Chương 15: Muốn đi ra ngoài? [2107 từ]

Edit: Melorline Ngh

――――――

Từ Từ lập tức không có phản ứng, ngây ngẩn cả người.

Chờ đến khi cô cảm thấy mặt trời hôm nay có chút nóng, phơi đến mặt cô nhiệt ý quay cuồng, Hạ Sênh đã lau sạch cát mịn cho cô, nâng mắt cá chân cô nhét vào dép, nhân tiện cột chặt khóa dép sandal nhỏ.

"Cậu, cậu, cậu..." Ngón tay thiếu niên mang theo nhiệt độ, cố ý vô tình mà cọ qua làn da mỏng trên mắt cá chân cô. Từ Từ muốn nói chuyện, lại thành ra nói năng lộn xộn.

Chờ Hạ Sênh lau dọn một bên chân xong, lúc giơ tay cầm nốt bên còn lại, rõ ràng cảm giác được một chút kháng cự nhỏ bé không đáng kể.

Giương mắt, Hạ Sênh nhìn cô, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Em làm gì vậy?"

"..." Từ Từ nhìn dáng vẻ hung dữ của hắn, chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói, "Tớ, cứ để như vậy mà đi đi."

Hạ Sênh "xùy" một tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm hai phần, ghét bỏ nói: "Một chân đầy cát mang lên xe?"

Từ Từ: "..." Bỏ đi.

Đành phải để hắn thay mình thu dọn tốt, nhìn Hạ Sênh đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ cát trước mặt. Tiểu cô nương hơi rũ đầu, ngốc ngốc, có chút không dám nhìn hắn.

"Tôi nói này, Từ Từ."

"Hả?" Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, làm cô hoảng sợ. Theo bản năng dịch sang nửa bước, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Em sẽ không phải là, còn thẹn thùng chứ?" Hạ Sênh cúi người chống gối, vẻ mặt hài hước nhìn gương mặt hơi hồng lên của cô.

"..." Từ Từ cảm thấy, hiện tại em trai Sênh Sênh, rất, phiền, phức. Ngẩn người, ngay sau đó lại xấu hổ, buồn bực nói, "Không, không có khả năng!"

Cố nén cười, Hạ Sênh đứng dậy, vỗ vỗ đầu cô, "Nói ra chính là, khi còn nhỏ cũng đã ngủ cùng trên một cái sofa, còn có cái gì mà thẹn thùng."

Thanh âm không lớn, nghe còn lười biếng.

Từ Từ sinh ra một loại cảm giác sắp nghẹn đến nội thương: "...!!" Vì sao muốn nói đến lại kỳ quái như vậy! Rõ ràng chính là chơi mệt mỏi, hai người chỉ ngủ thϊếp đi trên sofa mà thôi!

Có điều, cũng là giống nhau như vậy... Có cái gì mà thẹn thùng?

Đè nén cảm giác kỳ kỳ quái quái trong lòng, cô gái nhỏ rũ mắt mím mím môi, gãi gãi cái trán.

Hạ Sênh không dấu vết mà quan sát biểu tình nhỏ của cô, quay đầu, nhịn không được tay nắm thành quyền đưa đến bên môi, giả vờ ho nhẹ hai tiếng, che dấu ý cười.

"Mẹ nó... Đây là cái thứ tình yêu tuyệt mỹ gì?"

Nhìn cặp đôi giá trị nhan sắc cao kia, thiếu niên thiếu nữ một thân cao lớn, một thân đáng yêu trên bờ cát chậm rãi bước đi xa, cô gái trẻ đi dã ngoại với bạn bè vào cuối tuần cảm thấy, vừa mới rót nước khoáng vào miệng, phảng phất như được nhồi thêm sáu quả chanh.

"Tớ nói cái này, loại tình yêu ngọt ngào này bao giờ mới có thể đến lượt tớ??" Bạn của cô gái trẻ hung tợn mà cắn kẹo que trong miệng.

"Ai, tuổi trẻ thật mẹ nó tốt..." Khuê mật của cô gái trẻ một bên nhét khoai lát, một bên cảm khái nói.

...

Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, mỗi ngày sớm hay muộn gì Hạ Sênh cũng nhìn chằm chằm vào lưu lượng đỉnh kế của cô. Ngày và giờ được liệt kê trong bản ghi chú của điện thoại di dộng, cẩn thận cho cô ghi nhớ tỷ lệ phần trăm mỗi lần đo.

Buổi sáng chủ nhật, hai người đều dậy không tính là sớm. Ăn sáng được một nửa, Hạ Sênh liền thấy di động đặt trên bàn của cô gái nhỏ rung lên.

Có lẽ là thấy tin nhắn, cô đặt sữa bò trong tay xuống, cầm di động trả lời lại. Gửi tin xong rồi, vẻ mặt còn cười tủm tỉm.

Hạ Sênh: "..."

Ăn xong bữa sáng, lại vội vội vàng vàng lên lầu.

Đè nén bồn chồn trong lòng chờ ở dưới lầu, Hạ Sênh ngồi trước bàn ăn không động đậy, áp suất khí quanh cơ thể xuống thấp. Dựa vào lưng ghế, xoay xoay điện thoại di động.

"Tiểu thiếu gia, hôm nay cậu không đi ra ngoài ạ?" Dì Trịnh thấy hai người ăn xong, nhanh chóng đi vào thu dọn. Thấy Hạ Sênh ngồi bất động, thuận miệng hỏi.

"Ừm." Thu lại vẻ bực bội trên mặt, Hạ Sênh lên tiếng.

Dì Trịnh cũng không hỏi gì nữa. Ngày thường nói chuyện cùng hắn, Hạ Sênh cũng trả lời không được mấy chữ, sớm đã thành thói quen. Tuy nói tính tình kém một chút, nhưng trước sau bà vẫn cho rằng, bản tính tiểu thiếu gia rất tốt.

Lúc trước cả ngày không thấy được người, gần đây sao lại ở nhà mỗi ngày? Nhìn có chút kỳ lạ.

Hạ Sênh ở dưới lầu đợi suốt một giờ, cũng không thấy Từ Từ đi xuống. Trong khi đó đám người Hà Đạo Viễn còn không ngừng ở trong một nhóm nhỏ tag hắn, bảo hắn ra ngoài chơi. Nói là ánh nắng tươi sáng cuối tuần rất tốt, đặt biệt thích hợp để hắn tận dụng đánh tới hai phát gậy. [Ý là rủ đi chơi bi-a đó mọi ngừi =))) chỗ này edit khó hiểu muốn xĩu]

Vốn dĩ đã rất bực bội, Hạ Sênh sắp bị mấy người này phiền chết. Dứt khoát mở khóa di động, nhắn tới nhóm một tin:【Đi cái gì mà đi? Bài tập về nhà xong chưa? Bài khóa xong rồi? Đều mẹ nó cút hết đi làm bài tập cho tôi!】

Mọi người trong nhóm: "..."

Đinh Cừ thật sự nhịn không được, trộm đem vài người kéo vào một nhóm nhỏ không có Hạ Sênh.

Hà Đạo Viễn:【Đinh Cừ cậu làm gì vậy??? Cậu đây là đang muốn cô lập Sênh ca???】

Đinh Cừ:【Cậu đừng có nói bậy lung tung! Tôi nào dám chứ! Tôi không phải là thấy Sênh ca gần đây thật sự quá kì quái, muốn hỏi các cậu có biết hắn rốt cuộc làm sao lại như vậy không.】

Đàm Diệu:【Muốn biết +1.】

Vương Dương:【Nhỏ giọng bức bức... Hình như từ lần đánh nhau đó lúc khai giảng, sau khi tiểu tiên nữ yếu ớt lớp tôi xuất hiện, Sênh ca liền thay đổi...】

Hà Chí Cao:【Chẳng lẽ là biết yêu??】

Đinh Cừ:【Khá không giống nha... Sau lại ở trường học gặp lại tiểu tiên nữ, bộ dáng Sênh ca giống như cũng không có phản ứng gì. Huống hồ các cậu đã quên sao, Sênh ca còn bảo tôi đóng dấu một xấp nội quy trường học?】

Đàm Diệu:【Không quên... Quá kinh khủng, thiếu chút nữa cho rằng Sênh ca bị chủ nhiệm giáo dục bám vào người.】

Nghĩ đến nỗi sợ bị chi phối bởi nội quy trường học, tập thể mọi người cùng thêm 1.

Cảm thấy gõ chữ còn không nhanh bằng hắn phát giọng nói, Hà Đạo Viễn nói: "Cậu, cậu, các cậu chính là rảnh, rảnh rỗi. Lỡ như Sênh, Sênh, Sênh ca muốn học, học tập thật tốt, còn không được?"

Đinh Cừ nhanh chóng an ủi người anh em hâm mộ số một của Hạ Sênh, bạn ngồi cùng bàn của mình Hà Đạo Viễn:【Cậu bình tĩnh. Chúng ta không phải là thấy hành vi bất thường của Sênh ca, tìm một cái logic phù hợp để giải thích sao.】

Hà Chí Cao:【Gần đây tôi có xem một cuốn tiểu thuyết. Vai chính lúc trước là thuộc lớp áp chót, buổi tối ngủ bị Trạng Nguyên cổ đại xuyên hồn, sau đó trở nên đặc biệt trâu bò. Tôi hoài nghi...】

Đinh Cừ:【Cậu mẹ nó đây là xem nhiều tiểu thuyết tiêu chuẩn, với năng lực phân tích này của cậu, trách không được tiểu thanh mai chạy đi cùng thằng khác!】

Hà Chí Cao:【Cậu không có việc gì thì đừng nói đến chuyện này nha, đừng chạm đến cái chân đau của tôi!】

...

Mắt thấy đề tài càng ngày càng lệch, nhóm nhỏ giải tán ngay tại chỗ, vài người cũng không thảo luận lí do tại sao nữa.

Bên này, Từ Từ làm tổ ở trong phòng, nghiến răng nghiến lợi một giờ, rốt cuộc cũng thu thập thỏa đáng. Đứng ở trước gương to ngắm nghía, cảm thấy như vậy là ổn rồi, vì thế gửi một tin nhắn cho Thư Nhất:【Nhất Nhất, tớ xong rồi, cậu thế nào? Tớ hiện tại nên ra cửa luôn sao?】

Thư Nhất lập tức trả lời lại:【He he he, tớ cũng vừa vặn xong. Có phải cậu mặc một kiện chúng ta mua kia trong kì nghỉ hè không? Mau chụp cái ảnh cho tớ!】

Từ Từ buồn cười:【Đúng vậy nha, lập tức liền gặp nhau, còn muốn chụp ảnh ư?】

Thư Nhất:【ojbk (1)! Vậy gặp mặt mặc đồ đôi rồi chụp!】

(1) Nguyên văn "ojbk" : Cách nói OK theo hướng thô lỗ, JB là cái ấy ấy của con trai.

Từ Từ gửi lại cho cô nàng một biểu cảm thẹn thùng che mặt, bỏ di động vào túi nhỏ trên lưng, đi xuống lầu.

Rốt cuộc cũng nghe thấy động tĩnh trên lầu, Hạ Sênh bất động thanh sắc(2) mà ngồi ở tại chỗ, lỗ tai khẽ "meo meo" dựng lên.

(2) Bất động thanh sắc: Im hơi lặng tiếng.

Từ Từ bám vào tay vịn cầu thang, rũ mắt nhìn đường, từng bước một đi xuống dưới, tâm trạng tốt lại muốn ngâm nga một bài ca nhỏ. Dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn về bàn ăn trước, giống như còn ngồi một mình, đưa mắt nhìn qua.

Tầm mắt giao nhau trong chốc lát, Hạ Sênh giật mình.

Tóc đen của cô gái nhỏ nhu thuận tán trên đầu vai, trên trán rũ xuống vài sợi, khó có được ngọn tóc có vẻ hơi xoăn. Váy dài liền thân màu xanh bạc hà, eo nhỏ như có thể nắm được bằng một tay, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh tế trắng nõn. Ánh mắt mang theo mờ mịt nhìn lại đây, vẫn còn hơi nước sáng ngời. Giống như bạc hà sau cơn mưa, mùi hương nhàn nhạt tươi mát tản trong không khí.

Bất đồng với tiểu nha đầu trong trí nhớ, như là, giống với tuổi này nên có, thiếu nữ kiều mị. Làm hắn nhịn không được liền muốn, dựa lại gần một chút.

Kìm nén sự khô khan không thể giải thích được trong thân thể, Hạ Sênh đứng dậy, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô mà đi từng bước đến gần.

Hàng mi dài nửa khép nửa hở, che đi kinh diễm trong đáy mắt, Hạ Sênh rũ mắt nhìn cô, không nghe ra cảm xúc gì hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"

Từ Từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, ngơ ngác gật gật đầu. Trong lòng nghĩ, thời điểm vừa mới ăn sáng còn rất bình thường, như thế nào lúc này nhìn lại có chút kỳ lạ.

Cho đến khi đứng gần cô, Hạ Sênh mới thấy rõ. Trên môi cô gái nhỏ sáng lấp lánh, lóe lóe như ánh sáng bọc đường. Đôi môi màu anh đào nhợt nhạt hơi nhấp, như là sợ động đến tầng vỏ bọc đường này, còn hơi vểnh lên một chút.

Hầu kết nhịn không được lăn lăn lên xuống, Hạ Sênh rầu rĩ hỏi: "Em ăn đường?"

"...?" Từ Từ một đầu đầy dấu chấm hỏi, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có chút buồn cười. Chắc hẳn đây là tư duy của thẳng nam trong truyền thuyết? Nghẹn ý cười, Từ Từ trả lời: "Không có nha, là son dưỡng môi."

Chính là không có mặt mũi nói, là son dưỡng môi màu hồng nhạt.

Hạ Sênh vừa định gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, nghĩ nghĩ, đôi mắt liền nheo lại đầy nguy hiểm.

Thanh âm phát ra đều lạnh xuống vài độ, mở miệng hỏi: "Đi ra ngoài làm gì?"

Từ Từ chớp chớp mắt, không hiểu sao hắn thình lình nảy ra hàn ý là vì cái gì, đầu óc trong nháy mắt ngừng hoạt động, theo lời Thư Nhất lúc trước luôn nhắc mãi, buột miệng thốt ra, "Muốn, hẹn hò."

[Hết chương 15]

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Sênh: Nghe một chút, đây là chuyện con người nên làm sao? : )

Lời của Mel:

Lên Google tìm kiếm phát hiện truyện bị copy mà hong muốn edit nữa luôn :<

Cầu follow, cầu vote để an ủi cái tâm hồn già cỗi này aaaaaaa ~~