Chương 36: Sơ nhất

Sau Quốc tế phụ nữ, Tiêu Nam Chúc lại bận thêm một trận nữa, hội chị em của Vương Lệ thái thái tìm anh làm rất nhiều việc, việc tuy không nặng nhưng thù lao lại rất nhiều. Sinh ý thế này đối với Tiêu Nam Chúc mà nói tất nhiên không thể tốt hơn, cho nên anh cũng vui lòng tốn chút công sức đi giúp các bà ấy lo liệu mọi việc ổn thỏa.

Còn về Trừ Tịch, kể từ hôm đó đi làm thay Quốc tế phụ nữ thì cũng thường xuyên xuất hiện, lúc thì Sơ Tứ hôm nay đau bụng không thể đến, lúc lại Thập Ngũ và Nhập Lục muốn hẹn hò nên không tiện. Mấy hành động thật trân này của hắn Tiêu Nam Chúc thừa biết nhưng cũng chẳng nói năng gì, nhưng mắt thấy vị lịch thần vốn âm trầm lặng lẽ này đi theo mình dính chút hơi người sống thì anh thấy cũng không tệ.

Có điều khói lửa nhân gian phồn thịnh, một mặt quả thật có ích cho những thay đổi trong cảm xúc của Trừ Tịch, nhưng mặt khác cũng rất dễ khiến hắn rơi vào một loại khốn cảnh khác, cho nên Trừ Tịch tự biết tình hình của bản thân sẽ tận lực chọn những ngày khí vận tương đối bình thường để ra ngoài, cho dù chỉ có thể giúp Tiêu Nam Chúc quét dọn vệ sinh, nấu cơm rửa bát thì hắn cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Những điều này Tiêu Nam Chúc đều thấy hết thảy, nhưng trong lòng lại có chút khó xử, xét cho cùng thì Trừ Tịch cũng không phải gu của anh, mà bảo anh nói chuyện tình cảm gì đó với người ngay từ đầu đã không sống cùng một thế giới với anh thì cũng rất khó.

Huống hồ thái độ trước đây của anh đối với Trừ Tịch là thương hại nhiều hơn là thích, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm lạc tịch của hắn còn cảm thấy chướng mắt nữa. Đây cũng có liên quan đến môi trường sống của anh, bảo vệ kẻ yếu và chống lại cường quyền. Tiêu Nam Chúc hồi nhỏ mỗi lần thấy đám con nít lớp dưới bị bắt nạt thì đều chướng tai gai mắt, nhưng hễ bị mấy thằng yanglake tẩn cho vài phát thì cũng không dễ cúi đầu.

Thói quen không thể thay đổi ngay từ nhỏ này cũng không phát sinh biến hóa quá lớn khi trưởng thành, có điều tính cách của anh đã thành thục hóa hơn nhiều nên cũng trở nên không còn dễ thấy như xưa. Thế nhưng khi gặp phải người thường hay tỏ ra yếu thế trước mặt mình, thì Tiêu Nam Chúc dù đã biết rõ Trừ Tịch có tính cách thế nào vẫn không nhịn được mà mềm lòng, mà kết quả tạo thành chính là lúc tận mắt thấy Trừ Tịch vốn nên lãnh khốc lại vì mình làm ra mấy hành động gần như lấy lòng, thì anh chẳng còn cách nào để từ chối, trái lại còn hết sức hưởng thụ. Có lúc thấy hắn cố gắng che giấu ngụy trang trước mặt mình, Tiêu Nam Chúc vậy mà sẽ cảm thấy có chút muốn trêu ghẹo hắn, điều này theo một mức độ nào đó còn thỏa mãn chút lòng hư vinh của Tiêu Nam Chúc với tư cách là một nam nhân. Không những thế, dưới tình huống bất tri bất giác, Tiêu Nam Chúc thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ nếu như mình chủ động theo đuổi Trừ Tịch, vậy thì vị lịch thần đã phủ nhận không có bất kỳ ý nghĩ gì về mình trước kia sẽ phản ứng thế nào đây.

Ý nghĩ mang theo chút thi vị hoang đường này xông thẳng vào đầu Tiêu Nam Chúc, chính anh cũng không dám quá tin tưởng, có điều Tiêu đại lịch sư vẫn luôn là người có năng lực hành động rất nhanh chóng, chỉ vừa mới suy nghĩ trong lòng thôi mà đã có phần háo hức muốn thử, dẫu sao xét từ khía cạnh nào, thì Trừ Tịch cũng là mẫu đàn ông đáng để anh quý trọng. Thế nhưng anh cũng vừa chỉ mới có vài manh mối, đã vậy mấy ngày nay Trừ Tịch cũng không đến tăng ca. Mà đương lúc đợi hoài chẳng thấy người đâu, thì bên phía Tiêu Nam Chúc lại gặp phải chút chuyện.

Hôm lễ hội đầu Rồng là đại thọ của cha Tư Đồ Trương, bởi vì khó có được sinh nhật số chẵn, cho nên hiếu tử Tư Đồ Trương cũng muốn tổ chức đàng hoàng một lần cho cha mình. Tuy Tiêu Nam Chúc gần đây bận bù đầu bù cổ nhưng vẫn chừa ra chút thời gian đến mừng thọ cho lão gia tử. Anh biếu quà, ăn xong bữa cơm rồi nán lại nhà y một lúc, khi Tư Đồ Trương tiễn anh đến cửa thì lại bỗng nhiên tựa như trêu ghẹo mà thốt ra một câu thế này.

"A Nam, gần đây thấy cậu rất tư nhuận nha, có chuyện gì thế? Có người yêu rồi à?"

Tiêu Nam Chúc vốn còn đang hờ hững hút thuốc, tay đút vào túi quần, vừa nghe thấy lời này liền nhíu mày. Như là cảm thấy lời này có chút vô vị, anh chỉ nghiêng đầu cười cười không hài lòng chứ chẳng buồn nói gì, mà Tư Đồ Trương thấy dáng vẻ tỏ rõ không muốn trả lời mình của anh thì liền mỉm cười vỗ vai anh nói.

"Nè, đừng có giả bộ với tôi, tôi thấy tâm tình gần đây của cậu tốt hơn xưa rất nhiều nha, thực ra cậu chính là vậy đó, hễ có chút chuyện vui là đều biểu hiện hết lên mặt. Lớp 11 năm ấy không phải cậu có một khoảng thời gian rất khoe khoang à, lúc đó tôi đoán là cậu yêu đương rồi, vậy mà cậu sống chết không chịu nói cho tôi biết, làm tôi sốt ruột muốn chết. Sau đó tôi lặng lẽ đi hỏi cái tên tiền đạo trong đội bóng rổ mà lúc đó chơi cực kỳ thân với cậu ấy, tên đó nói với tôi "là thật đó"... Ây yo lúc đó tôi tức bay màu luôn, cậu thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng không nói với tôi..."

Lời này của Tư Đồ Trương làm Tiêu Nam Chúc nheo mắt lại, không phải anh đang nghĩ đến gì khác, mà là không biết phải phản ứng thế nào về chuyện tên tiền đạo trong đội bóng rổ. Đã vậy Tư Đồ Trương ngu ngốc này lại còn hăng hái nhắc tới, cũng không thèm chú ý tới ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tiêu Nam Chúc. Nhưng ngay lúc y đang định nói gì đó tiếp với Tiêu Nam Chúc thì nam nhân thon gầy vốn còn ngậm điếu thuốc chuyên tâm nghe y nói bỗng nhiên câu khóe miệng nhìn y một cái, hỏi.

"Biết tại sao khi đó không nói với cậu không?"

"Hả, sao thế?"

"Bởi vì người yêu của tôi khi đó chính là tên tiền đạo trong đội bóng rổ kia."

Tiêu Nam Chúc vừa thốt ra lời này thì Tư Đồ Trương liền trợn tròn mắt, miệng há hốc ho sặc sụa một trận, đến nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần. Mà Tiêu Nam Chúc tiên sinh come out trước mặt bạn thân mình thế kia lại rất vô tư, nghiêng đầu trầm ngâm một hồi mới cười như kiểu thú vị, nói.

"Sao thế? Anh em của cậu thích đực rựa thì không được à, tên của tiểu tử kia tôi cũng sắp quên luôn rồi, nếu không phải cậu nhắc tới tôi còn chẳng nhớ rõ chuyện này, có điều body cũng không tồi, rất sung sức..."

Mấy lời vô liêm sỉ của Tiêu Nam Chúc dọa Tư Đồ Trương biết bao năm qua vẫn chưa nhận ra chuyện này khủng khϊếp, sau nửa ngày run rẩy y vẫn không nhịn được mà mắng một câu: "Má!". Tư Đồ Trương châm thuốc, kịch liệt hút vài hơi, không hài lòng trừng Tiêu Nam Chúc, mở miệng mắng.



"Cậu được lắm Tiêu Nam Chúc, cậu cmn cư nhiên lại giấu tôi lâu như vậy!! Tôi còn nói sao cậu có thể thanh tâm quả dục không có lấy một cô bạn gái suốt nhiều năm như vậy, té ra là hướng về nam giới... Khẩn trương nói với tôi! Gần đây rốt cuộc cậu đã hãm hại phụ nam nhà lành của nhà nào rồi!! Tôi đi báo cảnh sát giúp người ta!!"

Dáng vẻ tức đến nổ phổi của Tư Đồ Trương khiến Tiêu Nam Chúc vốn còn đang thấp thỏm bỗng thả lỏng hơn chút. Xét cho cùng thì Tư Đồ Trương cũng xem như là người bạn thân nhất của anh, anh trước đây phòng đông phòng tây cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện giờ nói với y bí mật khó mở miệng nhất của mình thì trong lòng lại nhẹ nhõm không ít. Sau khi mím môi cười cười, Tiêu Nam Chúc vỗ vai Tư Đồ Trương nói.

"Còn chưa thành đâu, đợi cưa đổ rồi sẽ nói cho cậu biết tiếp..."

............

Bởi vì tình tiết này mà tâm tình mấy ngày sau của Tiêu Nam Chúc cũng không tệ lắm, nhưng Trừ Tịch thì vẫn luôn không xuất hiện, như thể đã biến mất, làm Tiêu Nam Chúc lại thấy khó chịu trong lòng. Anh bắt đầu cho rằng bản thân trước đó chỉ là tự mình đa tình, biết đâu người ta thật sự lấy việc giúp người làm niềm vui, thích mấy việc tăng ca như này thì sao. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc vốn còn hết sức bình tĩnh bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên.

"Ding doong —— ding doong ——"

Tiếng chuông ngoài cửa vang lên từng đợt, nhưng Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc liếc nhìn hoàng lịch trong lòng cực kỳ buồn bực vẫn cuộn tròn trên ghế sô pha lười nhúc nhích, trực tiếp giũ giũ tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, sau đó uể oải mà kéo dài giọng điệu nó.

"Sơ Nhất!! Sơ Nhất à!! Mau đi mở cửa ——"

Anh vừa gọi thì tiểu tử đang lau sàn trong phòng ngủ nghe tiếng vội ôm cây lau nhà chạy ra ngoài, thấy bộ dạng thở hổn hển của cậu liền biết cả sáng nay Tiêu Nam Chúc tìm không ít việc cho cậu làm. Lúc này tiểu tử anh tuấn dùng kẹp dẹp kẹp hết tóc mái lên kia đang lau mồ hôi trên trán, lúc đi qua ghế sô pha còn tiện tay đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Tiêu Nam Chúc, sau đó cau mày, không hài lòng mở miệng nói.

"Lịch sư à! Bớt hút thuốc chút đi! Một điếu thuốc chính là một ngày mạng! Ngài mỗi ngày hút ba, bốn, năm điếu chính là lấy mạng mình ra đùa giỡn! Nào, nghe lời, ăn viên kẹo, ngồi đàng hoàng đợi khách vào mau lên..."

Tiêu Nam Chúc bị cướp thuốc trong nháy mắt mất mát há to miệng, thấy Sơ Nhất đưa viên kẹo cho mình chỉ có thể quạo quọ ngậm trong miệng. Anh nghiện thuốc lá không biết bao nhiêu năm rồi, trước kia ở trong quân đội không thể hút, sau khi xuất ngũ đương nhiên là muốn hút bao nhiêu thì cứ hút bấy nhiêu, nhưng từ khi mấy lịch thần này tới chỗ anh làm việc mỗi ngày thì lạc thú duy nhất của anh cũng mất luôn rồi. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc liền tỏ vẻ không tình nguyện mà ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, chờ Sơ Nhất mở cửa cho người ấn chuông bên ngoài. Nhưng khi vừa thấy nam nhân trẻ tuổi xách theo hoa quả, sữa tươi, thực phẩm chức năng thong thả bước vào, thì Tiêu Nam Chúc lại ngẩn người phút chốc.

"Anh Nam... Em đến thăm anh một chút..."

Bành Đông vẻ mặt ngượng ngùng vò vò mũi mình, nhiều năm vậy rồi chưa gặp Tiêu Nam Chúc nên trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Trước kia bị Tiêu Nam Chúc đánh suốt ngày y cũng chửi sau lưng anh không ít, nhưng chờ sau khi thật sự xuất ngũ, mỗi lần nhớ tới những dạy bảo và chăm sóc của Tiêu Nam Chúc dành cho mình thì y lại cảm thấy bùi ngùi trong lòng. Giờ đây y đã làm việc được nhiều năm rồi, cái nghề cảnh sát này trắng đen gì cũng phải gặp, y cũng trưởng thành lên không ít, cho nên sau khi gặp lại Tiêu Nam Chúc, trong lúc nhất thời y cũng không biết nói gì cho phải. Mà Tiêu Nam Chúc vốn còn mang vẻ mệt mỏi rã rời lại ngoài ý muốn đứng lên nhìn y từ trên xuống dưới, sau đó bất đắc dĩ nói.

"Sao cậu tới mà không nói một tiếng thế, sáng nay không đi làm à? Mau ngồi xuống đi, Sơ Nhất, cậu đi pha chút trà đi, trà mới Mang Chủng mới sao xong ở trong tủ ấy..."

"Ò, được thoi."

Xách cây lau nhà ướt nhẹp trong tay, Sơ Nhất lao tâm lao lực lại lẹt xà lẹt xẹt chạy vào trong phòng, hình như cậu không mấy thích Bành Đông đến, cho nên ngoại trừ lúc đầu mở cửa cho y thì sau đó vẫn luôn tránh né không muốn tới gần. Bành Đông lần đầu đến nhà Tiêu Nam Chúc thấy thế có chút không rõ nguyên do, thấy cách ăn mặc của Sơ Nhất còn tưởng Tiêu Nam Chúc mời bảo mẫu nam gì đó các kiểu. Mà Tiêu Nam Chúc ngồi cạnh sau khi thấy y thì trong nháy mắt đã hiểu ra nguyên nhân vì sao Sơ Nhất không thích tới gần Bành Đông.

Các lịch thần phần lớn đều là thần minh phúc trạch dồi dào, họ thích những thứ tích cực và ghét mấy thứ tiêu cực, đối với luồng tai họa thì thường sẽ tránh thật xa. Bành Đông vốn là người chính khí mười phần, nhưng vì vấn đề nghề nghiệp của bản thân mà trên người y khó tránh khỏi dính phải đủ thứ bẩn thỉu không rõ nguồn gốc.

Ngay lúc y vừa vào cửa, Tiêu Nam Chúc đã cảm thấy trên người y có một loại cảm giác tà môn không nói nên lời, nhưng bởi vì nhà anh luôn tương đối sạch sẽ, nên những tai họa căn cơ không vững chắc vừa vào cửa cũng tiêu tán đi mất. Có điều bởi vì thế này mà Sơ Nhất cũng theo bản năng có chút bài xích với vị khách đã tìm tới cửa này.

Mặt khác, Bành Đông ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách đánh giá căn hộ cũ kỹ này, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà theo bản năng bắt đầu phân tích ưu khuyết của môi trường này trong đầu. Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng không lên tiếng, chỉ lấy hộp thuốc lén giấu dưới đệm sô pha ra, châm một điếu cho mình trước, sau đó đưa cho Bành Đông một điếu, cười nói.



"Nhìn gì thế Bành cảnh quan, căn phòng nhỏ chưa tới 90 mét vuông này, còn có thể chất chứa dơ bẩn hay sao?"

"Ớ, anh Nam, em không... Tối qua em mới tăng ca xong, nên hôm nay rảnh rỗi muốn ghé thăm anh chút..."

Bành Đông nghe vậy lúng túng thu lại tầm mắt, y lại bắt đầu có chút ngượng ngùng, gương mặt thường nghiêm túc cũng tỏ vẻ không được tự nhiên. Nhưng Tiêu Nam Chúc thì lại cứ thích trêu người thành thật, thế nên liền trực tiếp nhấc chân đá y một cái, sau đó bất đắc dĩ mắng.

"Sao thế hả, vẫn không thể đùa được à? Lần trước nói với cậu trong điện thoại thế nào, còn giả khách khí nữa sẽ quất cậu đó... Nhưng mà hôm nay có chuyện gì thế, khẩn trương nói mau, đừng nói vẫn là chuyện lần trước nha? Không phải tôi đã nói với cậu rồi hả, Trương Thỉ tìm tôi giúp đỡ, y góp tiền tôi góp sức, chỉ đơn giản vậy thôi..."

Bành Đông nghe vậy lập tức ngẩn người, lắp ba lắp bắp cả nửa ngày mới có thể miễn cưỡng gật gật đầu. Lần trước lúc gọi điện quả thực Tiêu Nam Chúc đã nói như vậy với y, nhưng trong lòng y lại cảm thấy không mấy dễ chịu, nên vẫn không nhịn được phải đích thân đến đây gặp mặt Tiêu Nam Chúc. Dẫu sao đối với một cảnh sát như y mà nói, thì nghề hoàng lịch sư này quả thực mới nghe lần đầu, y sợ giáo quan cũ của mình bị đa cấp, vi thương(1) hay daigou(2) phi pháp gì đó tẩy não, nên lo lắng thế nào cũng phải hỏi rõ mới được. Tiêu Nam Chúc hiển nhiên hiểu rõ tính tình của y, sau khi tựa lưng vào ghế sô pha, anh suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.

"Hoàng lịch sư không phải đa cấp, cũng không phải vi thương, tôi cũng không cần mở rộng đường dây, tôi chỉ về kế thừa tổ nghiệp thôi, lão thái thái nhà tôi trước đây làm cái này. Đương nhiên cậu cũng có thể hiểu thành tôi đã trở thành một kẻ lừa đảo chuyên làm mấy việc mê tín phong kiến, có điều tôi cũng không tùy tiện thu phí bậy bạ đâu à nha, đều tuân thủ nghiêm ngặt theo quy định của Cục quản lý giá quốc gia đó, mấy đơn hàng loại lớn như của Trương Thi tôi đều kê khai hóa đơn hết đó, việc này cậu cũng không thể..."

"Anh Nam, em không phải có ý này! Em... em..."

Thấy Tiêu Nam Chúc càng nói càng kỳ cục, Bành Đông như sắp mất hết kiên nhẫn, y thật sự tín nhiệm tính tình của Tiêu Nam Chúc, nên mới không muốn tin mấy lời nhảm nhí bậy bạ đầy miệng của anh. Sau khi cau mày ngắt lời Tiêu Nam Chúc, y liếc nhìn tách trà Sơ Nhất vừa bưng đặt trên bàn, trầm giọng nói tiếng cảm ơn, rồi mới nói.

"Em không nghĩ anh là kẻ lừa đảo, chuyện công trình cầu lớn Tân Giang kia bên bọn em cũng đã kết án rồi, dĩ nhiên em biết lần này Trương Thỉ không phạm tội... Nhưng em lo cho vấn đề việc làm của anh, cũng lo cho vấn đề sinh hoạt trước mắt của anh. Mấy hôm trước em tìm bọn Trịnh Sưởng hỏi, bọn họ kể với em chuyện trước đây của anh trong quân đội rồi... Anh Nam, anh có khó khăn gì có thể nói với em, anh căn bản không cần phải làm những việc như này để kiếm sống đâu..."

Bành Đông nói xong siết chặt nắm tay. Còn Tiêu Nam Chúc lâu rồi mới nghe người khác nhắc tới chuyện trước kia trái lại có chút không quen, nhưng từng câu từng chữ của y lại đều đang quan tâm anh. Tiêu Nam Chúc sợ nhất là người ta đối tốt với mình, chỉ cần đối tốt với anh thì chắc chắn anh sẽ mềm lòng, cho nên lúc này tuy rằng mấy lời của Bành Đông không mấy xuôi tai, anh cũng chẳng hề tức giận, chỉ cắn cắn đầu lọc thuốc lá, sau đó híp mắt mở miệng nói.

"Lỗ tai lừa, nói gì với cậu cũng nghe không lọt. Được, làm mẫu một chút cho cậu xem tính chuyên nghiệp của tôi, cậu cũng có thể yên tâm hơn..."

Dứt lời, Tiêu Nam Chúc thuận thế giơ tay như có như không túm một cái bên tai Bành Đông, Bành Đông không rõ nguyên do thẳng lưng lên, còn tưởng trên mặt mình dính gì đó, nhưng Tiêu Nam Chúc chỉ cười cười với y, sau đó nhìn vật bắt được trong tay mấy bận, rồi dùng đầu thuốc lá đốt cháy, ngửi mùi nói.

"Mùi máu tanh rất nặng nha, tối qua tăng ca đυ.ng phải án gϊếŧ người à? Mấy thứ như cừu hận, sợ hãi, tham lam, tử khí không hề ít, xem ra người chết chết rất thê thảm nha, hiện tại xem ra hung thủ hẳn là vẫn chưa bắt được, cho nên cậu mới tốn cả đêm kiểm tra hiện trường phạm án, nhưng mà vô dụng thôi, thứ lưu lại ở hiện trường quá ít, thứ dính trên người cậu lại càng ít hơn... Thế nào, hay là cậu bảo Cục của các cậu bỏ ra chút tiền mời tôi đi xem thử đi, tôi giúp cậu bắt cái tên gϊếŧ người này, chốt không?"

Tiêu Nam Chúc vừa thốt ra lời này thì sắc mặt của Bành Đông cũng thay đổi, tối qua đúng là y đã ở lại hiện trường phạm án cả đêm, mà tối qua cũng đúng là đã xảy ra một vụ án gϊếŧ người thảm khốc trong thành phố, nhưng bây giờ vụ án này đừng nói chi là bên ngoài, ngày cả Cục Công an thành phố cũng chưa có tin tức công khai rõ ràng, vậy mà Tiêu Nam Chúc lại chỉ bằng mấy câu nói đã đoán ra được đại khái, điều này không khỏi khiến Bành Đông lạnh cả sống lưng. Nhưng ngay lúc y không biết nên mở miệng thế nào, thì điện thoại trong túi bỗng rung lên một chút, chờ y vừa tiếp đã nghe thấy tiếng một đồng nghiệp trong đội la to.

"Bành đội!!! Anh về mau đi!! Trong cống thoát nước đường Tứ Thủy lại phát hiện một thi thể nữa!! Vừa mới phát hiện đó!! Anh về mau lên!!"

- --------------------------------------------

vi thương(1) (微商): buôn bán trên wechat

daigou(2) (代购): đại cấu (nghĩa đen: "mua sắm thay thế") là một kênh thươngmại trong đó một người bên ngoài Trung Quốc mua hàng hóa (chủ yếu là hàng xa xỉ,nhưng cũng có hàng tạp hóa như sữa bột trẻ em) cho một khách hàng ở Trung Quốcđại lục, do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ởnước ngoài có thể 30 đến 40 phần trăm cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu. Ngườimua hàng Daigou thường đi mua hàng hóa mong muốn bằng chi phí của mình, sau đóquay trở lại Trung Quốc như một khách du lịch bình thường thực hiện giao dịchmua với số lượng dưới ngưỡng thuế quan, sau đó chuyển hàng hóa cho người mua thựctế trong khi tính phí nhiều hơn chi phí của việc mua hàng. (theo Wikipedia)