Chương 17-3: Nhập v ba hợp một [2547 từ]

Edit: Daisy

Beta: Melorline Ngh

――――――

Từ Từ vùi đầu ở trong chăn, cầm di động đợi hồi lâu, vẫn cứ nhìn đối phương đang nhập tin nhắn vào, nhưng là không nhắn lại.

Qua một lúc, bên kia mới trả lời ba chữ:【Tôi không biết.】. Mặc dù cách màn hình nhưng cô đều có thể cảm nhận được vẻ mặt của hắn: Lạnh như băng.

Tiểu cô nương hơi mím môi, khe khẽ thở dài. Cũng không biết vì sao, Hạ Sênh và ba hắn quan hệ càng ngày càng không tốt, hắn giống như không có mục tiêu. Từ Từ biết, hắn là không vui, nhưng lại không biết thế nào để an ủi hắn.

Suy nghĩ hai giây, hai tay đang cầm điện thoại di động ấn vào khung nhập tin nhắn trên màn hình, hỏi hắn:【Vậy trước tiên, có muốn cùng nhau thi đại học không?】

Dù sao hiện giờ cô cũng chưa nghĩ ra muốn làm gì, Hạ Sênh cũng không biết, vậy dứt khoát đặt mục tiêu nho nhỏ trước!

Đồng dạng cầm di động chờ đối phương "Đang nhập...", còn có Hạ Sênh.

Nhìn thấy tin nhắn mà cô gái nhỏ gửi lại đây, trong lòng hắn bỗng chốc lùa vào một cỗ ấm áp.

Giống như một người đang cô đơn, đứng ở ngã rẽ chờ thật lâu, rốt cuộc cũng có người đi đến trước mặt hắn, mỉm cười ngửa mặt lên nhìn hắn, vươn tay hỏi: "Cậu có muốn đi cùng tớ không?"

Mà người này, vẫn là người mà hắn một mực âm thầm chờ mong.

Trong lòng được cô an ủi đến mềm mại một trận, lại mang theo một chút mơ. Khóe miệng câu ra một độ cung nhẹ, ấn vào màn hình, gửi lại cho cô một tin nhắn:【Được.】

Từ Từ nằm trên giường chờ tin nhắn, thấy Hạ Sênh gửi lại chữ "Được" không mang theo nửa điểm do dự, trong nháy mắt cô nở nụ cười.

Lúc đầu cô ngập ngừng thử dò xét bằng câu hỏi kia, thật đúng là sợ hắn cà lơ phất phơ mà trả lời mình, "Ông đây vì cái gì mà muốn bắt đầu học tập?", "Em xem tôi trông giống người muốn thi đại học sao?" kiểu lời nói không đàng hoàng này.

Từ Từ cười hì hì nhìn chữ "Được" này, nhanh chóng trả lời "Được được được."

Nhắn xong, lại nghĩ nghĩ, bổ sung một câu:【Vậy cậu đã làm bài tập về nhà hôm nay chưa?】

Hạ Sênh còn chưa vui vẻ được hai giây, nhìn trên màn hình đã 11 giờ: "..."

Hắn hoàn toàn không muốn nói, thật ra là hắn luôn không bao giờ làm. Lão đại không cần mặt mũi??

Vì vậy, một lần nữa ác bá bám vào người, hắn gửi một đoạn ghi âm qua: "Này, mẹ nó mấy giờ rồi?! Còn muốn ông đây làm bài tập?! Không buồn ngủ?!"

Từ Từ đang vui vẻ ngân nga điệu hát dân gian, cầm di động, thấy giọng nói của hắn, không hề chuẩn bị tâm lý mà click nghe, cô còn dán lỗ tai vào.

"Ai da, ta đi..."

Thiếu chút nữa ném di động xuống mặt đất, nhịn không được niệm câu thần chú của bạn cùng bàn ra khỏi miệng, Từ Từ không nói nên lời.

Liếc nhìn thời gian, đúng là không còn sớm nữa. Huống hồ cũng không cần vội vàng ngay lúc này. Ngày mai bắt đầu, trước tiên kiểm tra nền tảng kiến thức của em trai Sênh Sênh đã, rồi lập cho hắn một kế hoạch học tập!

Trong nháy mắt cô như được tiêm máu gà, phảng phất so với chính mình học tập còn có động lực hơn.

Nghĩ đến đây, tiểu cô nương cầm di động lên, hạ thấp giọng nói, gửi cho hắn tin nhắn thoại chúc ngủ ngon. Sau đó bỏ di động xuống, tắt chiếc đèn nhỏ, cong cong khóe môi chuẩn bị nằm xuống chìm vào giấc mộng.

Hạ Sênh nhìn ghi âm giọng nói ngắn ngủn chỉ có hai giây, hơi ngẩn người, lập tức click mở.

Giọng nói mềm mại của tiểu cô nương, âm cuối dường như hơi phảng phất còn mang theo "Nha". Mềm mại cuốn qua, cào đến lòng hắn ngứa nhè nhẹ.

Nghe giọng nói của cô còn lộ ra ý cười, hình như vừa rồi mình vừa rống cô mấy câu, cô hoàn toàn không để ở trong lòng.

Cho nên, là bởi vì hắn đáp ứng cùng cô thi đại học, nên cô mới cao hứng như vậy sao?

Giống như là muốn xác nhận trong câu nói của cô đúng là có mang theo ý cười, Hạ Sênh ấn nghe lại nhiều lần.

Sau đó hắn vui sướиɠ mà bò lên giường, không khống chế được khóe miệng muốn cong lên. Hắn nhắm mắt lại, nghe lời đi ngủ.

Chỉ là thời điểm ngày hôm sau bắt đầu đến trường học, Hạ Sênh và Từ Từ, không hẹn mà cùng tìm kiếm nhau trên sân trường.

Chỉ là cô nhìn Hạ Sênh cần phải lén lút, mà trong khi đó Hạ Sênh nhìn Từ Từ liền phải trắng trợn táo bạo.

"Tớ ở đây!" Thư Nhất nhìn thấy bạn cùng bàn rốt cuộc cũng đã tới, nhanh chóng lôi kéo cô ngồi xuống, giơ giơ quả đấm nhỏ, "Cũng không biết ai nhiều chuyện! Đem chuyện cậu và lão đại là "Bạn học cũ" nói khắp trên Tieba (*), hiện tại bây giờ kể chuyện cũng thành vài trang rồi nha!"

(*) Tieba: Diễn đàn của trường.

Ngày hôm qua tiệm cà phê cũng có không ít người, có người nghe được nặc danh đăng lên, cũng không phải là không thể nào.

Chỉ là bạn học nhỏ Thư Nhất, hoàn toàn đã quên ngày thường mình như thế nào khoác các loại áo khoác nhỏ, ở Tieba vui sướиɠ mà đón gió nhảy Disco.

"A?" Từ Từ xuất hiện một đầu dấu chấm hỏi, cô cầm di động để ở phía dưới bàn học, sau đó nghiêng đầu nhìn sang.

Tùy ý lướt lướt, phía dưới đề tài đã có người liên tưởng tới buổi chiều ngày khai giảng đó, trong lòng ngực lão đại ôm vị kia, có phải hay không là vị "bạn học cũ" Từ Từ này.

IA Tiểu Mỹ: Tôi nghĩ là chính là vị này, nghe nói ngày đó, cũng là một tiểu chú lùn.

Netizen (1) 1: Đã xác định. Rốt cuộc tôi cũng là một tiểu chú lùn, nhưng tôi không phải bạn học cũ của lão đại, 1551 (2).

(1) Netizen: Cư dân mạng.

(2) 1551: Ban đầu nó có nghĩa là "xấu hổ", nhưng vì cách phát âm tương tự như nên nó thường được sử dụng như là "bán manh và khóc". (Theo Baidu)

Netizen 2: Tiểu chú lùn +1! Chúng ta không quên được tiểu chú lùn oa!!

Netizen 3: Nếu nói như vậy, ai thấy mặt chưa? Nếu thật có thì xuất ra chứng cứ đi, không có hình ảnh, không có sự thật!!

Netizen 4: Lầu trên! Nghe nói hai người hôm qua mới nhận lại nhau! Thời gian rõ ràng không khớp!

...

Từ Từ nhìn netizen 1 tới 4, giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía bạn cùng bàn.

Thư Nhất cười toe toét, thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi, tất cả đều là tớ bình luận."

Từ Từ nghe vậy, mím môi nắm chặt di động, dùng sức gật gật đầu.

Đúng vậy! Dù sao cũng không thấy mặt, không thấy mặt thì không phải cô!

Cúi đầu, tùy tay kéo lên một chút. Nhìn tới bình luận mới nhất, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Không hiểu liền hỏi: A? Vậy vì sao cả một năm đầu tiên, bọn họ cũng không có nhận nhau?

Dấu diếm huyền cơ: Bên trong, không chừng một đoạn quá khứ ít người biết đến. Tôi đã bổ não một quyển tiểu thuyết trăm vạn chữ, chậc chậc chậc.

Không cần nói chuyện: Đây có phải trọng điểm không?! Các cậu còn có tâm tư quản những việc này??

Không hiểu liền hỏi: A? Vậy trọng điểm là cái gì thế?

Không cần nói chuyện: Trọng điểm chẳng lẽ không phải là ngày hôm qua ở trong tiệm cà phê, lão đại từ trong túi sách móc ra một xấp nội quy trường học, lấy ra cho lớp một năm hai bọn họ QWR (3)?? Lớp một năm hai không trả lời lại đã bị phạt chép 800 lần?? Mẹ nó, các cậu cư nhiên còn có tâm tư ở chỗ này thảo luận chuyện khác!

(3) QWR: Không hiểu từ này là gì luôn. Ai biết chỉ tôi để tôi sửa nhó.

Dấu diếm huyền cơ: Oát (4)?? Dữ dội như vậy hả??

(4) Oát: Cách đọc của "What" đó mọi người :v

Không cần nói chuyện: Nghe nói không chỉ một người nhận được nội quy trường học của lão. Không làm bài tập, đánh nhau trốn học, mưu toan yêu sớm, toàn bộ không tránh được "Sự chăm sóc tình yêu" của hắn!!

Đúng là như thế: Tôi đứng ở chỗ này nói một chút, tôi chính là một trong những người được lão đại "Quan tâm". Thực sự, không nói, nói nhiều đều là nước mắt. Tôi còn 365 lần chưa một chép xong đâu, tôi hiện tại vừa đánh chữ vừa chép đây, hơi hơi run run...

Không cần nói chuyện: Cho nên các cậu về sau, cách xa lão đại ra một chút.

Không hiểu liền hỏi: Mẹ nó! Cảm tạ lầu trên nhắc nhở!! Trốn trốn...

...

"Xong rồi?"

Hạ Sênh dựa lưng vào ghế, ngón tay lắc lắc cây bút màu hồng nhạt hình con chó nhỏ mà hắn giành được từ chỗ của cô gái nhỏ, nhìn Đinh Cừ và Hà Đạo Viễn đang vùi đầu vào di động chiến đấu hăng hái, lười nhác hỏi.

"Xong, xong rồi!" Đinh Cừ gõ xong một chữ cuối cùng, vẻ mặt "Rốt cuộc cũng hoàn thành xong nhiệm vụ tổ chức giao phó", ngẩng đầu nhìn Hạ Sênh, vui rạo rực nói.

Hà Đạo Viễn cảm thấy Hạ Sênh làm cái gì hắn đều cảm thấy có đạo lý, trong lòng đối với Sênh ca lại sùng bái nhiều thêm một phần.

Cái này gọi là gì? Cái này gọi là khống chế dư luận hợp lý theo hướng phát triển! Vi diệu ~

Nếu thân phận "bạn học cũ" đã bại lộ, buổi trưa ăn ở canteen, Hạ Sênh cũng sẽ không nghĩ lại giả bộ không quen biết nhau.

Từ Từ bị bạn cùng bàn lôi kéo chậm rì rì đi vào, thời điểm bước vào nhà ăn chỉ cảm thấy một phòng ánh mắt hoặc sáng hoặc tối đều trộm nhìn các cô bên này.

Cảm nhận được cước bộ của bạn cùng bàn khựng lại, Thư Nhất nắm lấy tay cô, thò lại gần: "Nếu không, chúng ta ra bên ngoài ăn đi."

Từ Từ cười tủm tỉm, lắc lắc đầu.

Đây cũng không phải chỉ cần ở trưởng học ngốc mấy ngày, còn khoảng hai năm nữa. Huống hồ, chỉ cần Hạ Sênh không thèm để ý, cô cũng không thể nói gì nha.

Chỉ cần đừng để cho mọi người biết Hạ Sênh ôm cái tiểu chú lùn kia là cô là được!

Thoải mái lôi kéo Thư Nhất đi lấy cơm, giương mắt quét một vòng.

Hạ Sênh đã sớm thấy cô vào nhà ăn, liền muốn nhìn một chút "Bạn học cũ" hôm nay là tiếp tục giả bộ không biết, hay bưng đồ ăn lại ngồi chung với hắn.

Thư Nhất nhón nhón mũi chân tìm kiếm, cũng không phát hiện chỗ ngồi ở trước mặt các bạn trong lớp có chỗ trống cho hai người. Kỳ Úy Nhiên buổi trưa bị mấy nam sinh lôi kéo đi ra ngoài ăn, lúc này phỏng chừng cũng không ai đứng lên gọi các cô.

Vốn ban đầu dì Trịnh đề nghị mỗi ngày để Trần Phong chở cô về, thế nhưng tiểu cô nương cảm thấy đưa tới đưa đi như vậy, thiếu cảm giác vui vẻ khi đi học. Trước kia lúc ở nhà, Giang Hạ và Nhiễm Đình Phong cũng đã nói, cô cũng không đồng ý.

Cùng bạn cùng bàn đi canteen, thỉnh thoảng lên phố nhỏ ăn uống, còn rất thú vị.

Nhưng là lúc này tìm chỗ ngồi có chút khó khăn.

Theo bản năng, Từ Từ liếc mắt nhìn bàn của Hạ Sênh.

Lúc này, nếu có một tiếng còi ở cửa phố để thúc đẩy việc bán áo lông dê mỗi mùa, Hạ Sênh đều muốn ấn chốt mở gọi cô một tiếng: "Nơi này có chỗ ngồi, mau đến ngồi chung với ông đây."

Hắn đợi cô vài phút ở đây, nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ bỏ qua ánh mắt của người đối diện.

Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng nhìn tới.

Thu lại ánh mắt quá mức trắng trợn, Hạ Sênh cong cong khóe miệng, cười đến lười biếng. Giơ tay lên, hướng cô vẫy vẫy.

Chịu đựng qua Tieba thiệp lễ rửa tôi đồng học: Mẹ nó!! Bạn học cũ trâu bò! Rốt cuộc cũng gặp được một chủ lầu nói thật ra! Chính là lão đại cười đến ái muội khó hiểu là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ là tôi nhìn sai? Hãy để tôi làm một tiểu meo meo khang khang...

Còn chưa kịp bị bát quái phổ cập đồng học: ??? Chờ một chút! Tôi vừa bỏ lỡ cái gì? Lão đại chẳng lẽ muốn khi dễ bạn nữ kia?? Nói không đánh con gái đâu?? Tiểu tiên nữ đáng yêu như vậy hắn cũng hạ thủ được? ?

Từ Từ thấy hắn vẫy tay, xoay người lại nhìn thoáng qua bạn cùng bàn, dùng đôi mắt dò hỏi: Đi không?

Lúc trước không biết Từ Từ và lão đại có quan hệ, hôm nay đã biết, chỉ cảm thấy lão đại ở trước mặt bạn cùng bàn chỉ là một tờ giấy, cũng không có gì đáng sợ mà!

Giơ tay lên, yên lặng ra dấu OK, theo Từ Từ đi tới chỗ hắn.

Mới vừa bưng khay ăn để lên trên bàn rồi ngồi xuống, Hạ Sênh đối diện liền lười nhác mở miệng, giọng nói còn mang theo ý cười tinh nghịch.

"Thật là trùng hợp nha bạn học cũ, cậu cũng tới canteen ăn nha."

Từ Từ: "..."

Tập thể mấy người Hà Đạo Viễn đang ăn biết được chân tướng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía lão đại.

Chỉ thấy vẻ mặt lão đại cười như không cười, mắt phượng hẹp bởi vì mang theo ý cười mà đuôi mắt cong cong, quả thực cùng với Hạ Sênh mà bọn họ biết lúc trước, rõ, ràng, là, hai, người.

Ngay cả Hà Đạo Viễn mê muội cũng cảm thấy: Sênh, Sênh ca, cười đến thật, thật dâʍ đãиɠ a a!!

[Hết chương 17]

Lời của Mel:

Đoạn cuối chỗ "dâʍ đãиɠ kia convert là "tao", chả biết nên dùng từ gì thay từ "dâʍ đãиɠ" nữa :3 nhưng mà đoạn này buồn cười quá :3 đêm rồi nhưng không ngậm được mồm 🤣

Đừng quên follow và vote nhaaa ❤