Chương 1

An Thụy Khiêm cảm thấy người xui thì có uống nước lã thôi cũng nghẹn chết, giống như hắn chỉ muốn làm một nháy để giải tỏa thôi mà cũng xuyên không được, quả thực là trần đời có một.

Trời mới biết hắn đã vất vả thế nào mới có đủ dũng khí hẹn một soái ca hợp gu, mới chỉ vừa tắm rửa còn chưa kịp bắt đầu mà đã bị xuyên không, cảm giác nó cay không tả nổi.

Nếu có cơ hội làm lại thì hắn sẽ cố hết sức để sờ được cơ ngực rắn chắc của soái ca kia, xong rồi muốn xuyên đi đâu thì xuyên.

May là trước khi xuyên hắn còn đang quấn được một cái khăn tắm, nếu không thì chắc hắn phải lõa thân giữa trời mất rồi.

Hiện giờ ở eo hắn quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt nước, bâng khuâng đứng trên bờ cát trắng nhìn mặt biển mênh mông trước mắt, trong lòng chỉ toàn chữ "đờ mờ".

Ngây ngốc một lúc lâu, An Thụy Khiêm không thể không thừa nhận là mình thật sự xuyên không rồi, nhưng lại ở trên một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ không biết rộng lớn chừng nào.

Đi dọc theo bờ biển một lúc, phát hiện có vô số quả dừa rơi xuống đất, cũng không phát hiện miếng sắt hay phần gì đó còn sót lại của tàu bè xung quanh, An Thụy Khiêm bi ai phát hiện mình hình như không chỉ xuyên qua không gian mà còn xuyên qua thời gian nữa hay sao ấy?

Nhìn có vẻ không giống thời kỳ tận thế, là thời kỳ cổ đại sao?

Mẹ ơi, con nhớ cái điện thoại có thể câu trộm wifi nhà hàng xóm. Đi lang thang không mục đích, An Thụy Khiêm phát hiện mình vẫn chưa đi được một vòng hòn đảo này.

Mình đã đi bộ ít nhất 3 tiếng đồng hồ rồi, mặc dù mình không đi nhanh, nhưng đàn ông dù có chậm cũng không đến nỗi nào đi, phát hiện này của An Thụy Khiêm khiến hắn có chút thất vọng.

Nhưng dù thấy rất bất mãn, cũng không thể không thừa nhận chuyện này là thật.

An Thụy Khiêm nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, liền tìm một chỗ nhìn có vẻ an toàn, nhanh chóng tìm một cái cây rồi trèo lên, vì đang quấn khăn tắm nên suýt chút nữa là bị cọ rụng "trứng".

Quang cảnh trên cây không tồi, An Thụy Khiêm dựa vào thân cây híp mắt nhìn mặt trời lặn, dần khuất dưới đường chân trời, cuối cùng thì thế giới cũng thuộc về bóng tối.

Thân là một người mới tới cái chỗ quỷ quái này, An Thụy Khiêm cảm thấy may là ánh trăng có hơi sáng chói, nếu không thì hắn thật sự không dám ngủ.

Cũng không biết nơi này có dã thú gì đó hay không, chẳng may đang ngủ lại bị tha về hang ổ ăn thịt, ngay cả chết lúc nào cũng không biết thì thật sự rất bi ai.

An Thụy Khiêm thân là một con cú điển hình của xã hội hiện đại, nhắm mắt lại cũng phải suy nghĩ miên man một lúc lâu mới có thể ngủ được.

Đại khái là lần xuyên không này thật sự quá mệt tâm, An Thụy Khiêm một đêm không mộng, cũng không xuất hiện một anh đẹp trai nào trong mộng để giải thích nguyên nhân gì đó cho hắn.

Lúc An Thụy Khiêm tỉnh lại vẫn còn ở trên cây, vì dùng tư thế kỳ quặc để ngủ cả một đêm, lúc An Thụy Khiêm xuống cây thì tất cả các khớp xương đều kêu cót két.

Tiện tay nhặt một quả dừa rơi xuống không bị dập nát lấy tay bẻ ra làm bữa sáng, lúc này An Thụy Khiêm rất biết ơn bạn gái cũ đã ép mình đi học Karate, quả thực là rất có lợi, nếu không thì một mỹ nam tay trói gà không chặt như mình lưu lạc ở trên cái đảo hoang này thì chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Khi đang gặm dừa, An Thụy Khiêm nhớ tới một quyển sách rất nổi tiếng mình đã từng đọc lúc học tiểu học, đương nhiên ấn tượng rất sâu, còn bị giáo viên bắt viết cảm nhận sau khi đọc.

Vuốt vuốt cằm, An Thụy Khiêm tự hỏi liệu mình có nên thử chút hay không, nói không chừng có thể gặp được "Xing Qi Liu" gì đó thì sao.

(Nguyên văn: 星期六/ xīngqīliù/ thứ bảy: Tôi nghĩ đây chắc là một nhân vật hoặc một thứ gì đó trong cái "quyển sách nổi tiếng" mà bạn công nhắc tới bên trên, nhưng mà chắc ông ấy không nhớ rõ nên đọc láng máng nó như vậy. Lúc đầu tôi tưởng Robinson cơ nhưng nghe phát âm tiếng trung gì hai từ này lại chả giống gì cả nên chắc là ở một tác phẩm khác rồi, ai biết chỉ tôi cái nha.)

Tóm lại An Thụy Khiêm vừa đi vừa nghĩ trên trời dưới đất, đường đi cũng dần lệch hướng, đợi đến khi hắn nghe thấy âm thanh kỳ lạ mới dừng lại thì xung quanh đã toàn là cây cối rồi.

Trong lòng thầm kêu "thôi xong", lại không ngăn được lòng hiếu kỳ, lén lút lần tới gần chỗ phát ra âm thanh kia, sau khi gạt những phiến lá che khuất tầm mắt đi An Thụy Khiêm cảm giác thế giới này thật sự điên rồi.

Lúc này trước mắt An Thụy Khiêm có một con mãnh hổ mình dài ba thước (1 thước ≈ 0,33 m)

--------- đấy là còn chưa tính cái đuôi --------

Thè lưỡi ra thở hồng hộc, cuộn mình dưới một cái cây đại thụ, dang rộng hai chân sau ra không ngừng liếʍ, đôi mắt cực sáng của An Thụy Khiêm nhìn thấy nơi riêng tư của con hổ không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt.

Theo quan sát của An Thụy Khiêm thì con hổ này là một con đực. Đờ mờ cứu, ta thấy một con hổ đực đang động dục này! Sẽ bị ăn luôn mất, cái loại chân tay teo tóp như mình chắc không đủ con hổ này nhét kẽ răng.

An Thụy Khiêm lập tức ngây ngẩn cả người, những lúc như này có chạy cũng vô dụng, chưa tới 1/10 phút là đã bị ngoạm lấy ăn thịt rồi.

Toàn thân An Thụy Khiêm cứng nhắc cứ đứng ngốc tại chỗ, thi thoảng nghe thấy mấy tiếng rêи ɾỉ khổ sở của con hổ, hối hận trong lòng không biết để đâu cho hết.

An Thụy Khiêm đang cực kỳ bi phẫn không ngờ lại đứng không vững mà lùi lại một bước, chết hơn nữa là lại giẫm phải một nhánh cây khô, trong không gian yên tĩnh phát ra một tiếng "cạch".

Và tất nhiên, con ngươi lợi hại của con hổ lập tức nhìn về phía này, không ngờ là con hổ này lại nhắm chặt mắt trái, trên đó có một vết sẹo, hình như là bị mù.

Nhưng nó chỉ mù mỗi cái mắt trái thôi, mắt phải vẫn hoạt động bình thường đang nhìn chằm chằm vào An Thụy Khiêm, An Thụy Khiêm cảm giác da gà da vịt của mình nổi lên liền lập tức đứng nghiêm làm chuẩn, chỉ thiếu không điểm số nữa thôi.

Đột nhiên rất muốn có năng lực tàng hình. . .

Khi con hổ bổ nhào tới thì trong đầu An Thụy Khiêm chỉ có mỗi ý nghĩ này, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau sắp tới.

An Thụy Khiêm cảm nhận được con hổ đã đẩy mình xuống đất, cơ thể cực nặng đè trên người mình, chân trước của con hổ đặt sẵn trên bả vai của mình, phả vào mặt chính là nhiệt khí tanh hôi.. .

Khoan, hình như không hề tanh hôi?

Còn rất dễ ngửi là đằng khác, đờ mờ tiểu thuyết lừa người à, nói nào là khoa học các kiểu, nào là động vật ăn thịt các kiểu nghe kinh lắm, vậy sao giờ ta lại ngửi thấy mùi bạc hà hả?

An Thụy Khiêm lại bắt đầu thả hồn lên mây mà mãi không thấy cảm giác đau đớn, mở một con mắt liền thấy con hổ đè trên người mình đang . . .

Ngẩn người?

"Ta nói này. . ."

An Thụy Khiêm cẩn thận nói một tiếng, con hổ nhân từ nghiêng đầu nhìn hắn:

"Có thể đứng lên được không? Nặng quá đấy."

An Thụy Khiêm chỉ đang than thở, chỉ mong nó không cắn yết hầu của mình là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ là con hổ lại nghe lời mình, cho nên sau khi An Thụy Khiêm thấy con hổ gật gật đầu đứng lên thì ngây ngẩn cả người.

"Ngươi hiểu ta đang nói gì sao?"

Thấy con hổ đi một vòng quanh cây đại thụ rồi nằm úp sấp xuống thở hổn hển, An Thụy Khiêm kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ xuyên tới thế giới kỳ huyễn, con hổ này đã tu thành tinh rồi à?

Con hổ gầm nhẹ một tiếng, gật gật đầu, vẻ mặt rất bất mãn, trong mắt cũng tràn đầy sự khó chịu.

An Thụy Khiêm nháy mắt vui vẻ lên, ông trời không tuyệt đường sống của một ai, mặc dù không gặp được "Xing Qi Liu", nhưng gặp được con hổ cũng ngon rồi, đặc biệt là con hổ này còn có thể giao tiếp.

"Gào!"

An Thụy Khiêm đang định mở miệng mời tổ đội thì chợt nghe thấy con hổ khó chịu gầm nhẹ một tiếng, rất sốt ruột đong đưa cái đuôi, ánh mắt dính chặt vào hắn rồi lại gầm một tiếng nữa.

Lúc này An Thụy Khiêm đột nhiên nhớ ra con hổ này vừa nãy đang làm cái gì, có vẻ mình đang quấy rầy nó rồi.

"Vậy, ngươi tiếp tục đi, xong việc thì chúng ta bàn chuyện khác."

An Thụy Khiêm phất tay, xoay người đi ra xa một chút, cũng không phát hiện trong mắt con hổ sau lưng lộ vẻ thất vọng