Chương 1: Sân bay

[Gặp lại]

Đầu tháng tư, thành phố Lăng. Một trận mưa lớn vào buổi chiều đã làm ướt toàn bộ thành phố. Bên trong quán cà phê ở tầng một của sảnh chờ sân bay, một số hành khách bị hoãn chuyến bay bởi cơn mưa đã có chút mất kiên nhẫn, nhỏ giọng phàn nàn về thời tiết đột ngột trở xấu này.

Cố Dao Tri chống má, ngồi ở chỗ trong góc, thìa nhỏ nhàn nhã khuấy cốc cà phê mùi vị bình thường nhưng giá cả lại không tầm thường.

"Xin hỏi, chỗ ngồi này đã có người chưa?"

Đây là người thứ ba tới đây bắt chuyện trong vòng nửa tiếng qua rồi. Cô ngước mắt lên, dịu dàng gật đầu với người nọ: "Có người rồi, bạn trai tôi lát nữa quay trở lại."

Người nọ nghe vậy thì dừng một chút, tiếp đó tự mình ngồi xuống, từ trong áo khoác lấy ra một tấm danh thϊếp: "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút, chỉ làm phiền cô vài phút mà thôi."

Tầm mắt cô hạ thấp xuống, dừng lại trên tấm danh thϊếp viết tên người đại diện của công ty giải trí XX, ngưng lại hai giây.

"Chắc hẳn là cô đã từng nghe qua công ty của chúng tôi, hoặc là biết nghệ sĩ của công ty chúng tôi." Chú ý đến ánh mắt của cô, người nọ cười rồi kể ra mấy cái tên.

Cố Dao Tri vừa về nước, không quá chú ý đến xu hướng giới giải trí ở trong nước, đối với công ty này cùng với mấy ngôi sao dường như rất nổi tiếng kia thì ngay cả quen tai cũng đừng nói tới.

Cô dùng ngón trỏ chỉ hai má, buông cánh tay xuống, ngước mắt lên chờ anh ta nói tiếp. "Tôi ở bên kia để ý đến cô rất lâu." Người nọ cũng đi thẳng vào chủ đề, trong ánh mắt thẳng thắn quan sát: "Tôi cảm thấy hình tượng của cô rất phù hợp với yêu cầu đối với nghệ sĩ của công ty chúng tôi, nếu như cân nhắc bước vào giới giải trí, tôi có thể giúp đỡ cô."

Vẻ ngoài của Cố Dao Tri cực kỳ tốt, ngũ quan tinh xảo, mặt trái xoan, dùng từ xinh đẹp đã không thể miêu tả hết được, là loại vẻ đẹp của cốt cách và tướng mạo của phương Đông, lại có một gương mặt dịu dàng, thêm vài phần hòa nhã, cười nhẹ cũng đã khiến trái tim người ta run lên.

Ngồi trong quán cà phê có chút ồn ào này, có cảm giác thanh nhàn vô dục vô cầu trong từng cử chỉ. Người tựa như tiên giáng trần.

Ngay cả khi ở trong một góc yên tĩnh, cũng rất khó khiến người khác không chú ý đến. Nghe người này nói xong, cô im lặng vài giây, nhẹ giọng đáp: "Cám ơn anh nhưng tôi không suy xét đến chuyện này."

Đoán chừng người này là người đại diện có tiếng, rất ít khi bị người ta từ chối, biểu cảm trên mặt tỏ ra có chút bất ngờ. Người nọ giật giật môi, muốn lên tiếng lần nữa thì đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn rung chuông.

Cô cầm lấy điện thoại lên, trước khi nhấn nhận cuộc gọi cô nhìn người ở phía đối diện, thấy anh ta dường như không có ý định rời đi, Cố Dao Tri đưa tay đẩy danh thϊếp trên bàn trở lại, rồi nói lời cảm ơn, người kia mới không vui vẻ đứng dậy.

Lúc bấm nút mở màn hình điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói xin lỗi của cô bạn thân Đường Nam: "Cố Cố, tớ bị kẹt trên đường, ở đằng trước hình như xảy ra tai nạn, có lẽ sẽ đến trễ một chút, ôi trời, cơn mưa này bất chợt quá đi, nếu như sớm biết tớ đã ra ngoài sớm hơn một chút rồi."

"Tớ không vội, cậu chú ý an toàn, lái xe thì đừng gọi điện thoại." Cô nhìn qua cơn mưa lớn chưa dừng lại bên ngoài cửa sổ kính.

"Xe không nhúc nhích được, tớ chán quá, hai chúng ta nói chuyện tám chuyện đi." Đường Nam nói: "Đúng rồi, lát nữa cậu muốn ăn gì nào?"

Cố Dao Tri nhấp một ngụm cà phê: "Món cay Tứ Xuyên, hay là lẩu."

Cô cười: "Mao Huyết Vượng cũng được."

Đường Nam lời ít ý nhiều: "Mãi đến giờ phút này cuối cùng tớ mới cảm nhận được, Cố Cố, cậu thật sự đã trở lại rồi!"

"Thế nào?"

"Mấy năm nay gọi video với cậu, nhìn gương mặt của cậu, thế mà thỉnh thoảng tớ lại cảm thấy cậu ăn sương."

“ … ”

Giọng nói của Đường Nam hơi hưng phấn hơn: "Chờ nhé chị em, lát nữa dẫn cậu đi ăn no uống say, thỏa mãn dạ dày Trung Quốc đã lâu không gặp của cậu!"

"Nhà hàng Tứ Xuyên thường xuyên đi trong ngõ ngoài trường thời chúng ta đi học thì sao?"

Cố Dao Tri chớp mắt: "Cửa hàng kia vẫn còn ư?"

Năm kết thúc thi đại học ấy, Cố Dao Tri đi theo mẹ ra nước ngoài, đến bây giờ đã tròn sáu năm không đặt chân về lại nơi này. Thành phố này thay đổi nhanh hơn cô tưởng tượng, khi từ trên máy bay nhìn xuống, trong thành phố nhìn thoáng qua đâu cũng thấy nhộn nhịp.

Giống như đã đến một nơi xa lạ.

Đường Nam: "Còn đó, đầu bếp trong cửa hàng kia cũng không đổi, việc làm ăn cũng rất tốt, trong ngõ không biết đã thay bao nhiêu nhà hàng, chỉ có bảng hiệu cũ của nhà hàng đó còn treo."

Cố Dao Tri ừ một tiếng, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót. Giống như một người nhớ đến chuyện xưa, được kể vẫn luôn có người nào đó vẫn ở chỗ cũ chờ đợi bạn.

Tất nhiên, đó là do tay nghề của người đầu bếp. Cô khịt mũi, nhanh chóng kiềm hãm phần tự mình đa tình kia, trong lúc cụp mắt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện thêm một tấm danh thϊếp quen mắt.

Người đại diện giải trí không biết từ khi nào lại đứng bên cạnh cô: "Nếu cô thay đổi suy nghĩ, hãy nhớ liên hệ với tôi."

Thật đúng là cố chấp. Sau đó, Cố Dao Tri nhận danh thϊếp với ánh mắt thành khẩn của anh ta. Bên kia Đường Nam nghe thấy cuộc trò chuyện bèn nổi tính tò mò: "Ai đang nói chuyện với cậu vậy? Còn yêu cầu cậu liên lạc với anh ta nữa chứ."

"Một người tìm kiếm ngôi sao." Cố Dao Tri trả lời cô ấy.

"Ồ, tìm kiếm ngôi sao à." Đường Nam đối với tình huống này không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, bình thường cô ấy cũng rất chú ý đến các tin đồn giải trí, thuận miệng hỏi: "Là công ty giải trí nào thế?"

Cô nói một cái tên. Giọng nữ trong loa có vài phần hứng thú: "Ôi, còn là công ty giải trí lớn đấy!"

"Thật ra, nếu đơn giản suy nghĩ chỉ để kiếm tiền, Cố Cố, tớ cảm thấy cậu vẫn có thể suy nghĩ một chút."

Cố Dao Tri khẽ cười: "Cái gì tớ cũng không biết, suy nghĩ cái gì chứ."

"Không biết thì làm sao, năng lực nghiệp vụ của tiểu hoa đán nổi tiếng của công ty này cũng không được tốt lắm đâu, còn là mớ hỗn độn hot đó! Bất kỳ vụ scandal nào cũng có thể lên trang nhất." Đường Nam nói tiếp: "Trước khi lên xe tớ còn lướt được hot search của nữ minh tinh nào đó với Bùi Trì…"

Nghe thấy cái tên này, cánh tay Cố Dao Tri bưng ly cà phê lên bỗng dừng lại.

"Này, Cố Cố, cậu còn nhớ Bùi Trì không?"

Năm kết thúc thi đại học ấy, hai người từng qua lại một thời gian, thế nhưng trải qua không bao lâu, Cố Dao Tri đã đi du học, có lẽ hai tháng sau, Đường Nam mới biết được tin cô xuất ngoại, sáu năm qua Cố Dao Tri chưa bao giờ nhắc tới Bùi Trì với cô ấy, giống như đã quên mất.

Đường Nam dừng một chút, do dự hỏi: "Cậu và Bùi Trì, năm đó, rốt cuộc là ai đề cập đến việc chia tay vậy?"

Quen biết Cố Dao Tri đã lâu như vậy, Đường Nam cảm thấy với tính cách của cô cũng không làm được chuyện đá người ta. Nhưng mà Bùi Trì. Khi đó, hễ là người có mắt trong trường cũng có thể nhìn ra, anh thích Cố Dao Tri đến mức nào.

Nhắc tới chuyện đã qua lâu như thế, Cố Dao Tri có chút hoảng hốt. Trong quán cà phê đúng lúc có người đi vào, cô tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt ngơ ngác. Một người đàn ông trẻ tuổi diện mạo xuất chúng đi về phía quầy bar, cánh tay ôm chiếc áo khoác âu phục, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo chưa thắt cà vạt buông lỏng hai cúc áo, thân hình cao gầy thẳng tắp, một tay đút túi, lộ ra vài phần lười biếng. Dưới ánh đèn màu sắc ấm áp của cửa hàng, khí chất trong trẻo, quý phái cũng không nhiễm một chút dịu dàng nào.

Khi ở quầy bar gọi cà phê, vẫn cúi đầu cầm điện thoại, sắc mặt rất nhạt, toàn thân toát ra vẻ thờ ơ. Lúc này, người khách đi ngang qua cô kéo vali không cẩn thận đập vào chân bàn, tạo ra một tiếng động chói tai. Ngay sau đó, người đàn ông thản nhiên ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại về phía cô.

Đột ngột đối diện ánh mắt nhau. Đôi mắt sâu xa kia nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như là tùy ý liếc mắt một cái, vừa lạnh lùng vừa xa cách. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Cố Dao Tri cảm giác tất cả xung quanh tựa như hóa thành hư không, tất cả âm thanh im bặt đi, chỉ có cảm xúc đã mất từ lâu quay cuồng trong l*иg ngực, theo từng tiếng nhịp tim thoáng chốc quay trở lại.

Cô nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào nửa tách cà phê trên mặt bàn. Trong điện thoại Đường Nam lại nói gì đó, cô không nghe rõ. Ngón tay trắng nõn sờ từng chút qua tay cầm hơi lạnh của cái ly, có lẽ qua vài phút, từ hướng cửa truyền đến một tiếng đẩy cửa.

Cố Dao Tri ngước mắt lên nhìn, trong tầm nhìn đã không còn thấy bóng dáng kia nữa. Đường Nam ở đầu dây bên kia nghe thấy cô không có đáp, trong lòng có đáp án, kiên quyết thầm oán Bùi Trì mấy lần, sau đó rất nhanh chuyển sang chủ đề khác. Cố Dao Tri nói chuyện với cô ấy thêm vài câu, nghe thấy bên kia đường đã thông xe, nên cúp điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những giọt mưa lăn trên cửa kính và một vài giọt khác hợp nhất thành một đường, tạo thành một vệt nước thoáng qua. Trước khi về nước, không phải cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại người kia. Chỉ là lần này gặp lại quá bất ngờ, thậm chí cũng không tính là gặp lại, trong đầu cô hiện ra ánh mắt của người đàn ông vừa nhìn về phía cô. Rất nhạt nhẽo, không khác gì nhìn người lạ.

Giống như cô nghĩ, thật sự anh đã quên mất cô. Cũng phải, quả thật cũng không có gì để nhớ. Cố Dao Tri cúi đầu, tầm mắt dừng trên điện thoại, cô hơi do dự, sau đó mở phần mềm truyền thông xã hội.

Sau khi nhấn vào hot search đầu tiên, một bức ảnh xuất hiện. Bối cảnh giống như đang ở một nơi tụ tập riêng tư, trong ánh đèn đổ bóng có người đàn ông ngồi trên sô pha, tay cầm ly rượu, không ngước mắt lên, khóe môi gợi lên một độ cong nhạt, đường nét dưới ánh đèn màu tối rất tuấn tú. Người phụ nữ bên cạnh cũng rất bắt mắt, cô ta một thân váy đen bọc lấy thân hình duyên dáng, đôi mắt mỉm cười xinh đẹp lại mang theo phong tình, nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

Không có bất cứ hành động thân mật nào. Thế nhưng công tử hào môn và nữ minh tinh nổi tiếng cùng khung hình riêng tư, không thể tránh khỏi khiến người ta mơ mộng, ánh mắt đong đầy tình cảm của người phụ nữ kia, cũng rất dễ khiến người ta cảm nhận được một tia mập mờ mơ hồ khó tả. Xem ra, nhất định mấy năm nay bên cạnh anh cũng xuất hiện không ít người muôn hình muôn vẻ.

Cố Dao Tri rời khỏi trang, khống chế lại cảm xúc, uống xong tách cà phê. Ba mươi phút sau, nhận được tin nhắn Đường Nam sắp tới sân bay, cô đứng dậy xách vali ra khỏi quán cà phê. Cửa sân bay bên này không cho dừng xe, cô vừa đẩy cửa vừa gửi thoại cho Đường Nam, mưa bên ngoài không ngừng, cô lại không mang theo ô, lát nữa còn cần cô ấy xuống xe đón. Trong không khí xen lẫn mùi ẩm ướt của bùn đất cùng nhiệt độ lạnh lẽo, cô vừa đẩy cửa ra, đã bị một cơn gió lạnh tạt qua mặt.

Cố Dao Tri nắm chặt tay đưa lên môi, ho khan hai tiếng, đồng thời ánh mắt chú ý tới bên kia cửa còn có một người đang đứng ở đó. Khi nhìn qua, trong nháy mắt thấy rõ người nọ, cô nhịn lại cơn ngứa ngáy trong cổ họng. Giống như không sợ lạnh, áo khoác của người đàn ông vẫn còn cầm trong tay, tay trái cầm điện thoại áp ở bên tai, tầm mắt nhìn ra bãi đỗ xe cách đó không xa.

Mưa bên ngoài tí tách rơi xuống mặt đất, tầm nhìn giống như bị màn mưa vây quanh, khắp nơi ướŧ áŧ mờ mịt. Cố Dao Tri nghe không rõ anh đang nói cái gì, suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc hẳn là người tới đón vị đại thiếu gia này cũng bị tắc xe trên đường.

Cô quay đầu lại, im lặng đứng tại chỗ, tầm mắt nhìn về phía bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất ở bên chân mình. Bởi vì nhiệt độ rất thấp, lông mi cũng bị nhiễm độ ẩm.

Không biết qua bao lâu, đằng kia giống như đã gọi điện thoại xong. Xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa. Vừa ồn ào vừa yên tĩnh. Giống như ảo giác vậy, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, không có nhiệt độ gì: "Này."

Cố Dao Tri hơi do dự, vẫn ngẩng đầu nhìn qua. Bên cạnh Bùi Trì không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, một chiếc ô màu đen mở căng ra, cô chớp mắt nhìn qua, người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa quan sát.

Tầm mắt cô di chuyển, lại rơi trên người người đàn ông. Anh cụp mắt, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc, từng khớp xương bàn tay rõ ràng cầm một chiếc ô, tay áo sơ mi hơi kéo lên, lộ ra một cánh tay mảnh khảnh rắn chắc. Sau đó chậm rãi nâng mi mắt lên, nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như đá đen vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, lại có vài phần tối tăm không rõ ràng.

Trong khoảnh khắc tầm nhìn chạm nhau, anh thản nhiên lên tiếng: "Cần ô không?”