nhân cứ kêu khóc là "ta tin vào tình yêu" để lau nước mắt rồi dựa vào. Mặc dù việc này theo Tiêu Nam Chúc kỳ thực là rất khoa trương lại vô cùng dư thừa, thế nhưng khi bị Tình Nhân nài ép lôi kéo qua chỗ ông bà cụ đưa tin, người luôn luôn không màn nhân tình như anh vẫn là hiếm thấy mà lựa chọn thỏa hiệp.

"Này, cậu muốn làm gì, nói rõ ràng a, không nói tôi không hùa theo đâu a."

Bị Tình Nhân gắt gao lôi kéo cánh tay, Tiêu Nam Chúc một mặt không phối hợp nhưng là nỗ lực kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn. Phía trước ông bà cụ còn đang chậm rì rì bước đi, hiển nhiên cũng không biết có hai người đang lén lén lút lút theo sát bọn họ, mà Tình Nhân thấy thế liền nhanh chóng nhìn nhìn bên cạnh, tiếp theo chớp đôi mắt đỏ hồng, tiến đến bên tai Tiêu Nam Chúc lặng lẽ nói một câu.

"Ngài giúp ta một việc đi, ta muốn tặng bọn họ một phần lễ vật, tuy rằng... Tuy rằng cũng không phải vật gì quý giá, nhưng chỉ hy vọng bọn họ hôm nay có thể vui vẻ..."

Lời này nói xong Tiêu Nam Chúc theo bản năng híp mắt, anh tựa hồ đoán được cái tên này chuẩn bị làm gì, cho nên ngược lại có vẻ không hề giật mình. Dù sao trước đây Nhập Tứ cũng đã nói qua với anh, nghe nói thao tác cũng không khó, chẳng qua nếu bây giờ đi tới đưa tin cho ông bà cụ không chừng sẽ bị coi là lừa đảo. Hơn nữa công việc này cũng không có lấy tiền, anh thật sự nhấc không nổi sức lực. Mà Tình Nhân vừa thấy bộ dáng này của anh liền lập tức hầm hừ nói.

"Hừ, không muốn giúp thì thôi, vừa nãy ta còn giúp ngài một chút đó, hừ, bây giờ có những người a, thật là làm cho lòng người lạnh lẽo nha hừ hừ hừ... o( ̄ヘ ̄o#)"

"Được được được, cậu nhanh chóng câm miệng ngay cho tôi..."

Cau mày trực tiếp dùng tay bịt luôn cái miệng cứ không ngừng léo nha léo nhéo của Tình Nhân, Tình Nhân không thể nói chuyện chỉ có thể bất mãn mà trừng mắt nhìn anh, đôi mắt thì vẫn đỏ bừng. Thấy thế Tiêu Nam Chúc đau đầu mà thở dài một hơi, lần thứ hai ở trong lòng cầu xin có thể nhanh chóng để tổ tổng này tan tầm sớm hơn chút. Mà sau khi suy nghĩ một hồi anh vẫn là bóp nát điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay rồi vứt vào thùng rác.

Tình Nhân đạt được mục đích nhếch miệng lên, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng bám trên người anh. Tiêu Nam Chúc nhíu mày, tiện tay đoạt lấy tờ quảng cáo trên tay chàng trai đang đứng phát truyền đơn ở cửa hàng ven đường, còn không quên quay đầu vẫy tay nói tiếng cảm ơn với người anh em đang há hốc mồm kia. Chờ đến lúc anh bước nhanh đuổi kịp đôi vợ chồng già đang chuẩn bị qua lộ ấy thì liền đưa tay ngăn trước mặt bà cụ vóc dáng nhỏ nhắn, bà cụ vừa thấy Tiêu Nam Chúc cầm tờ quảng cáo chặn trước mặt liền cảnh giác lui về sau.

"Cậu cậu... cậu đang làm gì nha?" .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Chặt chẽ lôi kéo tay bạn đời của mình, bà cụ hiển nhiên có kinh nghiệm đấu tranh đáng kể đối với loại phát quảng cáo ép bà lấy đồ khuyến mãi này, vừa nhìn thấy liền cúi đầu muốn chạy. Thấy thế Tiêu Nam Chúc lập tức cười cười với bà, một bộ dáng ý vị thâm thường mà ngăn cản đường đi của bà.

"Bác gái đừng sọ đừng sợ! Không ép bác mua sản phẩm, miễn phí a! Có thể lấy tặng phẩm a! Quà đó có muốn hay không a! Miễn phí!"

Hai chữ miễn phí lập tức chọt trúng tâm lý của người già. Bà cụ tóc hoa râm vốn còn gấp đi, lần này lại nhanh chóng dừng bước, ông cụ ở cạnh bà cũng không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ lo nhìn chằm chằm bà cụ nhà mình ngẩn người. Bà cụ suy tư trong chốc lát, vẫn hoài nghi mà nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc nghiêm túc mở miệng nói.

"Thứ gì miễn phí a? Không phải là muốn số điện thoại của nhà tôi chứ! Tôi cho cậu biết nha chàng trai trẻ, loại thủ đoạn lừa dối như cậu tôi thấy qua nhiều rồi, cậu đừng nghĩ..."

Lời của bà cụ làm Tiêu Nam Chúc nhịn không được co rút khóe miệng, đối với sự tăng trưởng về ý thức phòng bị an toàn của người già bây giờ cũng hết sức vui mừng, bất quá nên lừa dối thì vẫn phải lừa dối, bằng không lát nữa Tình Nhân lại sẽ tìm anh gây rối. Cho nên sau khi lắc lắc tay biểu thị mình không phải kẻ lừa đảo, Tiêu Nam Chúc mới nghiêm trang mà mở miệng.

"Yên tâm yên tâm! Không cần số của bác! Bác nói tên cùng ngày sinh của bác và bạn đời của mình cho cháu biết được không a? Cửa hàng của chúng cháu cần đăng ký thông tin của người tiêu dùng, bác giúp cháu một việc, chúng cháu sẽ tặng miễn phí bác một món quà a..."

Lời này của Tiêu Nam Chúc làm bà cụ tham chút tiện nghi nhỏ động tâm, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ cỗ quái, nhưng cuối cùng vẫn do dự mà nói tên cùng ngày sinh của mình và ông cụ bên cạnh cho Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc sau khi ghi nhớ nhịn không được bật cười, tiếp theo ngẩng đầu hỏi một câu.

"Nga nga, như vậy a, bác là Lưu Nguyệt Tiên, còn ông cụ là Vương Như Sơn, hai bác đều sinh năm 57, ông cụ tháng 3, còn bác tháng 8 đúng không?"

"Đúng đúng đúng, tặng phẩm là cái gì a, là xà phòng hay là bột giặt nha..."

Bà cụ gật đầu không ngớt, đối với tặng phẩm sắp lấy được vẫn rất mong đợi. Tiêu Nam Chúc thấy thế câu lên khóe miệng, dùng bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình che khuất tầm mắt bà cụ, tiếp theo đè thấp thanh âm nói.

"Bác chờ, đồ này cháu đi lấy cho bác a..."

Một tiếng búng tay lanh lảnh vang lên cùng với ánh sáng chói mắt, bà cụ đang đứng bên lề đường bị dọa đến ôi thần linh ơi một tiếng, theo bản năng lùi về sau một bước. Chờ lúc bà ù ù cạc cạc mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện tất cả xung quanh đều không thay đổi, mà chàng trai nói phải cho bà quà cũng mất tăm. Bà cụ tức tím người trừng lớn mắt chuẩn bị chửi rủa tên lừa đảo không biết xấu hổ này một phen thì bỗng nhiên cảm giác được tay mình bị người bên cạnh kéo nhẹ, ngay sau đó một nam nhân trẻ tuổi ở sau lưng bà dùng giọng nghi ngờ mở miệng nói.

"Ôi, Nguyệt Tiên a? Anh... Chúng ta đây là đang ở đâu a?"

***

Trên đường giữa trung tâm thành phố xuất hiện một màn kỳ quái, một đôi tình nhân nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài cửa kính thủy tinh của một cửa hàng soi qua soi lại, xem dung mạo chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nhưng quần áo trên người thì lại quê mùa như người già trong công viên hay mặc, làm người ta nhìn liền muốn phì cười. Cô gái này tựa hồ đang giận người bạn trai bên cạnh, một mực líu ríu nói gì đó. Chàng trai kia ngược lại dễ tính, chỉ liên tiếp nói mấy lời an ủi. Người bên ngoài trong lúc nhất thời chỉ cho đây là đôi tình nhân đang đùa giỡn, dù sau hôm nay cũng là lễ Tình nhân mà, ai biết những người trẻ tuổi này đang chơi trò gì. Nhưng chỉ cần họ ghé sát vào chút sẽ phát hiện hai người trẻ tuổi này đang tiến hành một cuộc đối thoại có chút kỳ quái.

"Vương Như Sơn, anh nói xem chúng ta nên làm gì a! Hai chúng ta làm sao đều biến thành như vậy a! Đồ nấu bữa tối em còn chưa mua, vợ chồng tiểu Hoa tan tầm trở về sẽ không có cơm ăn rồi a! Em còn muốn đi đón Đông Đông tan học, ôi anh xem em này... Bộ dáng của em hiện tại..."

Hướng về phía cửa kính thủy tinh không ngừng liên miên cằn nhằn, cô gái tóc đen mắt to thanh âm trong trẻo, vóc người nhỏ xinh, ngoại trừ áo bông cùng quần thun màu sắc quỷ dị hình thức cũ kỹ trên người thì đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Vương Như Sơn trong miệng cô liền đứng ngay bên cạnh, giờ khắc này y cũng đang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính, thấy mình cũng một thân áσ ɭóŧ lông thêm áo khoác bông cùng quần thun, y cũng mờ mịt sờ sờ cái đầu đầy tóc của mình, nghi hoặc mà mở miệng nói.

"Nguyệt Tiên, em đừng vội em đừng vội a, này... Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra a, anh nhớ mình bị chứng si ngốc người già, còn bị hói đầu nữa, bây giờ sao tóc đều mọc ra rồi... Ôi chao, hay là chúng ta cùng nhau ngồi xuống nghĩ chút biện pháp a?"

Nói xong liền kéo tay cô gái tìm cái ghế tựa ven đường ngồi xuống, Lưu Nguyệt Tiêu vội đến sắc mặt không tốt nhìn sang người bạn đời bên cạnh nghiễm nhiên tinh thần sáng láng, nhìn qua chỉ mới vừa ngoài hai mươi một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Từ nãy đến giờ, cô và bạn đời bị biến thành như vậy, bên người hết thẩy đều không thay đổi, hai người bọn họ liền giống như yêu quái mà biến về bộ dáng của mấy chục năm trước. Chuyện này nói đến có chút hoang đường, thế nhưng lại chân chân thực thực phát sinh trên người hai cụ già này, mà mấu chốt nhất là ngay cả bọn họ cũng không biết làm sao khôi phục lại.

"Aiz, em bây giờ như vậy trở về, con trai anh phỏng chừng sẽ bị hù chết."

Rất vất vả mà đè xuống tâm tình hỗn loạn, Lưu Nguyệt Tiên liếc nhìn bạn đời của mình, có chút bất đắc dĩ lên tiếng. Vương Như Sơn nghe vậy sững sờ, suy tư một hồi mới mỉm cười nói.

"Em như vậy so với con dâu anh còn đẹp hơn, con trai anh nhìn thấy nhất định là ao ước chết anh a..."

"Đi, cái lão già không đứng đắn này!"

Không vui trừng bạn đời mình một cái, trên mặt bày ra biểu tình tức giận, trong lòng Lưu Nguyệt Tiên vậy mà ngược lại rất tốt. Dù sao mỗi người phụ nữ đều thích đẹp, cô tuy rằng lớn tuổi, tâm tính cũng lạc hậu, thế nhưng mắt thấy mình cùng chồng đều biến trở về bộ dáng nhiều năm trước, cô nhìn gương mặt phảng phất đã tồn tại tận trong miền ký ức xa xôi nhưng chưa bao giờ quên kia, bỗng nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Vương Như Sơn, anh còn có thể nhớ được em... Thật là tốt."

Câu nói này làm người nam nhân trẻ tuổi bên cạnh cô ngừng lại biểu tình, y yên lặng nhìn cô gái trẻ tuổi mắt ửng đỏ trước mặt, trong trí nhớ tất cả đều là cô đã tóc hoa râm, mấy năm qua vẫn không ngại cực khổ mà chăm sóc mình. Mặc dù đầu óc không rõ lắm, nhưng y đều nhớ y luôn cho cô thêm phiền phức, chỉ là cô chưa bao giờ ghét bỏ y, mặc quần áo đút cơm đút thuốc bóp chân. Y từ trước đến nay đều si ngốc ngây ngốc không có cách nào nói được một câu đầy đủ, nhưng giờ khắc này, y chợt muốn đối với người phụ nữ đã cùng mình vượt qua cả đời này nói một câu tâm tình đã trễ.

"Nguyệt Tiên, cảm ơn em... Có thể lại nhớ được em, anh thật sự rất vui, thật sự rất vui."

Nói xong Vương Như Sơn tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, chuyện này đối với tuổi thật của bọn họ có vẻ hơi quái dị, nhưng lại đặc biệt thích hợp với loại trẻ tuổi non nớt hiện tại. Những người đi đường đi ngang qua cũng không chú ý đến loại hành động vào hôm nay mà nói là chuyện đương nhiên, mà vợ chồng già được khôi phục thời kỳ thanh xuân trong ngày đặc biệt này lại chỉ ngồi ở ven đường như vậy một hồi, tiếp theo bắt đầu giống mấy đôi tình nhân trẻ tuổi trên đường tay cầm tay, không có mục đích mà đi dạo trên phố.

"Hôm nay không nấu cơm, con trai anh hôm qua còn chê đồ ăn em làm mặn, hôm nay cho nó nhịn đói."

"Được, cho thằng nhóc đó xoi mói, bỏ đói bỏ đói, dù sao chúng ta về hưu trong thẻ lương vẫn còn tiền, hôm nay đi ăn ngon chút đi!"

"Vậy em muốn ăn mì thịt bò, anh còn nhớ không? Tiệm ở sau xưởng dệt kia, bây giờ là con của ông ấy làm nha, nguyên liệu cũng ít hơn..."

"Đương nhiên nhớ a, ăn hết mì chúng ta lại đi lòng vòng, quần áo trên người em mấy năm không đổi rồi! Chính là không nỡ dùng tiền cho chính mình..."

"Con trai cùng con dâu còn phải trả tiền thế chấp, em sao có thể cho bọn nó thêm gánh nặng... Aiz! Vương Như Sơn! Anh mua kem que nước muối cho em ăn đi! Răng cửa của em đều quay lại rồi! Em muốn ăn cái đó!"

Hai cụ già có dung mạo quay về lúc còn trẻ vừa nói vừa cười đi qua từng con phố, chàng trai mua cho cô gái kem que nước muối mà từ lúc răng cô hỏng rơi hết vẫn chưa từng ăn lại, còn dẫn cô đi mua một chiếc áo lông đỏ thẫm đẹp đẽ mà chỉ có tiểu cô nương mới có thể mặc. Thời điểm thử quần áo ông chủ cửa tiệm còn không ngừng nói "chàng trai thật có phúc a, bạn gái thật xinh đẹp a". Nghe vậy, Vương Như Sơn cứ cười khúc khích nhìn Lưu Nguyệt Tiên đứng cách đó không xa, tiếp theo ngoái đầu lại... vẻ mặt đắc ý nói.

"Nói sai rồi, đây là vợ của tôi."

............

Thời điểm bóng đêm bao trùm cả bầu trời, bọn họ cùng đi đến rạp chiếu phim xem phim. Trong trí nhớ, cái ngày hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào màn hình đen tuyền, ở trong bóng tối mặt đỏ lặng lẽ nắm tay thật giống như đã phát sinh ở đời trước. Bất quá may mắn là, ít nhất bây giờ bọn họ đều biết bản thân mình là một nửa bầu bạn với đối phương đi qua nhân sinh tràn ngập hạnh phúc cùng ấm áp này. Mà đến lúc ăn sắp hết phần bỏng ngô khó ăn, túi giấy lại còn bị sứt sạn, Lưu Nguyệt Tiên cảm thấy người ở bên cạnh phát ra một tiếng hô hoán mơ hồ, trì độn.

"Nguyệt Tiên... Nguyệt Tiên..."

Lúc quay đầu cô nhìn thấy một ông cụ già yếu, hói đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, không còn vẻ tuấn lãng thời trẻ, giống y như mọi lão già ngốc trên thế giới, không có gì tốt đẹp để xem. Bất quá ở trong hai mắt ông, Lưu Nguyệt Tiên thấy được bản thân cũng đồng dạng vừa mập vừa già. Sau khi đỏ mắt mà cười cười, cô ở trong bóng tối chặt chẽ nắm tay chồng mình, tiếp theo mang theo tiếng khóc nhỏ giọng nói một câu.

"Lão già ngu ngốc, không chịu yên tĩnh."

............

"Ta lại tin tưởng vào tình yêu rùi huhu... Quá cảm động huhu!"

Siết ống tay áo Tiêu Nam Chúc không ngừng hỉ mũi, Tình Nhân làm người khởi xướng và Tiêu Nam Chúc cùng nhau đi trên đường về nhà, giải thoát ra hết tâm tình từ tất cả những chuyện vừa mới phát sinh.

"Ầm ĩ chết rồi..."

Trong miệng ngậm thuốc lá bịt kín lỗ tai, Tiêu Nam Chúc vốn tưởng rằng có thể yên tĩnh một chút hiện tại cũng bó tay toàn tập. Mà dưới tình huống cường điệu lặp đi lặp lại cũng không có chút tác dụng, anh suy nghĩ một chút, vẫn là cau mày khẽ nguyền rủa một câu rồi bịt miệng của Tình Nhân lần nữa.

"Ngài... là... cái... đồ... cẩu... độc... thân... chết... tiệt... ta... nguyền... rủa... ngài... cả... đời... không... có... bạn... trai (o#゜曲゜)o"

Ánh mắt khinh bỉ trừng Tiêu Nam Chúc, Tình Nhân đấu tranh nửa ngày nhưng vẫn bị Tiêu Nam Chúc áp chế không có đường phản kháng. Thấy thế Tiêu Nam Chúc ôm miệng nở nụ cười, thô bạo mà túm cái tên này đi nhanh về nhà, trong suốt quá trình Tình Nhân không ngừng gào thét, Tiêu Nam Chúc đương nhiên coi như mình bị điếc. Thời điểm bọn họ một lần nữa đi qua quảng trường Nhai Tâm lúc sáng, Tiêu Nam Chúc chợt thấy pháo hoa rực rỡ bắn lên trên quảng trường cùng tiếng hoan hô chúc mừng của đám người ở đó.

"Nga! A ha ha! Pháo hoa a! Xem kìa!"

Từng đôi tình nhân ôm nhau đi ngang qua phát ra tiếng cười vui sướиɠ, khói lửa chiếu sáng đồng tử ảm đạm của Tiêu Nam Chúc, cũng làm vẻ mặt lạnh lùng của anh trở nên chân thật mấy phần.

"Này."

Tiêu Nam Chúc cười mở miệng.

"Cái gì?"

Tình Nhân tức giận liếc anh một cái.

—— "Lễ Tình nhân, vui vẻ a."