Chương 16: Đồ đôi. [2675 từ]

Edit: Melorline Ngh

――――――

"..."

Từ Từ vừa nói những lời này, không khí xung quanh một đường đóng băng từ phòng khách đến sân thượng.

Hạ Sênh nghiến răng kèn kẹt, ngửa đầu, nhắm mắt lại, xương ngón tay ấn sống mũi, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng mặc niệm: Trẻ con còn nhỏ, từ từ dạy dỗ, không được tức giận, không được tức giận.

Quay đầu, nắm vai cô gái nhỏ, không giận, ngược lại còn mỉm cười, "Từ Từ, lần trước đưa cho em nội quy trường học, có phải hay không vẫn chưa hiểu rõ?"

"...?" Từ Từ chớp mắt vài cái, có chút không tìm ra manh mối.

"Muốn đi ra ngoài hẹn hò?" Hạ Sênh nghiến răng nghiến lợi nói.

Cảm thấy hôm nay em trai Sênh Sênh có điểm đáng sợ, nhưng là không thể không đồng ý với Thư Nhất, Từ Từ căng da đầu, nhẹ nhàng gật gật.

"Bài tập về nhà làm xong rồi?"

Từ Từ: "... Ừm."

"..." Hạ Sênh lại nói, "Đọc trước bài rồi?"

Từ Từ không nói nên lời: "... Cũng xem trước rồi."

Hạ Sênh sắp bị cô làm cho tức chết, hắn đã nói thành như vậy, nha đầu chết tiệt này vẫn muốn đi ra ngoài. Nhướng mày, thở ra một hơi, nghiến răng mỉm cười, "Được rồi, chép xong 800 lần nội quy trường học, sẽ cho em đi ra ngoài."

Từ Từ: "???" Dựa vào cái gì?!

"Vì cái gì nha?" Từ Từ mím mím miệng, vẻ mặt ủy khuất, thanh âm mềm mại thở phì phì nói, "Chúng tớ đã hẹn vào sáng sớm."

A, còn mẹ nó hẹn hắn ta vào sáng sớm. Nghe một chút, này nói chính là tiếng người sao?

Còn may học kỳ này tiểu nha đầu đến ở nhà hắn. Nếu không tới, chẳng phải là làm cô lầm đường lạc lối, tuổi còn nhỏ liền cùng hắn ta yêu sớm?!!

"Không được đi!!" Hạ Sênh thấy cô dầu muối không ăn, dứt khoát hung dữ rống lên.

"..." Từ Từ bị hắn rống đến hoảng sợ, co vai run run.

Xong, càng nghĩ lại càng cảm thấy ủy khuất. Không phải là cô cùng bạn cùng bàn chỉ đi ra ngoài dạo phố thôi sao, vì cái gì không cho đi nha. Người này cũng quá không nói đạo lý rồi. Hiện tại vì sao lại như vậy...

Cô gái nhỏ vừa tức, vừa bực, vừa nghẹn khuất, giương mắt, vẻ mặt lên án mà nhìn hắn, muốn cho hắn dỗi lại, moi hết lòng dạ suy nghĩ nửa ngày, nghỉ nghẹn ra được một câu mềm như bông, "Cậu, cậu khi dễ người..."

Bị đôi mắt nai hơi nước mê mang của cô nhìn, Hạ Sênh hoàn hồn. Lại nghe câu này ủy ủy khuất khuất "Cậu khi dễ người", trong lòng giống như bị tay nhỏ mềm mụp của cô nhéo nhéo, lại đau lòng.

Nhìn cô gái nhỏ buồn bực đến nỗi gương mặt đều phủ một tầng màu hồng như dặm phấn, Hạ Sênh chớp chớp mắt, nhất thời có chút nghẹn lời, "Tôi..."

Không đợi hắn nói xong, Trần Phong từ cửa đi vào, nghe qua còn rất cao hứng, "Từ Từ tiểu thư, chúng ta trực tiếp đi, hay vẫn là đến Cảnh Đức Uyển đón bạn tốt của cô đi cùng?"

Hai người nghe thấy thanh âm, đồng thời nghiêng đầu nhìn ông.

Trần Phong nhìn đến cảnh này, tiểu thiếu gia nhà mình ỷ vào ưu thế cao lớn, ấn vai Từ Từ tiểu thư gầy yếu, vẻ mặt bực bội còn chưa kịp áp xuống.

Mà tiểu cô nương, liền có cảm giác lập tức muốn khóc.

Trần Phong: "..." Có chút hợp lý hoài nghi tiểu thiếu gia đang khi dễ người.

"Chú Trần, cậu ấy không cho cháu đi..." Từ Từ thấy ông đi đến, cảm thấy rốt cuộc cũng có người thay cô công bằng phân xử, buồn bực mà mở miệng.

Nhìn Trần Phong liếc mắt lại đây, ánh mắt lên án giận mà không dám nói gì, Hạ Sênh: "..."

Khi hắn nghe thấy ba chữ "Cảnh Đức Uyển" kia, liền biết mình đã oan uổng người. Nhưng này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, ai kêu cô gái nhỏ trang điểm đẹp như vậy, còn nói muốn đi hẹn hò??

Này mà không hiểu sai hắn liền không phải đàn ông!

Hạ Sênh đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nhẹ thở phào, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Đi thôi."

"?" Không biết vì sao hắn đột nhiên dịu lại, Từ Từ giương mắt nhìn hắn. Nghĩ mình đã tốn thời gian một hồi lâu, rầu rĩ là "Ồ" một tiếng. Giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc bị hắn xoa loạn, liền đi ra ngoài, cũng không hỏi hắn nguyên nhân.

Hạ Sênh nhìn quai hàm cô hơi phồng lên, vẻ mặt buồn bực mang theo mờ mịt, bóng dáng nhỏ yếu xoay người đi ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ này cũng quá mẹ nó ngoan đi, thật sự có chút muốn khi dễ là như thế nào...

Khả năng chính mình đã là "Thiếu niên bất lương" khá lâu rồi, có điểm không muốn làm người.

Truyện chỉ được update duy nhất tại truyenhdt.com chính chủ của @melorline_ngh. Đứa nào re-up/copy sang trang web khác = con chó. Đọc truyện tại trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor!

...

Ba Thư rảnh vào cuối tuần, đưa hai cô gái đến trung tâm mua sắm liền trở về.

Thư Nhất đứng ở tượng điêu khắc lối vào quảng trường, mặc một chiếc "váy đôi" liền thân, an tĩnh chờ.

Xa xa nhìn thấy Từ Từ, gấp không chờ nổi liền bịch bịch chạy qua, giơ tay chính là một cái ôm.

Thư Nhất hôm nay không có kẹp lại mái tóc của cô. Trên đầu đội một chiếc mũ quả xoài màu vàng nhạt, chiếc mũ nhỏ có cạnh hẹp, đặc biệt giống nhân vật phim hoạt hình.

Hai cô gái nhỏ tay trong tay, bắt đầu chế độ mua sắm và ăn uống. Một người xinh đẹp ngây thơ, một người tinh quái đáng yêu, lại còn mặc cùng một mẫu váy, ra đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Ăn xong bữa trưa, lại đi xem phim ăn bắp rang, mua một chút đồ linh tinh vụn vặt, Thư Nhất lôi kéo bạn cùng bàn vào một tiệm bánh ngọt, gọi cho Từ Từ một ly sữa tươi đường đỏ, còn mình là dương chi cam lộ(*).

(*) Dương chi cam lộ: Nước cốt được làm từ xoài và sữa kem béo, vừa có vị ngọt ngọt chua chua của xoài, vừa có mùi thơm nhẹ và vị béo của sữa, ăn kèm với bưởi và dưa hấu. Vẫn là chè hoa quả nhưng đặc biệt hơn. Nguồn Google.

Ngồi cùng Từ Từ ở một bên ghế sofa, ôm lấy bạn cùng bàn bắt đầu 360 độ tự sướиɠ.

Thư Nhất giơ di động lên, Từ Từ đặc biệt phối hợp mà mỉm cười. Vừa buông tay, liền bắt đầu bẹp bẹp miệng.

Cười đến mệt mỏi quá nha...

"Từ Từ! Vì sao cậu chụp ảnh đều thật đẹp!" Thư Nhất lướt những bức ảnh trong di động, nhắc mãi, "Cậu nhìn mặt tớ tròn như vậy này."

Từ Từ nghe vậy, buồn cười mà giơ tay nhéo nhéo, xúc cảm mềm mụp, còn rất thú vị. Buột miệng thốt ra, "Nhéo thật thoải mái."

Thư Nhất cười hì hì, giơ tay muốn nhéo lại, còn chưa có sờ đến, liền thấy trước bàn hai người có một bóng dáng.

Tiểu cô nương còn tưởng rằng là người phục vụ bưng điểm tâm ngọt lên, nâng mắt lại thấy là một nam sinh không quen biết.

Giật mình, ngừng đùa giỡn, liếc mắt nhìn nhau một cái. Mỗi người đều dùng ánh mắt dò hỏi: "Cậu quen biết?"

Sau đó, lại ăn ý mà lắc lắc đầu.

"Có chuyện gì sao?" Thư Nhất nhìn hắn, buồn bực mà trực tiếp hỏi.

Nam sinh nhìn so với các cô lớn hơn vài tuổi, dáng vẻ sinh viên. Thư Nhất quét một vòng xung quanh, thấy phía sau anh ta còn có một chiếc bàn, nhìn qua có lẽ là hai bạn học của hắn, vẻ mặt cười xem diễn nhìn về bên này.

Thư Nhất nháy mắt liền có chút không thoải mái.

"Có thể thêm Wechat không?" Nam sinh không trả lời Thư Nhất, trực tiếp hỏi Từ Từ.

Từ Từ: "..."

Trong lòng Thư Nhất thầm nói bộ dáng cũng có vẻ ổn, nhưng là tuổi có chút lớn, bạn bè cũng chẳng ra sao. Tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người này phỏng chừng cũng không quá tốt.

Biết bạn cùng bàn tương đối thẹn thùng, Thư Nhất vừa định thay cô uyển chuyển từ chối, đã nghe thấy Từ Từ nhỏ giọng mở miệng: "Ngại quá, tôi không có Wechat."

Vừa nói, còn đem di động giấu giấu sau lưng.

Thư Nhất: Làm tốt lắm.

Nam sinh nhướng mày, như là không nghe ra ý từ chối trong giọng nói của cô, chỉ cảm thấy tiểu cô nương giọng nói mềm mại, cào đến trong lòng ngứa ngáy, tiếp tục cười nói: "Vậy lưu số điện thoại đi."

Từ Từ: "..."

Tiểu cô nương nghiêng đầu, ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn cùng bàn.

Mới vừa rồi bởi vì người này lớn lên còn có hai phần tư sắc, Thư Nhất tồn tại một chút hảo cảm, nháy mắt liền cảm thấy người này sao lại không được ưa nhìn lắm. Dường như có vẻ giống kẹo mạch nha?

Nhéo nhéo tay bạn tốt dưới bàn, nhanh chóng soạn ra trên vòng bạn bè, nhấp để đăng. Sau đó cầm di động trong tay, ở trước mặt nam sinh quơ quơ.

Nam sinh nhíu mi, không biết cô nàng đang diễn xiếc cái gì. Hạ mắt vừa thấy, trong vòng bạn bè là một trạng thái vừa đăng, bức ảnh là bức hai cô gái vừa chụp chung ở đây, nội dung:【Đồ đôi.】

Thư Nhất duỗi tay ôm lấy vai Từ Từ, vẻ mặt "Cậu hiểu ý tứ của tôi chứ? Hiểu rồi thì mau tránh ra".

Vừa đăng hai giây, phía dưới vòng bạn bè của Thư Nhất đã có người bắt đầu bình luận. Nam sinh còn thấy một cái:【Thật mẹ nó xứng đôi!】

Cũng không biết đây là bạn học cùng lớp của bọn họ trêu chọc, nam sinh tin là thật, trong mắt hiện lên một tia khϊếp sợ, ngượng ngùng mà trầm mặc rời đi. Trở về chỗ ngồi không bao lâu, một bàn ba người liền đi ra khỏi cửa hàng.

Thư Nhất giống như tiểu khổng tước vừa chiến thắng, đắc ý dào dạt khẽ "hừ" một tiếng. Vừa lúc phục vụ bưng lên đồ uống và bánh ngọt, Thư Nhất liền ăn luôn.

"Từ Từ, cái này tớ gửi cho cậu nha, cậu cũng phát lên vòng bạn bè đi." Thư Nhất vừa mới ăn một ngụm liền buông cái muỗng, lẩm bẩm, "Chúng ta đăng giống nhau, đặc biệt vang dội!"

Từ Từ nhấp một ngụm sữa tươi ấm áp, bên trong là trân châu đường đỏ, cười, "Được nha."

Mở di động, lưu lại ảnh chụp, làm theo cách của Thư Nhất, đăng giống nhau như đúc. Chỉ cảm thấy thú vị, cũng không để ý đến nữa.

Chỉ là người bên kia vừa làm mới vòng bạn bè, có chút hụt hẫng.

Nhìn hai cô gái mặc cùng loại váy liền thân màu sắc khác nhau, thân mật khăng khít chụp ảnh chung, còn mẹ nó để tiêu đề làm người khác suy nghĩ miên man bất định, tuy rằng chỉ có ba chữ(*).

(*) Nguyên tác: 情侶裝 , convert: Tình lữ trang, ở đây mình edit thành đồ đôi/đồ cặp.

Nhìn vào màu vàng và màu xanh trong ảnh chụp, trực giác cho rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Hạ Sênh click mở ảnh chụp chung, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ xinh đẹp tinh xảo, tâm tình một trận phức tạp.

Ở trên màn hình phóng to ảnh chụp, Hạ Sênh thị lực 5.3 liền phát hiện một tình huống mới.

Kéo màn hình rồi lại phóng đại, Hạ •thiếu niên kính hiển vi• Sênh lập tức phát hiện tình địch. Mấy nam sinh ở cái bàn phía sau kia, ánh mắt nhìn tiểu nha đầu nhà hắn, quả thực trần, trụi.

Bối cảnh mơ hồ như vậy, cũng không biết làm sao hắn thấy được. Có lẽ là trực giác của đàn ông đi.

Đè ép bực bội trong lòng, quyết định trước tiên mặc kệ người qua đường gì gì đó. Hạ Sênh mở ra nhóm nhỏ, ném một cái vấn đề vào:【Cùng giới tính, mặc đồ đôi, ý tứ là gì?】

Mọi người trong nhóm: "..." Sênh ca của bọn họ, thực sự, có những câu, câu hỏi...

...

Ngày hôm sau phải đi học, hai người cũng không ở ngoài chơi quá muộn, trước giờ cơm chiều liền trở về nhà.

Nhưng là Từ Từ đang ăn cơm cùng một bàn với Hạ Sênh, cảm thấy vẻ mặt hắn đè nặng cảm xúc muốn nói lại thôi.

Quả nhiên, không lâu sau, Hạ Sênh liền vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây, chúng ta tâm sự."

Từ Từ một đầu đầy dấu chấm hỏi đi theo hắn vào thư phòng, Hạ Sênh đứng ở bàn dừng một chút, ấn vai cô ngồi vào ghế dựa. Xong lại vòng qua một bên, ngồi ở chỗ đối diện cô.

Từ Từ cảm thấy mình giống như bị chủ nhiệm giáo dục bắt lên văn phòng, lập tức chuẩn bị bắt đầu giáo huấn: "..."

"Em cảm thấy..." Hạ Sênh suy nghĩ một chút, "Em đối với chuyện thích người cùng giới tính cảm thấy thế nào?"

"...?" Trong óc chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, Từ Từ nhớ tới tin đồn lúc trước ở trường học "Lão đại có thể là gay", bắt đầu đoán mò xem có phải Hạ Sênh muốn thảo luận vấn đề này với mình hay không. Phải mất một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, "Xã hội phát triển, nhân loại tiến bộ, tớ cảm thấy... Tớ có thể chấp nhận được."

Không biết cô nói như vậy, có thể an ủi được em trai Sênh Sênh hay không.

Cô dừng lại vài giây, Hạ Sênh ở nơi này, quả thực là ném hắn vào chảo dầu rán.

Mẹ nó! Tiểu nha đầu đang lưỡng lự làm thế nào để trả lời hắn!

Thật sự nhịn không nổi cái loại dày vò này, trong lòng Hạ Sênh trầm xuống, trực tiếp hỏi: "... Em, yêu thích nữ sinh?"

"???" Mắt nai Từ Từ tròn xoe, vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn.

Hoàn hồn, nhớ lại mình đăng cái kia trên vòng bạn bè, nhịn không được nhấp môi cười đến bả vai run rẩy.

"..." Hạ Sênh nhìn phản ứng của cô, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình quả nhiên là, quan tâm quá sẽ bị loạn.

Trong lòng buông lỏng, đầu trống rỗng trong chốc lát, theo bản năng mà buột miệng thốt ra, "Vậy em... Thích nam sinh sao?"

[Hết chương 16]

Lời của Mel:

Truyện chỉ được update duy nhất tại truyenhdt.com chính chủ của @melorline_ngh. Đứa nào re-up/copy sang trang web khác = con chó. Đọc truyện tại trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor!

Các cô thấy quả slogan này của tôi như nào =))) ai có ý tưởng độc đáo hay ho gì hơn thì nhớ để lại comt nhóoooo :33

Đừng quên follow và vote 💗