Chương 21: Tay trống nhỏ. [3699 từ]

Edit: Melorline Ngh

――――――

"Từ Từ!! Em lăn lại đây cho ông!!!"

Từ Từ chân ngắn nhỏ mới vừa bước ra ngoài không bao xa, liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ trong thư phòng phía sau.

Hai chân run lên, thiếu chút nữa sợ tới mức ngồi xổm ôm đầu ngay tại chỗ.

Dưới lầu dì Trịnh nghe thấy động tĩnh, cho rằng tiểu thiếu gia nhà mình muốn bắt nạt tiểu cô nương, sốt ruột cuống quýt chạy lên lầu.

Cảm nhận được áp khí cường đại phía sau, Từ Từ chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng thư phòng.

"Lại đây." Hạ Sênh vẫy vẫy tay với cô, nghiến răng nghiến lợi nặn ra nụ cười.

"..." Tiểu cô nương không rõ nguyên do, híp mắt, cong môi cười với hắn, thử nói, "Có... Chuyện gì sao?"

Giơ giơ mảnh giấy nhỏ trong tay lên, Hạ Sênh nỗ lực duy trì tươi cười trên mặt, "Lại đây."

Không nên ép ông đây động thủ bắt người!

Từ Từ: "... ?"

Tiểu cô nương buồn bực nhìn thứ đang trong tay hắn, tự hỏi rốt cuộc là thứ gì. Tập trung nhìn vào, lại cảm thấy có chút quen mắt.

Nghĩ lại một hồi, cả kinh run run một cái.

Từ Từ: "!!!" Hiện tại cô chạy trốn còn kịp không?!

"Làm sao vậy Từ Từ?" Dì Trịnh khẩn trương đến quên ngồi thang máy, tay chân già yếu bò lên đến nơi, thở hồng hộc, "Tiểu thiếu gia, cậu cũng không thể bắt nạt Từ Từ tiểu thư như vậy chứ."

Hạ Sênh tươi cười cứng đờ: "..."

"Tôi bắt nạt em?" Hạ Sênh đứng ở cạnh cửa, mảnh giấy nhỏ ở lòng bàn tay bị nắm đến có chút nhăn. Hắn siêu "thân thiện" mà nhìn cô, cười tủm tỉm hỏi.

"Không có!" Từ Từ nhìn "chứng cứ" trên tay hắn, dùng sức lắc lắc đầu.

Quay đầu nhìn dì Trịnh, cười hì hì nói: "Dì Trịnh yên tâm, bọn con chính là, thảo luận việc học tập một chút."

Dì Trịnh: "..." Hai người đây là thảo luận về cách chế tạo bom nguyên tử hả? Mới vừa rồi tiểu thiếu gia rống một tiếng kia, chú chó ngốc cách vách trong viện đều sợ tới mức run rẩy sợ hãi.

"Thật không có việc gì?" Dì Trịnh không yên tâm mà nhìn cô.

"Không có việc gì không có việc gì, thật không có việc gì." Từ Từ cười trấn an bà, gãi gãi cái trán, nỗ lực bịa chuyện, "Bọn con, bọn con ngày thường ở trường học, gặp phải ý tưởng giải đề bất đồng, cũng kích động như vậy."

Dì Trịnh: "... ?"

"Tư duy va chạm, sinh ra hỏa hoạn." Tiểu cô nương mím môi thành một đường thẳng tắp, không ngừng gật gật đầu.

"..." Được rồi. Dì Trịnh nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc giao lưu học thuật, cũng cố mà tin.

Lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Sênh.

Tiểu thiếu gia còn cười đến rất xán lạn, nhưng trên mặt một tia độ cong tươi cười đều không có gì thay đổi, bộ dáng giống như sẽ vỡ thành từng mảnh chỉ bằng một cú đấm.

Ai, thật sự đã già rồi, không biết bọn trẻ bây giờ đang diễn xiếc cái gì.

"Được rồi, vậy có việc nhất định phải kêu dì đó." Dì Trịnh liếc nhìn hai người lần nữa, chiếu cố Từ Từ, nói.

"Vâng vâng vâng." Tiểu cô nương cười tủm tỉm, gật đầu thật mạnh. Nhìn dì Trịnh đi xuống lầu, mới xoay người đối mặt với hiện thực.

Ô ô ô, này... Cô rốt cuộc nên giải thích như thế nào.

Hạ Sênh thấy cô vẫn đứng bất động tại chỗ, hít sâu một hơi, đi qua, giơ tay.

Tiểu cô nương híp mắt rụt rụt cổ. Không biết nếu bây giờ cười một cái, chuyện này có còn một đường sống hay không.

Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, trên mặt cười tủm tỉm. Xương ngón tay dọc theo đuôi ngựa sau đầu cô, kéo dài tới ngọn tóc, sau đó dừng lại sau gáy cô.

Từ Từ chỉ cảm thấy vùng da sau cổ chợt lạnh. Tuy cười, nhưng lại nơm nớp ngước mắt lên nhìn hắn.

"Năng lực mạnh quá nhỉ!" Hạ Sênh đặt tay lên cổ cô, thoáng dùng lực nhéo. Quơ quơ mảnh giấy nhỏ trước mặt cô, nghiến răng nói.

"... Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Tiểu cô nương híp mắt cười, nỗ lực bù lại.

"Đừng có cười cợt nhả với tôi!" Hạ Sênh hung dữ nói.

Tiểu nha đầu đừng tưởng rằng cười một cái liền có thể bỏ qua chuyện này!! Hắn là người tốt như vậy sao?!

"Không cho cười!" Lại cười ông đây liền muốn mềm lòng.

Tươi cười trên mặt đột nhiên thu lại, bạn học nhỏ Từ Từ cực kỳ nghiêm túc mà xụ mặt, mắt nhìn về phía trước.

Hạ Sênh: "..."

"Đi vào giải thích rõ ràng với ông đây!"

Tiểu cô nương bị người bóp lấy vận mệnh sau cổ, giống như mèo con, bị lão đại xách vào thư phòng.

Giống như một đứa bé phạm lỗi bị gia trưởng ấn đầu đưa về nhà, Từ Từ ngoan ngoãn đi theo vào, không dám thở mạnh.

Nhìn cô nhấp môi phồng má, chớp đôi mắt không dám nhìn hắn, biểu tình cam chịu nhận phạt, Hạ Sênh vừa tức giận vừa buồn cười.

Tiểu cô nương chờ "thẩm vấn", hồi lâu thấy hắn không có động tĩnh, chậm rãi ngẩng khuôn mặt nhỏ, liếc hắn một cái.

Ngẩng đầu thấy Hạ Sênh đang nhìn chằm chằm chính mình, nhanh chóng nở một nụ cười mang tính chân chó.

Không đợi cô cười hoàn chỉnh, hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất. Nách bị người bế lên, cả người di chuyển tới trên bàn sách.

"..." Sau hai giây phản ứng, Từ Từ chớp chớp mắt, hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua hai cẳng chân chính mình lắc lư ở giữa không trung.

Từ Từ: "!!!" Chờ một chút! Vì sao phải dùng phương thức khi dễ người như vậy để cô ngồi lên đây?!

Lớn lên cao thì ghê gớm hả?!

Trong lòng oán giận, khiến cô trong khoảng thời gian ngắn đã quên, vừa mới rốt cuộc là bởi vì cái gì bị bế lên, lia ánh mắt qua, "Cậu lại dùng các loại phương thức chứng minh tớ lùn, tớ, tớ thật sự tức giận!"

Hạ Sênh sửng sốt, trọng điểm bị cô dời đi khiến hắn có chút muốn cười.

Hai tay chống xuống cạnh bàn, tạo thành một nửa vòng tròn, đem người giữ ở trước mặt. Muốn cười, lại không cười, nói: "Vậy tôi lại ôm em xuống dưới, để chính em tự dùng tay chân mà bò lên một lần?"

Từ Từ: "... ??" A⸺

Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn hắn, Hạ Sênh nhướng mày, dịch lên nửa tấc, giúp cô nhớ lại một chút sự việc ban nãy, "Từ Từ, trọng điểm hiện tại, hẳn là em cho tôi một lời giải thích, những cái viết trên giấy kia, rốt cuộc là có ý gì?"

Từ Từ: "..." Dừng lại.jpg

Khí thế trong nháy mắt uể oải, tiểu cô nương rũ hàng mi dài, mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn xa xăm.

Hạ Sênh: "..."

"Không được trốn tránh vấn đề!" Hạ Sênh giơ tay, nhéo khuôn mặt cô lắc lắc, "Tôi có phải đã nói với em không được yêu sớm hay không!"

"Hít⸺ (1)" Từ Từ nghiêng đầu sờ sờ gương mặt, nhăn khuôn mặt nhỏ ý đồ giảo biện, "Không không không, không yêu sớm!"

(1) Tiếng hít khí vì bị nhéo đau đó.

"Đúng không?" Hạ Sênh nói, "Kia, vì sao tất cả đều là nam sinh vậy?"

Còn mẹ nó không có mình!

Từ Từ: "..." Cho nên vì sao đều là nam sinh nhỉ? Cái này, này phải hỏi Thư Nhất chứ...

"Ừm..." Cô gái nhỏ nheo mắt bụm mặt, nỗ lực tự hỏi. Linh quang (2) hiện ra, ánh mắt sáng lên, "Không biết cái người nào hảo tâm viết rồi nhét vào trong sách của tớ, để tớ cách bọn họ xa một chút!"

(2) Linh quang - 靈光: Ánh sáng, hào quang linh hiển.

Hạ Sênh: "... ?"

Phải! Chính là như vậy, không sai!

Từ Từ một lần nữa mỉm cười, giống mô giống dạng (3) mà tiếp tục giải thích: "Cậu xem bút tích kia, không phải tớ. Nhưng tớ cảm thấy tờ giấy kia, diện tích có hơi lớn, vì vậy tớ đã xé một nửa kẹp ở trong sách. Phía dưới vốn là viết một câu "Học hành chăm chỉ, chớ có yêu sớm"."

(3) Giống mô giống dạng - 像模像樣 - bính âm xiàng mú xiàng yàng: có nghĩa là để mô tả một diện mạo nghiêm trọng hoặc lớn. (Theo Baidu)

Nói xong, giống như là sợ hắn không tin, còn nhấp môi gật đầu thật mạnh, vẻ mặt "Tin tớ đi tin tớ đi".

Hạ Sênh: "..."

Biết cô khẳng định chưa nói thật, nhưng là nhớ lại bút tích kia, xác thật không giống với trên sách Ngữ văn. Hạ Sênh đánh giá, hẳn là tiểu chú lùn ngồi cùng bàn với cô làm chuyện tốt.

Dù sao cũng làm ra loại chuyện đồ cặp đôi, cũng làm đến tận người!

Được rồi. Cùng với bức thư, có thể vạch trần cô nàng sau mà.

Hạ Sênh nhìn bộ dáng nhỏ bé mềm mại của cô, bất đắc dĩ mà ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Giơ tay ấn ấn đầu cô, giả vờ hung dữ: "Đã nói rằng trước tiên muốn cùng nhau thi đại học! Đừng để tôi nhìn được mấy thứ vô dụng đó!"

"Ừ ừ ừ!" Tiểu cô nương co vai trốn, liều mạng gật đầu.

Hạ Sênh buồn cười, thấy cô ngây ngốc ngả người ra phía sau, theo bản năng duỗi tay, lòng bàn tay đỡ ở sau lưng cô.

Hơi thở ấm áp trên người thiếu niên, thuận thế ép lại gần.

Không có mùi thuốc lá nhạt nhẽo như lúc trước vẫn có thể ngửi thấy. Mùi xà phòng dễ ngửi, xen lẫn với mùi hương vốn có trên người hắn, mùi hương cỏ cây giống như hổ phách. (*)

(*) Hổ phách có mùi gì? Hổ phách là nhựa cây nên mang mùi ấm của gỗ và chút ngọt của hương vani, tùy theo vùng đất xuất xứ mà mùi hương có thể nồng hơn hoặc nhẹ hơn. Hai nguồn xuất xứ chính của hổ phách hiện nay là từ các quốc gia vùng Baltic và cộng hoà Dominita. (Theo Google)

Còn có, gần đây lão đại thích ăn kẹo đường, dính lên một chút vị ngọt của kẹo.

Từ Từ: "..."

Tiểu cô nương nín thở, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà hít hít cái mũi.

Lúc trước, thời điểm hắn tới gần liền xuất hiện một loại cảm giác không thể giải thích được. Cảm giác hơi hơi thở không nổi, lại tới nữa.

Trong l*иg ngực giống như có tay trống nhỏ đứng ấn cơ quan, ngay khi hắn tới gần, liền kích hoạt cơ quan, "phanh phanh" gõ lên mặt trống.

Hít sâu một hơi, nỗ lực điều chỉnh hô hấp.

Trong lòng Từ Từ thầm nghĩ, chẳng lẽ trên người em trai Sênh Sênh, có thứ khiến cô dị ứng?

Vậy có phải, nên cách xa hắn một chút?

Nhưng, vì sao tưởng tượng như vậy, trong lòng còn có chút khó chịu.

Kia, nếu không, đừng gần như vậy là được...

Tiểu cô nương bối rối với nhịp tim trộn lẫn với sự buồn bực của mình, nội tâm giãy giụa như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Hạ Sênh thấy cô ngơ ngơ ngác ngác, con ngươi ngập nước, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm chính mình đến phát ngốc.

"..." Quai hàm siết chặt, Hạ Sênh gọi cô, "Từ Từ."

"Hả?" Nghe thấy thanh âm của hắn, tiểu cô nương hồi thần, chớp chớp đôi mắt, trên mặt có chút nóng.

Không có lập tức trả lời, Hạ Sênh rũ mi, tầm mắt dừng lại trên khóe môi cô.

Tiểu cô nương nuốt nuốt nước miếng: "..."

Lòng bàn tay chống sau lưng cô dời đi, Từ Từ thuận thế, tay nhỏ căng thẳng chống xuống mặt bàn.

Hạ Sênh âm thầm buồn cười, ngón tay đặt lên sườn má cô, thoáng nghiêng đầu, như là cẩn thận quan sát một phen, vẻ mặt đứng đắ hỏi cô, "Có phải khi nãy, thời điểm em làm bài tập, chọc cả bút mực lên mặt phải không?"

"... ?" Một đống dấu chấm hỏi bò lên trên đỉnh đầu, Từ Từ ngốc ngốc, "A?" một tiếng.

"Em xem đi." Hạ Sênh không muốn cười chút nào, dùng ngón tay cái cọ cọ lên, nói: "Dính một vết mực."

Đầu ngón tay thiếu niên ấm áp, mang theo chút thô ráp của những vết chai mỏng, nhẹ cọ qua làn da mềm mại nơi khóe miệng cô.

Tay trống nhỏ vui sướиɠ mà đánh cồng chiêng ~ ~

Rõ ràng khi còn nhỏ, loại tiếp xúc thân mật như vậy cũng không phải chưa từng có, chỉ là vì sao khi lớn lên lại không thích ứng được nữa!

Buổi tối nhất định phải thổi vào lưu lượng đỉnh kế, để xem chức năng phổi của cô một chút!!

"À, phải không?" Tiểu cô nương hỏi theo sau lời của hắn. Bị người bán còn giúp hắn đếm tiền.

Hạ Sênh như là vô cùng bất đắc dĩ mà bĩu môi, vẻ mặt "Em nhìn em xem, chính là một đứa bé". Nghiêng đầu, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô, lại lần nữa dời xuống khóe môi cô.

Đầu ngón tay thoáng sử dụng lực, giúp cô xoa xoa.

"Ơ?" Hạ Sênh buồn bực nói, "Vì sao không lau sạch được?"

"Đợi đã..." Cô giơ tay, bắt lấy cổ tay của hắn, "Lau không sạch đâu."

Hạ Sênh nhướng mày: "?"

Cô gái nhỏ nắm cổ tay của hắn, muốn lấy nó ra. Hạ Sênh thật ra cũng không dùng sức, tùy cô buông tay.

Từ Từ thẳng người, giơ tay chỉ chỉ khóe môi chính mình, hỏi hắn: "Là cái này sao?"

Hạ Sênh gật đầu.

"..." Cô gái nhỏ vô cùng bất lực, "Là nốt ruồi mà."

Hạ Sênh dừng một chút, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, không tiếng động khẽ nhếch môi, "Ồ" một tiếng, "Tôi nói mà, vì sao lại không lau sạch được."

Từ Từ: "..."

"Được rồi, đi lấy trái cây đi." Hạ Sênh thẳng người, lùi lại nửa bước, "Tôi đi chép lại ghi chú."

"Ồ." Từ Từ hai tay chống xuống mép bàn, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Hạ Sênh khoanh tay, rũ mi, nhìn hai chân ngắn nhỏ đang lắc lư của cô, "Muốn hỗ trợ sao?"

"... !!" Hai tay chống đỡ, "bang" một tiếng nhảy xuống mặt đất, tiểu cô nương thở phì phì, "Không! Cần!"

Sau đó quăng cho hắn một ánh mắt, tự cho là hùng hổ mà đi ra khỏi phòng.

Hạ Sênh nhìn bóng lưng hung dữ của cô, ngăn không được vai run rẩy.

Đứa bé ngốc thật mẹ nó đáng yêu!

Ngón tay của cô có bao nhiêu mặt trăng nhỏ (4), hắn đều biết được rõ ràng. Sao lại không hiểu được nốt ruồi bên khóe miệng cô từ nhỏ đã có, tựa như họa sĩ hoàn thành xong bức vẽ, không cẩn thận chấm xuống một vết mực nhỏ.

(4) Mặt trăng nhỏ: Phần lưỡi liềm màu trắng xung quanh gốc móng tay, có tên gọi là lunula, trong tiếng Latin có nghĩa là "mặt trăng nhỏ", đó là phần nhạy cảm nhất của móng tay, chịu trách nhiệm bảo vệ các mạch máu nằm dưới lớp đáy thứ năm của biểu bì. (Theo Google)

Không nhìn kỹ thì thật đúng là không chú ý đến, chỉ là thời điểm cười rộ lên, lại có vẻ phá lệ yêu kiều.

Lừa đảo thành công. Hạ Sênh hạnh phúc nghĩ.

--

Từ Từ đi xuống lầu dạo quanh phòng bếp một vòng.

Tuy rằng tiểu cô nương nói không có việc gì, dì Trịnh vẫn có chút lo lắng. Dù sao thì hai năm trước, cũng không biết là hai người bị làm sao, không lui tới cùng nhau như giận dỗi.

Hiện giờ cô bé vào đây ở, bà liền sợ tiểu thiếu gia nhà mình tâm tình bất định, bắt nạt người đến khóc.

Lúc này nhìn thấy Từ Từ xuống lầu, còn trông rất có tinh thần, bà rốt cuộc cũng yên lòng.

"Từ Từ, muốn ăn cái gì?" Dì Trịnh xoa xoa đầu tiểu cô nương đến hơi rối, hỏi.

"Dì Trịnh, con lấy chút trái cây mang lên." Từ Từ mềm mại nói.

"Vậy con đi lên trước đi, dì cắt xong sẽ mang lên." Dì Trịnh nói.

"Không cần đâu ạ." Từ Từ cười lắc đầu, "Con chờ một lát là được rồi."

Ngồi yên một chỗ còn hơi mệt, vừa lúc đi xuống dưới hoạt động một chút.

Nói không chừng cô vẫn luôn không cao lên, chính là vì thiếu vận động! Thật tức giận.

Dì Trịnh thấy cô giơ tay tự nhéo nhéo cánh tay chính mình, biết bọn họ hiện tại học tập cũng thật vất vả, hẳn là muốn thả lỏng trong chốc lát. Vì thế mỉm cười, đi cắt trái cây cho cô.

Khuỷu tay chống xuống bàn ăn, nhìn dì Trịnh đang xếp trái cây ra đĩa, Từ Từ nâng sườn má, suy nghĩ nhân sinh một hồi.

Về vấn đề một khi tới gần hắn, liền có chút bực mình chuyện này, tuyệt đối không thể nói cho hắn!

Nếu biết, em trai Sênh Sênh sẽ khổ sở.

Vốn dĩ lúc trước không biết nguyên nhân vì sao hắn vẫn luôn trốn tránh khoonh thấy, lúc này thật vất vả mới tìm về được cảm giác khi còn nhỏ, vẫn là gạt hắn đi!

Dì Trịnh cũng không biết cô gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì, chống má gật gù. Còn tưởng rằng cô đang học thuộc bài linh tinh gì đó.

Vì thế cười nói: "Từ Từ à, cũng không cần học quá vất vả, thân thể quan trọng hơn."

"A?" Không biết vì sao dì Trịnh đột nhiên nói câu này, tiểu cô nương có điểm ngốc. Trong lòng lại thầm nghĩ dì Trịnh cũng là có ý tốt, vì thế cười gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn, trong lòng dì Trịnh mềm mại, đặt cái nĩa nhỏ lên đĩa đựng trái cây, nói: "Đi thôi, dì mang lên với con."

"Không cần đâu, dì đưa con là được." Từ Từ cười duỗi tay tiếp nhận, lại thần bí hề hề mà nhỏ giọng nói: "Con lặng lẽ đi lên, xem cậu ấy có ngoan ngoãn học tập hay không."

Dì Trịnh mau bị bộ dáng tên trộm của cô làm cho cười chết. Nhịn không được cười nói: "Được được, vậy con đi chậm một chút."

Từ Từ cười gật đầu, bưng đĩa đựng trái cây xoay người đi ra ngoài.

Nhìn tay chân tinh tế gầy gò của tiểu cô nương, nho nhỏ thành một đoàn, tính tình lại tốt đến mức làm người ta nhịn không được liền muốn thương tiếc. Dì Trịnh thu lại ý cười, khẽ thở dài.

Hạ Sênh vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn học chép nội dung ghi chú, sắp bị cái «vệ phong • manh» làm cho tức chết.

Lúc trước không thấy chú thích nên không hiểu được ý nghĩa, chỉ nuốt cả quả táo học thuộc hết, lúc này đối mặt với ghi chép của tiểu nha đầu cùng các chú thích nhỏ dưới trang sách, Hạ Sênh quả thực muốn đi tìm người làm một trận.

Nói ngắn gọn, đây ước chừng chính là chuyện xưa về một nữ tử si tâm và một kẻ phụ bạc.

Mấu chốt là, nam nữ nhân vật chính là mối tình đầu của nhau khi còn thiếu niên, còn có một kỷ niệm ngọt ngào. Mãi đến sau khi kết hôn, nam nhân càng thêm không quý trọng thê tử, thậm chí khinh nhục ngược đãi, bội tình bạc nghĩa.

Đệt m*! Cái quái gì vậy??

Cái này làm cho tiểu nha đầu nghĩ như thế nào? Này mẹ nó cũng quá dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến trên người hắn đi?!

A ⸺⸺ tức chết hắn! Thằng tra nam này!!

Thật muốn xuyên sách và ấn cái tên đê tiện này xuống đất.

Thời điểm Từ Từ bưng đĩa trái cây tiến vào thư phòng, nhìn thấy chính là vẻ mặt Hạ Sênh thù hận nhìn sách giáo khoa Ngữ văn.

Từ Từ: "..." Học tập, giống như làm hắn không thể nào vui sướиɠ...

"Nghỉ ngơi một lát rồi lại xem." "Cạch" một tiếng, đặt đĩa trái cây trước mặt hắn. Từ Từ nhìn thoáng qua trang sách mà hắn đang lật, là bài hắn thuộc lòng nhưng không hiểu ý nghĩa - «vệ phong • manh».

Thấy hắn bất động giương mắt nhìn mình, tiểu cô nương chọc một miếng măng cụt chua chua ngọt ngọt, giơ cái nĩa đưa qua cho hắn, cười tủm tỉm nói, "Ăn chút lại xem nha."

Hạ Sênh nhìn cô cong môi cười, má lúm đồng tiền khảm trên má. Còn có vết mực lớn bằng nửa hạt mè cạnh khóe môi cô.

Sau đó là, đuôi mắt cong cong của cô, con ngươi luôn tỏa sáng như ánh sao trời.

Hàng mi dài nhẹ chớp, Hạ Sênh nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ, thấp giọng nói: "Tôi sẽ không."

Em đã nói, tôi nói cái gì, em đều tin.

[Hết chương 21]