Chương 19-1: Ăn ngon sao?

Edit: Melorline Ngh

Hạ Sênh: "..." [Cười tỏa nắng]

"A," Hạ Sênh nhìn cô, cười đến so với mắng chửi còn hung dữ hơn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn may không phải cho ông đây dùng."

"..." Từ Từ chớp chớp đôi mắt, yên lặng nắm chặt tay nhỏ một lần nữa, rũ xuống, giấu về phía sau. Nhìn hắn, nheo mắt cười lấy lòng, mềm mại nói, "Chúng ta đi thôi."

Hạ Sênh nghiêng đầu cười nhạo, giơ tay, thoáng dùng lực, ấn ấn đầu cô. Ngay sau đó lại cúi người, giơ tập đề trên tay lên, nhìn vào mắt cô một lát, dịu giọng hỏi, "Vậy tôi có cái gì không hiểu, có thể tùy thời hỏi em sao?"

Từ Từ giật mình, nhìn bộ dáng hắn chuyên chú nghiêm túc, ngơ ngác dưới ma trảo của hắn mà gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể nha."

Hạ Sênh cười khẽ, đứng dậy, vỗ vỗ đầu cô, lười biếng nói: "Ừm, đi thôi."

Hạ •gian trá boy• Sênh: Mặt mũi là cái gì, mặt mũi có thể làm ra cơm ăn? Mặt mũi có thể đổi được bà xã sao? Ông đây chính là cái gì cũng sẽ không : )

Từ Từ ngốc ngốc, giơ tay gãi gãi cái trán, đi theo hắn xuống quầy thu ngân dưới lầu.

Hai người mua xong sách tham khảo, cũng không ở bên ngoài lâu. Trần Phong đợi ở bãi đỗ xe trong chốc lát, liền lái xe đưa hai người về.

Ăn xong cơm chiều, Từ Từ cùng Hạ Sênh ở thư phòng. Cô làm bài tập, Hạ Sênh viết sách bài tập mới mua hôm nay.

Rốt cuộc để hắn làm bài tập về nhà giáo viên giao hôm nay, thật sự là có điểm theo không kịp.

Chính là sách bài tập năm nhất này, đều mẹ nó làm hắn nóng nảy thiếu kiên nhẫn.

Cay đắng! Ông đây ngay cả đề năm nhất cũng không làm được! Cũng thật quá mất mặt!

"Cậu đừng vội."

Đang bực bội, trên đầu một bóng đen nhỏ xuất hiện. Giọng nói mềm nhẹ ở trước mặt hắn nói một câu.

"Còn có hai năm, vẫn kịp." Từ Từ ngồi giữa bàn nhìn hắn, mỉm cười dịu dàng, "Năm ba không sai biệt lắm đều là ôn tập củng cố, lúc này vừa mới khai giảng, từ từ tới, đừng có gấp."

Hạ Sênh nhìn bộ dáng nhỏ nhắn mềm mại của cô, đầy mặt sợ hắn quăng bút chạy lấy người, còn nhẹ giọng mở miệng an ủi hắn. Thu lại bực bội, nỗ lực cong miệng cười nhạt, "Ừm."

"Tập hợp này làm như vậy đúng không?" Hạ Sênh chỉ chỉ trên sách bài tập chính mình vừa mới làm nửa ngày, cũng không biết có làm đúng hay không, hỏi cô.

Từ Từ thấy hắn thật sự nguyện ý học hỏi, cong khóe miệng nhích lại gần, nhìn đề bài hắn đang chỉ, nhẹ giọng đọc lại câu hỏi, "Đặt tập hợp A tương đương..."

Thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ chui vào lỗ tai hắn, xúc cảm giống như lông xù nhẹ quét vào.

Cách một khoảng, giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô.

Hơi thở đều là mùi hương ngọt ngào trên người cô, còn như là trộn thêm chút sữa, hương vị ngọt ngào giống nhau.

Nỗ lực thu hồi suy nghĩ, Hạ Sênh dời lực chú ý từ trên người cô chuyển qua sách bài tập.

Hai môn tự chọn khoa học tự nhiên là sinh vật và toán học, hắn trực tiếp nghe nội dung năm hai, thật là có chút không theo kịp.

Ngữ văn cùng Tiếng anh nhưng thật ra còn tốt.

Nhất Trung này, Hạ Sênh thật đúng là không phải tiêu tiền để vào. Lúc trước đi theo cô gái nhỏ nghỉ học một năm, hắn cũng là chính thức tham gia trung khảo, đội sổ thi được.

Hơn nữa người này còn có cái ưu điểm, trí nhớ khá tốt. Lấy «Vệ phong • manh» ngày đó không hiểu được để nói, tuy rằng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của toàn bộ bài, nhưng thật ra đã có thể đọc thuộc lòng.

Mấy ngày gần đây, thời điểm Hạ Sênh đến lớp sinh vật của chủ nhiệm Cao Văn Hiên, cư nhiên còn bắt đầu ghi chép lại. Bút lông hồng nhạt, Samoyed mập mạp đung đưa, cả một tiết đều cầm trong tay múa bút thành văn.

Mọi người xung quanh nheo mắt nhìn thẳng, lại không dám hỏi lí do.

Sợ hỏi đến lão đại liền lôi kéo bọn họ cùng nhau học tập.

Trong giờ tự học, Hạ Sênh yên lặng lấy ra sách bài tập Từ Từ mua cho hắn, ngồi ở cuối lớp, câu được câu không mà làm.

Nếu không biết làm, liền xem sách giáo khoa năm nhất, nhìn lại đáp án ở mặt sau, trước đơn giản xem qua, trở về nhà lại hỏi tiểu nha đầu.

Cao Văn Hiên đã sớm phát hiện ra hắn khác thường, hai ngày đầu tiên còn chịu đựng chưa nói. Sợ Hạ Sênh chính là nóng nảy ba phút, chính mình khen ngợi một phen liền hỏng.

Buổi tự học chiều nay, thật sự là nín không được. Cao Văn Hiên đứng lên lại ngồi xuống, suy nghĩ một lát lại đứng lên.

Tuần hoàn lặp lại ba lần, xem đến học sinh trong lớp đều buồn bực, không biết lão chủ nhiệm rốt cuộc muốn làm gì.

"Các bạn học!" Cao Văn Hiên vỗ vỗ bục giảng, ý bảo mọi người nghe ông nói.

Đối diện với tầm mắt nóng bỏng của Cao Văn Hiên, Hạ Sênh: "..."

Mẹ kiếp, ánh mắt này như thế nào có điểm khϊếp người.

Sắp xếp từ ngữ một chút, Cao Văn Hiên bắt đầu diễn thuyết.

"Thầy vẫn luôn nói với các em, học tập không có gì là sớm hay muộn! Nỗ lực chẳng phân biệt tuổi tác! Chỉ cần các em nguyện ý, ngày nào đó bắt đầu học đều vẫn kịp!" Nói, lại dừng một chút, rót một chậu nước lạnh lên ngọn lửa nhỏ mà ông đang đốt, "Thi đại học trước một ngày cũng đừng suy nghĩ."

Từ trước đến nay chỉ có giáo dục, chưa từng nghe qua chủ nhiệm nào rắc canh gà cho học sinh, ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nghe.

"..." Lớp bọn họ gần đây, có phải hay không phong thủy xảy ra vấn đề gì? Đều mẹ nó kỳ kỳ quái quái. Đầu tiên là lão đại bắt đầu có hứng thú với học tập, giờ lại là chủ nhiệm lớp cư nhiên không giáo huấn người, bắt đầu cổ vũ ý thức dạy học!

Còn tình cảm mãnh liệt đến cùng. Cũng thật thú vị!

"Đặc biệt là, thầy muốn khen ngợi bạn học Hạ Sênh!" Cao Văn Hiên lại lần nữa đem chính mình lăn. Nâng đầu hướng về phía Hạ Sênh, muốn giao lưu ánh mắt cùng hắn.

Kết quả, Hạ Sênh dựa lưng vào ghế cúi đầu, căn bản không nhìn đến ông.

Cũng không để ý đến sự thờ ơ của hắn, Cao Văn Hiên tiếp tục nói: "Tuy rằng em vẫn không nộp bài tập, nhưng thầy biết em làm bài tập năm nhất! Tinh thần này một lần nữa bắt đầu, đáng để học hỏi với mỗi chúng ta!"

Cao Văn Hiên đi đầu, vỗ tay cổ vũ, "Nào! Chúng ta vỗ tay cổ vũ bạn học một chút!"

Mọi người lặng lẽ giơ tay, vỗ vỗ một cách máy móc: "..." Vẫn không nộp bài tập... A, nghe không giống bộ dáng khen ngợi.

Hạ Sênh: "..." Chết tiệt, vì sao ông đây nghe giống như phạm nhân được ra tù. Còn mẹ nó một lần nữa bắt đầu?!

Trong đầu Hạ Sênh vang lên một giai điệu không thể giải thích. Nam ca sĩ nổi tiếng của quốc gia vuốt ngược tóc mái, táo bạo đứng trên sân khấu chỉ tay xuống, híp mắt nhíu mày nhập hồn vào giai điệu, hát: "Nếu có lòng, giấc mơ sẽ ở đây... Điều quan trọng là bắt đầu lại từ đầu..."

Một vòng người Hà Đạo Viễn xung quanh Hạ Sênh sôi nổi vỗ tay quay đầu nhìn hắn. Thật là vinh dự.

Lặng lẽ ngẩng đầu, Hạ Sênh đảo mắt qua, lạnh lùng liếc họ một cái. Vẻ mặt hung ác "Lại vỗ ông đây liền băm rớt tay các cậu".

Vương Dương, Đàm Diệu "hi ha" gật gù cười ngây ngô. Đinh Cừ cúi người, chọc chọc bạn ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nói: "Vì sao tôi cảm thấy, Sênh ca đây là dùng dáng vẻ hung ác, che đậy nội tâm thẹn thùng nhỉ."

"Cậu, cậu nói, nói..."

Không những có thị lực tốt, lỗ tai Hạ Sênh còn đặc biệt thính, nhấc chân chính là một đạp.

"... Nhiều lời." Hạ Đạo Viễn nhìn ghế bị đạp, một bên ngã vào vòng tay của bạn cùng bàn Đinh Cừ, cúi đầu nhìn hắn, hoàn chỉnh nói xong.

"Hạ Sênh, em làm gì vậy!" Cao Văn Hiên vỗ bục giảng một cái, tiếng nói to lớn vang dội xuyên thấu qua bức tường gạch, dọa đến lớp bên cạnh đều run run.

Cậu ta nói cái gì! Cậu ta nói là không thể khen ư?! Này mẹ nó mới chưa đến một phút đồng hồ, liền khen đến xảy ra chuyện!

Trách ai?? Tự trách mình thiếu kiên nhẫn đi!!

"Tới văn phòng của tôi một chuyến!" Cao Văn Hiên nổi giận đùng đùng mà nói xong, cầm giáo án trên bục, chắp tay sau lưng liền đi ra ngoài.

Hạ Sênh vừa nghe, lại cảm thấy sảng khoái cả người.

Này mẹ nó mới phù hợp với tính cách của hắn chứ.

Khen ngợi gì đó, hắn nghe liền nổi một thân da gà, cả người không được tự nhiên.

Cẩn thận mà buông cây bút trên tay xuống, cánh tay chống xuống bàn học, chân ghế ma sát với mặt sàn ― một thanh âm vang lên.

Hạ Sênh đứng dậy, đi đến bên cạnh Đinh Cừ, nhấc chân gác lên sườn ghế của anh ta, dùng chút lực, nhếch mép cười, giọng điệu lười nhác, cảnh cáo nói: "Đừng mẹ nó cho rằng ông đây bắt đầu học tập, liền sẽ không đánh người nữa."

Nói xong, thu chân chống xuống đất, tay cắm vào túi quần, biếng nhác đi ra ngoài.

Hà Đạo Viễn nhìn Đinh Cừ còn nhào vào trong ngực mình giả chết: "A!"

Đám người Đàm Diệu sôi nổi đứng dậy cho một chưởng lên đầu Đinh Cừ: "A!"

Các bạn học: "..." Trời ạ! Lão đại bắt đầu học tập, so với trước kia mẹ nó còn dọa người hơn!

...

Cao Văn Hiên ở văn phòng đợi vài phút, còn chưa thấy Hạ Sênh theo sau tiến vào.

Chủ nhiệm Cao tính tình nôn nóng đã sẵn sàng đứng dậy về lớp bắt người, lại thấy Hạ Sênh chậm rãi đứng ở cửa văn phòng, hô một tiếng: "Báo cáo!"

Cao Văn Hiên nhanh chóng ngồi xuống: "Vào đi!"

Hôm nay trước khi Cao Văn Hiên khen ngợi hắn, các giáo viên khác ở văn phòng liền cùng ông nói qua biểu hiện của Hạ Sênh mấy ngày nay.

Đương nhiên, một vài trong số đó đều là giọng điệu nửa trêu chọc nửa nói giỡn.

Ông cũng không để ý. Biểu hiện của học sinh ở trường học, không chỉ do tính cách của chính họ, mà còn do cha mẹ gia đình, bạn học, giáo viên, mỗi người một thái độ và ý kiến, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

Chủ nhiệm Cao biết tính mình nôn nóng, nhưng tốt xấu gì cũng là người đã học qua «giáo dục tâm lý học». Ông nhìn hắn lăn lộn cả một năm, mấy ngày nay đột nhiên đổi tính, vẫn là muốn nói bóng nói gió mà xem xét lý do.

Toàn bộ văn phòng giáo viên, ba ngày hai lần nhìn Cao Văn Hiên kêu hắn tới tâm sự. Một năm, cũng không nói ra hoa hòe gì.

Hạ Sênh đi tới gian nhỏ cạnh bàn làm việc của Cao Văn Hiên, vẻ mặt không sao cả mà đứng.

"Ngồi đi." Cao Văn Hiên kéo một cái ghế qua, đặt ở trước mặt hắn.

Hạ Sênh rũ mắt nhìn, ngồi xuống.

"Hạ Sênh à," Cao Văn Hiên trực tiếp hỏi, "Chuẩn bị thi đại học?"

Hạ Sênh nghe vậy, giật mình, giương mắt nhìn thoáng qua Cao Văn Hiên. Nhớ tới Từ Từ nói với hắn, gật đầu, "Vâng" một tiếng.

Cao Văn Hiên vừa nghe liền cười, nhịn không được vỗ vỗ bàn làm việc, "Tốt, tốt, tốt lắm."

Mấy học sinh này, thời điểm vừa lên năm nhất, thành tích thật tình không kém như vậy. Thật sự kém đến không cứu lại được, cũng vào không được Nhất Trung.

Nghĩ lại, Cao Văn Hiên lại hỏi hắn, "Là, người nhà cùng em nói qua?"

Hạ Sênh: "..."

Tiểu nha đầu, cũng coi như là người trong nhà đi. Khóe môi nhợt nhạt cong lên, Hạ Sênh lại nói: "Vâng."

Tuy rằng thái độ vẫn là trước sau như một rời rạc không đàng hoàng, Cao Văn Hiên ngược lại cũng không để ý.

Nhớ tới cuộc họp phụ huynh đầu tiên vào năm nhất, nhà hắn cũng không có người tới. Trường học lưu phương thức liên hệ của phụ huynh, ông cũng đã gọi qua. Nhưng là ba của Hạ Sênh, so với đứa con trai này càng khó khăn hơn. Ông nói cái gì, đối phương cũng đều là: Thầy cứ để chính nó tự sắp xếp là được.

Nói thật, Cao Văn Hiên rất là tức giận. Ông cho rằng đứa nhỏ Hạ Sênh này thành như vậy, ít nhiều có liên quan đến thái độ của ba hắn.

Kiếm nhiều tiền như vậy có lợi ích gì, tài trợ rất nhiều tiền cho trường học, lại quyên góp cho thư viện và khu dạy học, nhưng con trai chính mình thì không để ý đến, chủ nhiệm Cao lý giải không được.

Hiện giờ nghe hắn nói rằng cùng người nhà nói qua, tự nhiên mà liên tưởng đến quan hệ hai cha con đã hòa hoãn. Vì thế, Cao Văn Hiên nói: "Hai cha con em nói tốt liền tốt. Kỳ thi tháng này kết thúc sẽ có một cuộc họp phụ huynh, đến lúc đó kêu ba em tới, thầy lại cùng ông ấy nói chuyện một chút."

Hạ Sênh vừa nghe, nheo nheo mắt, bàn tay cắm ở túi quần gắt gao nắm chặt, bỗng chốc đứng lên. Nghiêng đầu nhẹ mắng, "Mẹ kiếp."

Thanh âm lộ ra lạnh lẽo, "Sự tình của ông đây, cùng với ông ta không có nửa đồng quan hệ."

[Mel: Đang nói chuyện với thầy giáo mà lại xưng "ông đây" là sao =)))]

Động tác biên độ lớn, ghế phía sau loảng xoảng một tiếng, ngã trên mặt đất.

Hạ Sênh do dự chốc lát, lại mặc kệ, cũng không chào, xoay người rời khỏi văn phòng.

Cao Văn Hiên sửng sốt một hồi, không hiểu cảm xúc của hắn đột nhiên chuyển biến là tình huống như thế nào.

Đứng lên, nhìn bóng dáng rời khỏi của hắn hô một tiếng, "Hạ Sênh!"

Không kêu được người, Cao Văn Hiên lại rầu rĩ ngồi xuống. Nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, cảm thấy mình chắc hẳn đã hiểu sai rồi.

"Ôi, chủ nhiệm cao, tôi đã nói cái gì rồi?" Giáo viên lớp khác thấy thế, mang theo điểm vui sướиɠ khi người gặp họa trêu chọc, mở miệng nói, "Tôi đã bảo đừng động tới cậu ta mà, người ta có mệnh thiếu gia, không học tập cũng có thể thừa kế gia sản hàng tỉ, thầy phí nhiều công sức vậy để làm gì?"

"Vậy theo cách nói này của thầy, điều kiện gia đình tốt vậy không cần nỗ lực?" Cao Văn Hiên đứng lên phản bác, "Làm người mà không có mục tiêu vậy để làm gì?"

Giáo viên kia nhướng mày, không nói tiếp, xoay về câu chuyện trước đó: "Thầy xem cậu ta bực bội như vậy, thầy cũng không quản được. Tùy cậu ta đi."

"Ông đây vui vẻ!" Cao Văn Hiên cả giận.

Bực cái gì mà bực! Thời điểm ông đây còn trẻ so với cậu ta còn nóng nảy hơn! Còn không phải cao trung năm đó ông bị chủ nhiệm lớp giáo huấn đến dễ bảo!

Hừ!!

...

Hạ Sênh ra khỏi văn phòng Cao Văn Hiên, cũng không có về lớp học. Xoay người đi xuống lầu, đến sân bóng rổ phía cửa sau trường học.

Mảnh sân này được nói là một sân bóng rổ, nhưng lại giống như một rừng cây nhỏ bỏ hoang hơn. Mấy năm trước trường học xây dựng đường nhựa và mặt cỏ mới, khu vực nhỏ này được để đó không sử dụng nữa.

Trên nền xi măng là hai giá đỡ bóng rổ dính mưa, gỉ sét loang lổ. Cỏ dại chui ra khắp nơi trong khe đất. Dần dà theo thời gian, cũng hiếm khi có người tới.

Mấy ngày nay trời cũng không có mưa, giá bóng rổ bên cạnh vẫn khô ráo. Hạ Sênh tùy ý đá đá cỏ dại, cong gối ngồi xuống.

Một mình trầm mặc hồi lâu, mới thở ra một hơi dài.

Hơn mười ngày nay, có tiểu nha đầu bồi, nếu không phải hôm nay nghe Cao Văn Hiên nhắc tới, hắn thật đúng là đã đem vị cha kia, người không biết ở trong sinh hoạt của hắn sắm vai nhân vật gì, tính quên đi luôn.

Cúi đầu, nhắm mắt lại. Đầu lưỡi cạ cạ vào răng nanh, làm chính mình cảm nhận được một chút đau đớn.

Sự bực bội thiếu kiên nhẫn trộn lẫn với một chút bất lực, hồi lâu đã không động tới thuốc lá, lại có điểm ngu ngốc muốn động.

Thật ra nhiều lúc cũng không muốn hút thuốc, chỉ là nhìn làn khói lượn lờ trong không khí, chậm rãi cháy lên, những cảm xúc tiêu cực dường như có thể tắt theo ánh lửa.

Sờ sờ một bên túi quần trống trơn, Hạ Sênh tự giễu "xùy" một tiếng. Cũng nhờ tiểu nha đầu, hắn đã bao lâu rồi không nhớ thương muốn hút thuốc.

Chính là lúc này, thật sự nghẹn đến mức có chút bực mình.

Thời điểm ra khỏi phòng học, nhưng thật ra thuận tay mang theo di động.

Hạ Sênh lấy ra, cầm trong tay xoay xoay. Mở khóa, gửi một tin nhắn qua cho cô gái nhỏ:【Có kẹo không?】

Buổi tự học của lớp bọn họ thường xuyên không có giáo viên theo dõi. Mọi người đều rất tự giác, kỳ thi tháng như thường lệ sắp diễn ra, có giáo viên sẽ tới giảng đề và bài thi. Ngày thường cũng để bọn họ tự do sắp xếp nhiều hơn.

Từ Từ giấu di động trong cặp sách, thời điểm có tiết tự học sẽ rung lên, sợ Hạ Sênh tìm cô. Dù sao người ta cũng nói, có chỗ nào không hiểu sẽ tùy thời hỏi cô.

Không thể phụ bạc em trai Sênh Sênh nhiệt tình học tập!

Còn đang nghĩ buổi tối hôm nay trở về sẽ giảng gì cho Hạ Sênh, di động trong cặp sách liền rung lên.

Quả nhiên, hắn lại đang làm bài tập!

Lấy ra di dộng từ trong cặp sách, Từ Từ mở khóa. Trong lòng thầm nói, để xem hôm nay hắn muốn hỏi mình đề mục gì. Kết quả ―

Người ta hỏi cô có kẹo hay không.

"??" Có kẹo không?? Nội dung bài mới của lớp sinh vật bọn họ??

Một dấu chấm hỏi mọc lên trong đầu, Từ Từ cầm di động, vẫn trả lời:【Có.】

Hạ Sênh:【Sân bóng rổ của trường, mang đến đây.】

Nheo nheo mắt, Từ Từ mím môi thành một đường. Giọng điệu của người này đột nhiên trở lại dáng vẻ phách lối quen thuộc, là cái quỷ gì?!

Đè xuống nghi vấn trong lòng, cô sờ soạng kẹo sữa trong cặp sách. Nghĩ nghĩ, lại nghiêng đầu thò lại gần, nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn: "Nhất Nhất, cậu còn kẹo que không?"

Rốt cuộc lần trước, hình như người kia ăn kẹo trái cây vị dâu tây thì phải.

"A?" Thư Nhất buồn bực, "Có."

Từ Từ duỗi tay nhỏ ra, "Kia, cho tớ một cái đi."

Thư Nhất không nghi ngờ gì, tay nhỏ với vào trong cặp sách sờ sờ một trận, móc ra vài hương vị, xòe trong lòng bàn tay, nói với cô: "Cậu tự chọn đi."

Từ Từ chống đầu nhìn nhìn, chọn ra cây kẹo que mềm mại vị dâu tây.

Cầm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay, cười tủm tỉm, "Cảm ơn nha."

Thư Nhất buồn cười nói: "Còn khách sáo gì với tớ chứ."

Từ Từ: "..." Rốt cuộc cũng không phải tớ ăn.

"Tớ đi ra ngoài một lát nha." Từ Từ nói, "Nếu giáo viên đến, liền nói... Liền nói tớ đi WC đi."

Thư Nhất: "???"

[Hết chương 19]