Chương 17-1: Nhập v ba hợp một. [2284 từ]

Edit: Daisy

Beta: Melorline Ngh

――――――

Từ Từ: ". . ."

Tiểu cô nương giống như không nghe rõ hắn nói gì, cô nhìn gương mặt trước mắt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của hắn, kinh ngạc sửng sốt một lúc lâu.

Thích nam sinh? Hẳn là. . . Không có đi?

Hạ Sênh ý thức được mình vừa hỏi ra lời trong lòng, hơi cảm thấy hối hận.

Hắn mặc kệ cô có nói hay không, hắn đều không dám nghe.

"Được rồi, tôi đã biết." Hạ Sênh nhanh chóng đứng dậy, hắn đi vòng qua bên cạnh người cô, giơ tay lên vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, giọng mang ghét bỏ, tự mình phán đoán: "Chỉ là một đứa bé, biết cái gì là thích hay không thích. Nhanh trở về phòng đi."

Từ Từ: ". . . ??"

Cảm thấy chính mình lại bị đùa cợt, Từ Từ chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận liếc hắn một cái. Cô đứng dậy, xoay người bước ra khỏi cửa.

Hạ Sênh nhìn bóng dáng rời đi mang theo tính trẻ con thở phì phì của cô, có chút đáng yêu.

Tóc cô hơi có độ cong, giống như những nếp gấp gợn sóng hồ nước, hình dạng như một vòng cung đang nhấp nhô, vỗ nhẹ vào trong lòng hắn.

Hai tay đặt ở trong túi quần, đầu lưỡi chống răng nanh, đôi mắt từ từ khép lại, nhìn không ra cảm xúc gì trên mặt.

Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng trưởng thành. Hạ Sênh thầm nghĩ.

...

Một tuần mới, như thường lệ vẫn chào cờ vào ngày thứ hai, các học sinh đều phải đến trường thật sớm.

Nhất Trung xây dựng rất sớm, lại được xây ở một khu dân cư cũ, nhà trường thật vất vả mới mở một nơi nhỏ để xây dựng một ký túc xá cho những học sinh nội trú sống xa nhà.

Học sinh ngoại trú đa số nhiều hơn học sinh nội trú, do đó nhà trường cũng không thể tổ chức các buổi tối tự học đàng hoàng. Vì vậy, thầy chủ nhiệm lớp một Hạng Tần, thời điểm khai giảng liền chuẩn bị chia nhóm nhỏ trong lớp mình để học tập.

Thành tích lớp bọn họ, mặc dù là chia theo sát hạch phân ban, các học sinh hầu không cần phải thay đổi tổ, lớp, nhưng là trừ một vài thành phần học sinh cá biệt, mọi người đều có ít nhiều khuyết điểm, nếu có thể tận dụng những thiếu sót, vậy thì càng tốt hơn.

Học sinh có thể tự do phân tổ nhóm học, có thể ở thư viện trường, cũng có thể ở tại lớp học. Mỗi tuần dành ra một vài ngày cùng nhau thảo luận phương pháp học tập và cùng nhau giải quyết các vấn đề đang gặp phải. Nếu như thực sự thích một mình học tập, vậy thì nhà trường cũng không bắt buộc.

Tuần trước Từ Từ và Kỳ Úy Nhiên tan học ở lại thảo luận, còn bị Hạ Sênh nghi ngờ rằng "Yêu sớm", chính là vấn đề này.

Sớm buổi chiều hôm đó, Từ Từ gửi tin nhắn cho Hạ Sênh, nói cho hắn buổi tối không cần chờ cô, cứ về nhà trước. Hạ Sênh đương nhiên hỏi cô vì sao, đã biết chuyện ở lớp của cô, ngược lại cũng không có ở trong điện thoại hỏi kỹ. Hắn giả vờ thuận miệng nói ra một câu:【nhóm của em buổi tối học ở nơi nào?】

Từ Từ trả lời hắn, tại quán cà phê trên con phố thương mại ở trước cổng trường.

Nói là tiệm cà phê, nhưng thực tế cái gì cũng đều có. Trà sữa, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ, đồ ăn vặt. Nơi này tự nhiên là Thư Nhất chọn, nói là học đói bụng thì có thể tùy thời tiếp viện, miễn cho thiếu dinh dưỡng. Muốn thảo luận các vấn đề khác nhau cũng không cần đè ép thanh âm để tránh làm ồn, tự do và thoải mái một chút.

Hạ Sênh cũng không trả lời lại cô, gọi điện bảo Trần Phong khi tan học không cần tới đón, tối hãy đến đón.

Nhóm người xung quanh nhìn Hạ Sênh ở lớp tự học gửi tin nhắn, thật ra cũng không có phản ứng gì lớn, chính là nhìn cây bút lông nằm trên bàn hắn kia, chấn kinh nửa ngày.

Béo béo mềm mềm, còn mẹ nó là Samoyed.

Hạ Sênh còn thường cầm ở trong tay, vân vê cái nút, ấn tới ấn lui. Quả thực.

Ngược lại không có chút nào cay con mắt, chính là tương phản quá mãnh liệt. Nhất thời, Đinh Cừ cảm thấy, ngày đó nhóm nhỏ giải tán trong năm phút đồng hồ, Hà Chí Cao nói loại tình huống này, cũng không phải là không có khả năng nha!

Đinh Cừ lại muốn kéo một nhóm nhỏ thảo luận một chút về hành vi đôi tay khác thường của Hạ Sênh, ngo ngoe rục rịch.

"Cậu nhìn chằm chằm tôi để làm gì?" Hạ Sênh nghiêng đầu, giọng nói lành lạnh.

". . ." Đinh Cừ giật mình một cái, đầu trống rỗng, buột miệng thốt ra, "Thành ngữ đã chép xong."

Hạ Sênh nhìn gương mặt hắn tò mò, trong giọng nói đối với học tập tràn đầy khát vọng, tròng mắt nhìn lướt qua tay hắn đè nặng sách giáo khoa.

"Ồ, vậy ngón trỏ của cậu đang chỉ vào. . ." Hạ Sênh vừa liếc nhìn, xác nhận lần nữa là cuốn sách vật lý, sau đó lại mở miệng, "Công thức vật lý à? Nhìn cũng không tệ, cậu chép lại đi."

Đinh Cừ: ". . . ??" Trời ơi!!

Mọi người chung quanh: Học tập luôn khiến ta vui vẻ : )

Khi tiếng chuông cuối cùng của lớp tự học vang lên, các học sinh bật chế độ bay, nhanh chóng thu dọn cặp sách của mình lao ra ngoài.

Hoàn toàn chứng minh được câu nói "Tan học không tích cực, tư tưởng có vấn đề."

Thư Nhất nhờ một vài người bạn khác trong nhóm đến quán cà phê để chiếm chỗ trước, mình và Từ Từ sẽ đến sau. Kỳ Úy Nhiên vốn muốn chờ các cô cùng đi, ở cửa sau phòng học Chu Thanh Thanh cùng cô nàng ngồi cùng bàn vẫy vẫy tay gọi cậu, "Lớp trưởng nhanh lên! Chúng ta đi trước chiếm sáu vị trí chỗ ngồi." Liếc mắt nhìn Từ Từ đang cúi đầu dọn dẹp túi sách, Kỳ Úy Nhiên do dự một chút, sau đó theo chân họ cùng bước ra khỏi lớp.

Kỳ Úy Nhiên đến nơi, tiệm cà phê đã có không ít bạn học. Có một số người là phụ huynh học sinh, là công nhân viên chức, lại không có người già bên người, học xong cũng không có chỗ ăn cơm, dứt khoát cùng nhau làm xong bài tập rồi lại trở về.

Không mất nhiều thời gian, Chu Thanh Thanh và cô bạn cùng bàn cũng chiếm được vị trí, Từ Từ và Thư Nhất cũng đến nơi.

Tiền thuê nhà ở trước cửa trường học cũng không tính là đắt đỏ, lại luôn duy trì nguyên tắc kinh doanh cho học sinh, giá của một ly trà sữa cũng bình bình không đắt, còn có thêm nhạc nhẹ, ghế sô pha để ngồi cho thoải mái, nơi này tương đối khá ổn.

Thư Nhất kéo bạn cùng bàn ngồi xuống, ngồi đối diện ba người.

Giáo viên giao bài tập về nhà, thời điểm Từ Từ tự học cũng làm được không ít. Cô để lại hai câu vật lí, chuẩn bị hỏi bài Kỳ Úy Nhiên.

"Lớp trưởng." Từ Từ cười tủm tỉm kêu cậu một tiếng.

"Hả?" Kỳ Úy Nhiên nghe cô gọi mình, không tự chủ bản thân mà nhéo nhéo cây bút trên tay nhìn sang.

"Cậu xem bài này tớ giải như vậy có đúng không?" Từ Từ không chú ý hành vi tay chân của cậu, cúi đầu nhìn sách bài tập, nghiêng người, đẩy đẩy qua một chút, ngòi bút gõ nhẹ, "Giữa hai điểm này điện áp là 100V. . ."

Hình như đây là lần đầu tiên cô đến gần cậu như thế, Kỳ Úy Nhiên nghe thanh mềm mại của cô, hơi hoảng thần. Chờ đến khi Từ Từ hỏi xong, giương mắt nhìn, cậu hơi bối rối nên cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng rũ mắt nhìn lướt qua bài tập, bắt đầu tỉ mỉ nói cho cô hiểu.

"Nơi này không có ai ngồi chứ?"

Ngước đầu lên nhìn nơi phát ra câu nói đầy hàn ý, như là có ai đó đập một miếng băng trên bàn của họ.

Chu Thanh Thanh đang chăm chú làm bài tập, Thư Nhất ngồi cùng bàn đang suy nghĩ làm bài, Kỳ Úy Nhiên còn đang kiên nhẫn giảng bài cho Từ Từ, trong phút chốc ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra giọng nói.

Nhìn thấy lão đại, mọi người: "???"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Từ Từ lập tức đã biết đó là ai. Thế nhưng trong đầu một chút cũng không phản ứng kịp, hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Chậm nửa nhịp, Từ Từ ngẩng đầu theo.

Hạ Sênh nhìn từ xa đã nhìn thấy mấy người này lục tục tiến vào.

Vốn dĩ nhìn thấy Kỳ Úy Nhiên, bình giấm nhỏ trong ngực cũng tăng lên đến mức cảnh báo. Nhưng tốt xấu còn có vài người khác ở đây, huống chi Từ Từ cũng không ngồi gần cậu ta.

Hắn vốn là muốn an an tĩnh tĩnh ngồi ngốc ở một góc, đợi nhóm học tập của cô kết thúc việc học, rồi sẽ đưa cô gái nhỏ về nhà. Kết quả, mắt dòm đến hai người này không biết chỉ vào bài tập làm cái gì, nói nhỏ bàn bạc một lúc lâu. Tiểu nha đầu thật ra không có để ý, nhưng là ánh mắt của Kỳ Úy Nhiên luôn nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là có vấn đề!

Đừng hỏi hắn vì sao biết! Hỏi chính là me, too!

Hạ Sênh cảm giác nếu mình không lên tiếng, đầu của hai người cũng rất nhanh sẽ chạm vào nhau đi.

"Không, không có ai." Kỳ Úy Nhiên chưa từng tiếp xúc gần với vị lão đại Nhất Trung nghe đồn này, nhưng là năm nhất lúc ấy, lão đại thế nhưng đánh ba học sinh cuối cấp phải gọi xe cứu thương, cậu còn nghe qua ba học sinh ấy còn phải tự trả tiền thuốc men.

Lúc này, cậu nâng mặt nhìn Hạ Sênh cao hơn cậu không ít, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, một bộ dáng "Ông đây ngứa mắt cậu rất lâu rồi", làm cậu có chút không hiểu vấn đề đang diễn ra ở đây.

Hình như mình, không trêu chọc gì đến lão đại đi?

"Sao cậu lại tới đây?" Từ Từ nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt nhìn Kỳ Úy Nhiên, không biết ngày hôm nay lại là ai chọc hắn. Theo bản năng mà giơ tay lên, kéo kéo vạt áo đồng phục học sinh của hắn. Ý bảo hắn đừng hung dữ nhìn chằm chằm người ta như vậy.

Hạ Sênh: ". . ." Còn mẹ nó cậu sao lại tới đây?

May là hắn tới : )

Mặc dù đối với những lời này của tiểu nha đầu cảm giác bất mãn sâu sắc, nhưng nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô cầm vạt áo của mình, nhìn cô theo bản năng thân cận với mình, bọt sóng trong lòng bắt đầu cảm thấy vui sướиɠ.

Cảm thấy uất ức bớt đi một ít, Hạ Sênh hơi nghiêng người, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Từ Từ.

Sau đó dựa lưng vào ghế sofa, một tay đặt trên mặt bàn, ngón trỏ điểm vào, vô thức gõ nhẹ hai cái, "Tôi tới nhìn nhóm em học tập."

Chính là cái vẻ mặt cười như không cười, không giống quá quan tâm tới học tập. Nó có điểm hơi giống một cục gạch khối được giấu trong cặp sách, vừa kéo khóa là có thể bị đập vỡ ngay.

Lúc này vị trí ngồi của Hạ Sênh thành đối diện Kỳ Úy Nhiên: ". . ."

Từ Từ một đầu đầy dấu chấm hỏi: "???"

Thư Nhất một bên nheo mắt lại quan sát lão đại đơn phương tương tư: ". . ."

Chu Thanh Thanh cúi đầu vuốt di động bát quái với cô bạn ngồi cùng bàn:【Mẹ nó, soái thực sự soái, nóng cũng thực sự nóng (1). Mới vừa rồi hắn hỏi một tiếng ở đây có người ngồi hay không, trong đầu tớ đã đem tiền mừng tuổi tích cóp mười bảy năm nên phân phối suy nghĩ như thế nào.】

(1) Nóng: Nóng nảy.

Cô bạn ngồi cùng bàn của Chu Thanh Thanh:【Vốn dĩ cảm thấy lớp trưởng rất đáng yêu, nhưng khi tớ vừa nhìn thấy lão đại trong khoảng cách gần như vậy, tớ lại muốn di tình biệt luyến (2). Đừng cản tớ nhé bạn cùng bàn!】

(2) Di tình biệt luyến: Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Lời của Mel:

5 ngày không gặp :v các cô có quên tôi thì cũng đừng quên follow và vote chương nhóoooo

Như đã nói, chương này có tận 7k chữ, chia làm 3 phần, chiều tôi up nốt 2 phần còn lại để các cô đọc một lèo đỡ mất mạch truyện =))))