Chương 22: Đập tay một cái. [1039 từ]

Edit: Daisy

Beta: Melorline Ngh x Smile

――――――

"Tôi sẽ không."

Thanh âm nhẹ nhàng hiếm thấy của thiếu niên thổi vào trong lỗ tai của tiểu cô nương, giống như là cho cô một cái hứa hẹn.

Đuôi mắt phượng tuyệt đẹp hơi híp, run run tia sáng nhạt.

Tiểu cô nương giật mình. Lúc đầu cô không hiểu hắn rốt cuộc đang ám chỉ cái gì. Hơi hoảng thần, tầm mắt nhìn vào xương ngón tay thon dài của hắn đang đè nặng lên trang sách.

Lúc này, tay trống nhỏ không tận chức tận trách, cách xa như vậy, cũng gõ nổi lên thanh la cổ.

"A." Nỗ lực hít sâu một hơi, Từ Từ run rẩy lông mi, dời tầm mắt. Cố ý theo lời của hắn, chuyển đề tài khác, "Nếu cậu không hiểu thì cứ hỏi tớ!"

Sau đó, cầm nĩa nhỏ đã xiên một miếng lên, nhét vào trong tay hắn, "Cậu ăn đi, tớ đi xuống nhìn xem còn thứ gì khác có thể ăn được hay không."

Nói xong, cũng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, mang theo chút hoảng loạn mà xoay người rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn tiểu nha đầu ánh mắt hơi mang mờ mịt, dáng dấp khẩn trương xoay người đi ra ngoài, Hạ Sênh rũ mi, không tiếng động cười khẽ. Cầm măng cụt mà cô đưa tới, ăn vào trong miệng.

Chua chua ngọt ngọt, giống như dư vị thanh xuân ngây thơ.

--

Ngày hôm sau đến trường học, lớp tự học còn chưa bắt đầu, Hạ Sênh gõ gõ cái bàn, ý bảo mấy người bên cạnh lại đây, thảo luận một chút vấn đề.

Mọi người cho rằng lão đại muốn tái xuất giang hồ, vẻ mặt hưng phấn mà tụ lại.

"Các cô gái bây giờ thích loại hình như thế nào?" Hạ Sênh gọn gàng dứt khoát hỏi.

"???"

Còn không phải là giống anh sao? Các bạn nhỏ thầm nghĩ.

Nhưng lại không dám nói, ai cũng biết lão đại bọn họ phiền nhất các cô gái nhỏ người ta thích hắn.

Cho rằng Hạ Sênh là muốn hoàn mỹ trách đi sự yêu thích của các cô gái nhỏ, Đinh Cừ thử mở miệng nói: "... Tra nam nóng nảy?"

"..." Hạ Sênh không nói, liếc mắt nhìn hắn,trong lòng thầm nghĩ cậu nói cái quỷ gì vậy.

Người bị khinh bỉ - Đinh Cừ: "..." Làm ơn xem như cậu ta chưa nói gì đi.

Đàm Diệu thì đáng tin cậy hơn, suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái gần nhất vừa thịnh hành cái loại này, ngoại hình tiểu chó con? Không phải cái kia, cái gì mà video ngắn trên app ấy, học tiếng mèo kêu fans nữ đều có thể gào thét sao?"

Nói xong, còn giơ tay phải gác lên gò má, tự nhận là đáng yêu mà nắm quyền, học chú mèo chiêu tài, nhéo giọng kêu: "Mèo méo meo mèo meo?"

Các bạn nhỏ híp mắt lùi lại nửa tấc, quả thật tai nghe không bằng mắt thấy.

"..." Hạ Sênh cảm giác mình có thể nghĩ đến hỏi mấy người này, cũng là mình có bệnh, "Chó con còn mẹ nó mèo méo meo mèo meo! Lai chó sao?"

"He he he." Đàm Diệu cười ngây ngô vài tiếng, "Ví dụ, ví dụ mà."

Hạ Sênh bất đắc dĩ, hướng phía vài người phất phất tay, ý bảo các người giải tán hết đi.

Sau đó ngồi một mình trước bàn học, nhìn chằm chằm cây bút màu hồng nhạt hình Samoyed, hậm hực trầm tư.

Từ Từ vốn tưởng rằng, bởi vì tờ giấy Thư Nhất viết "Soái ca Nhất Trung đại tập hợp" bị Hạ Sênh phát hiện, mình bị bắt được phê bình một trận, chuyện này coi như là trôi qua.

Không nghĩ tới, ngày hôm sau liền truyền ra danh sách mọi người trong tờ giấy, bị lão đại và các tiểu đệ của hắn từng người một đều bị gọi đi "phỏng vấn" một lần.

Nói là, để cho bọn họ không nên bởi vì mình có tướng mạo ưu tú mà bỏ qua học tập??

Lý do lý trấu tuyệt vời như vật, quả thật không ai có thể phản bác!

Cậu phản bác chính là thừa nhận cậu lớn lên xấu nha!

Lão đại thậm chí còn nói, ngoại trừ hai người năm nhất, các điều kiện được nới lỏng cho kỳ thi giữa kì này, còn mấy người năm hai năm ba có trong danh sách thành viên, nếu như bị hắn phát hiện thành tích thi tháng này còn không tốt bằng thành tích cuối kỳ năm nhất, thì chờ bị giam vào phòng tối mà học tập đi!

Một số lượng lớn «bài thi vàng» và «năm ba» đang mai phục ở trên đường chờ bọn họ!

Các bạn học nam bị mời đi "phỏng vấn" thực sự rất là giận mà không dám nói gì.

Dù sao, người ta một người cũng không đánh không phải sao? Người ta còn khiến cho bọn họ học tập cho tốt nha.

Nhưng chính là cái ánh mắt kia của lão đại, nhìn bọn họ như đang nhìn tình địch là chuyện như thế nào??

Ai dám cùng lão đại đoạt phụ nữ chứ!

Huống hồ, nếu muốn nói đối tượng hoài nghi số một lớn lên đẹp trai làm ảnh hưởng học tập, không phải là bản thân lão đại sao?? Tại sao lại liên hệ đến bọn họ??

Rõ ràng lão đại mới là giáo thảo (1) của Nhất Trung nha! Cùng bọn họ không quan hệ!

(1) Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

...

Thời điểm Từ Từ từ trong miệng Thư Nhất nghe đến việc này, yên lặng lau mồ hôi một phen.

Thật sự là lực bất tòng tâm, thương mà không giúp gì được, cô chỉ có thể ở trong lòng thắp một nén hương cho bọn họ thôi nha.

Ngoài lề một xíu: Nói lại cho các cô hiểu rõ hơn nè:

- Năm nhất: Lớp 10

- Năm hai: Lớp 11

- Năm ba: Lớp 12

Bởi vì ngay từ đầu tôi đã edit là năm nhất năm hai năm ba rồi á :< nên giờ sửa thì hơi vất vả, các cô thông cảm nha //^\

――――――

Mặc dù hắn chưa có nền tảng kiến thức một cách có hệ thống, thế nhưng một bên làm bài tập năm nhất, một bên nghe giảng kiến thức năm hai, đã có thể làm một chút bài tập về nhà, cũng coi như là tận lực viết xong.

Hắn không biết mình có thể tiến bộ được bao nhiêu, nhưng dựa vào việc học thuộc các văn bản tiếng Trung và từ đơn tiếng Anh trong tháng vừa qua, ngai vàng thứ nhất đếm từ dưới lên của lớp, hắn có lòng tin là sẽ nhường cho người khác.

Tuy rằng kỳ thi tháng khiến cho các học sinh có chút hơi khẩn trương, thế nhưng do được nghỉ dài hạn do lễ Quốc Khánh và Trung thu liên tiếp, cộng với việc sau khi nghỉ xong Quốc Khánh là đại hội thể thao giữa tháng mười, sau đó là chuyến Thu Du (1) đầu tháng mười một, quả thật là sự kiện nào cũng làm cho các bạn nhỏ xoa xoa tay hưng phấn chờ mong.

(1) Thu Du: Nguyên văn convert, nghĩa là một chuyến đi chơi vào mùa thu, Daisy để nguyên cho đỡ dài và cảm giác nghe kêu tai hơn :v

Cuộc sống mỗi ngày đều thật hạnh phúc.

Đặc biệt là các bạn học năm hai, biết một khi lên năm ba, những chuyện tốt kiểu như thế này đều không liên quan gì tới bọn họ. Nhưng họ vẫn háo hức mong chờ tới ngày lễ. Không khí căng thẳng của kỳ thi hàng tháng đột nhiên tan ra không ít.

Thỉnh thoảng, tiểu cô nương muốn tham gia nhóm thảo luận học tập trong lớp mình, Hạ Sênh cũng sẽ theo cùng đi đến tiệm cà phê.

Lớp tám bọn họ và lớp một Vật lý đều cùng một giáo viên dạy. Mặc kệ bọn họ là một lớp tốt ngầm hay lớp xấu, ngày thường đều bố trí bài tập về nhau giống nhau.

Từ Từ yêu cầu cho hắn mỗi ngày thử làm một chút, dù sao đi nữa, còn có thể cùng nhau thảo luận.

Tuy rằng lúc này bọn họ thảo luận là Vật lý và Toán học, khi hắn nghe tới không khác gì đang nghe Vô Tự Thiên Thư (2).

(2) Vô Tự Thiên Thư: là quyển bí kíp võ công kỳ lạ được nhắc tới khá nhiều trong tình tiết các bộ phim, truyện kiếm hiệp. Tuy nhiên, tính đến bây giờ, xuất thân gốc gác và uy lực thật sự của bộ võ công này vẫn còn là một bí ẩn lớn với các fan yêu thích kiếm hiệp. (Theo Google)

Nhưng là, lão đại ngồi ở bên cạnh những học bá này, làm bài tập Vật lý năm nhất, một chút cũng không hoảng loạn.

Có cái gì mất mặt? Con dâu tương lai đáng yêu như vậy, nhưng không được nhìn!

Tuy rằng Kỳ Úy Nhiên không có xuất hiện trong ở danh sách, huống hồ xuất hiện hắn cũng không lý do đi tìm người buộc cậu ta học tập. Nhưng là vị này, tuyệt đối chiếm vị trí đầu tiên trong blacklist của Hạ Sênh.

--

Thứ hai tuần sau chính là kỳ thi tháng, tan học cuối tuần, Hạ Sênh thu dọn cặp sách liền chuẩn bị đi đến lớp một tìm người.

Đám người xung quanh nhìn Hạ Sênh lâu rồi không hoạt động gì với bọn họ, sôi nổi dùng ánh mắt ý bảo Đinh Cừ: Kêu Sênh ca cùng nhau đi chơi đi!

Người đại biểu Đinh Cừ gánh vác trọng trách, gật gật đầu, nhìn Hạ Sênh, mở miệng nói: "Sênh ca, đi chọc hai phát không?"

Đã lâu không bị ngược, xương cốt của các bạn nhỏ đều có chút rời rạc.

"Không đi." Hạ Sênh hào khí kéo khóa cặp sách, đứng dậy, "Ông đây về nhà học tập đây."

Mọi người xung quanh: "..."

"Sênh ca." Đinh Cừ ôm cặp sách nhỏ của mình, ngẩng đầu gọi hắn.

"Làm gì?" Dừng bước chân, Hạ Sênh rũ mắt nhìn cậu ta.

Đợi một giây, thấy cậu ta cứ ai ai oán oán mà nhìn mình, nhưng lại không nói lời nào. Hạ Sênh phiền nói: "Có việc gì thì nói đi! Nhanh!"

Hắn còn muốn đi lớp một chờ người tan học đó!

"Anh có phải hay không, không muốn đi cùng chúng em?" Đinh Cừ nắm thật chặt cặp sách trước người, tựa như nó có thể truyền cho cậu ta sức mạnh to lớn, lấy hết can đảm hỏi hắn.

Hạ Sênh: "... ??"

Có thể suy diễn lời này giống như trường hợp tình nhân chia tay, Hạ Sênh rất rất bội phục cậu ta, ngay sau đó cười mắng: "Cút!"

Ngày thường cùng bọn họ nói giỡn một chút, Đinh Cừ sớm cợt nhả mà xin khoan dung. Hôm nay lại là duy trì vẻ mặt kia không thay đổi, nhìn hắn, bộ dáng như muốn một câu trả lời.

Những người trong lớp gần như đã đi hết, không có tiếng nhao nhao ồn ào cãi cọ ngày thường, hiếm khi được yên tĩnh.

Dời tầm mắt, Hạ Sênh quét qua mọi người một cái.

Đàm Diệu đối diện với ánh mắt nhìn qua của hắn, há miệng cười một cái. Chính là ý cười có điểm cứng nhắc.

Còn có hai người rũ đầu, cũng không nói lời nào.

Hạ Sênh giật mình.

"Sênh, Sênh ca." Hà Đạo Viễn vỗ vỗ vai bạn ngồi cùng bàn, xem như an ủi cậu ta, lại mở miệng nói với Hạ Sênh: "Anh, anh, anh không cần phải quan tâm chúng em, cứ theo như kế, kế hoạch của anh là được."

Còn không phải là đã lâu không cùng bọn họ đi chơi sao, cũng không phải là mỗi ngày còn ngồi cùng trong một cái trong phòng học sao, giữa trưa còn cùng nhau ăn cơm sao. Hà Đạo Viễn tự mình an ủi nói.

Hạ Sênh nhìn biểu tình của mấy người, nhớ tới gần đây tan học cuối tuần, đúng thật là đã lâu không cùng những người này lêu lổng qua.

Nhìn ánh mắt một đám bọn bọn họ nhìn chính mình như tra nam "Bội tình bạc nghĩa", Hạ Sênh vừa tức giận vừa buồn cười. Lại không hiểu sao xuất hiện một tia cảm động.

"Xùy" một tiếng, tiện chân đạp cái ghế gần nhất của Đinh Cừ, hung dữ nói: "Kỳ thi tháng kết thúc, chờ ông đây ngược các cậu! Hiện tại đều mẹ nó cút cho tôi mau về nhà làm bài tập đi!"

Cho nên, học tập là đóa hoa dại nhỏ bé ven đường, đã cướp đi tình yêu của Sênh ca dành cho những bông hoa nhà kính yếu ớt này chính là bọn họ?

Đinh Cừ cảm thấy chính mình vừa sống lại, buông cặp sách, sau đó vui cười hớn hở nhìn Hạ Sênh nói: "Anh đã hứa rồi nha."

Hạ Sênh cười, thuận miệng lên tiếng. Lại như là nhớ tới cái gì, thu ý cười, rất nghiêm túc mà hỏi một câu: "Các cậu có phải đặc biệt thích chơi trò chơi hay không?"

"Vâng, vâng, vâng." Các bạn nhỏ gật đầu liên tục.

"Là cái loại quái thăng cấp?"

"Vâng, vâng, vâng!"

Cho nên Sênh ca là muốn cùng bọn họ đi khai đen sao?! Thật tuyệt.

"Được rồi." Hạ Sênh gật đầu, mày nhíu lại, như là suy nghĩ cặn kẽ qua, mới lại mở miệng, "Nếu điểm kỳ thi tháng lần này cao hơn tôi, các cậu chờ bị đánh, thế nào?"

"... ??" Chờ một chút! Đây là cái trò chơi thần kỳ gì?? Đây là đánh quái thăng cấp?? Này mẹ nó là chân nhân bản sát. Trò chơi gϊếŧ người đi?!!

Mẹ ơi cứu con...

"Không ai phản đối chứ?" Hạ Sênh lại liếc mấy người một cái, hoàn toàn làm lơ những biểu cảm đau đớn giận mà không dám nói gì của bọn họ, tâm tình khá tốt.

Ai, hắn chính là dân chủ như vậy, không có biện pháp.

"Được rồi, lo ôn tập cho tốt đi, các cậu còn có thời gian hai ngày." Dư quang khóe mắt quét đến cửa sau phòng học, nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh quen thuộc, Hạ Sênh lạnh lùng ném ra một câu, sau đó xách cặp liền đi.

Từ Từ thu dọn xong cặp sách, chưa thấy được bóng người của Hạ Sênh, cô đã gửi tin nhắn cho hắn nhưng cũng không được trả lời, dứt khoát liền đến hành lang lớp tám tìm người.

Nhìn một lượt quanh phòng học, liền nghe thấy Hạ Sênh hình như là ⸺ lại đang ép người học tập.

Học không tốt còn muốn đánh người .

Thì ra tin đồn cũng không nhất định là giả!!

Tiểu cô nương rất muốn cười.

"Lại cười cái gì?" Hạ Sênh buồn cười mà xoa xoa đầu cô.

Từ Từ giơ tay ôm đầu né tránh, mím môi rồi lắc lắc đầu.

"Đi, về nhà thôi." Hạ Sênh cũng không hỏi lại cô, mỉm cười thuận tay vuốt tóc đuôi ngựa của cô.

Lại thuận tay cầm cặp sách sau lưng cô. Có lẽ là cuối tuần nên sách vở không ít, trọng lượng cũng không nhẹ. Hạ Sênh cũng không hỏi cô, cầm lấy quai cặp gỡ xuống, sau đó tự nhiên xách đi.

Nhìn hai người biến mất ở cửa phòng học ——

Hà Chí Cao: "Tôi cảm thấy đúng thật Sênh ca là bị hồn xuyên, các cậu đừng nói tôi xem nhiều tiểu thuyết, tôi sẽ không thừa nhận."

Đàm Diệu: "Tôi hiện tại cũng có chút dao động. Mới vừa rồi mẹ nó còn cười ôn nhu như vậy, là Sênh ca cười ư??"

Vương Dương: "Tôi lại không cảm thấy như vậy, tôi phảng phất ngửi được một trận hương thơm của cẩu lương nha. Hình như cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao Sênh ca lại bắt đầu học tập chăm chỉ như vậy."

Hà Đạo Viễn: "Nguyên, nguyên nhân là, bởi vì tình yêu!"

Hà Đạo Viễn vội vàng trả lời, sợ người khác đoạt mất lời kịch của hắn.

"Ài, các cậu nghe nói không?" Đinh Cừ đúng lúc quấy rầy đội hình các bạn nhỏ.

Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn cậu ta.

"Nhớ đến năm nhất lúc ấy chúng ta đi xem trận đấu bóng rổ trở về." Đinh Cừ nói.

"Nhanh lên, nói trọng điểm đi." Đàm Diệu thúc giục nói, "Chẳng trách Sênh ca bực bội cậu, cái tật xấu khi nói chuyện này, rốt cuộc là cậu học của ai?"

"Gấp cái gì!" Đinh Cừ trừng hắn: "Không phải tôi đang giúp các cậu nhớ lại sao!"

"Mau mau mau, nhanh chóng nhớ lại đi!" Hà Đạo Viễn thúc giục hắn.

"Ồ? Bạn cùng bàn, cậu không nói cà lăm nha." Đinh Cừ kinh hỉ nói.

"Cậu! Mẹ nó rốt cuộc nói hay không nói!" Các bạn thân nhỏ sôi nổi đánh một chưởng, hướng trên đầu cậu ta mà đập.

"Đinh Cừ, cậu như vậy mà ở trong cuốn tiểu thuyết tôi đọc á, thông thường đều không sống sót qua chương thứ 2." Hà Chí Cao khinh bỉ nói.

Hà Đạo Viễn rất có thiện tâm mà sờ sờ đầu của bạn cùng bàn: "Mau, mau nói đi."

Đinh Cừ khóc chít chít nói: "Trường học cùng trường học chúng ta đối đầu trong trận chung kết, ở thành phố A đó, giáo bá (3) kia trường học bọn họ rất nổi danh, tên... gọi là gì nhỉ?"

(3) Giáo bá: Lão đại của trường.

"Cậu nói chính là Sầm Nhiên? Cái người chơi tốt hơn chúng ta ấy hả?" Đàm Diệu hỏi.

"Ài, đúng đúng đúng!" Đinh Cừ gật đầu, "Chính là cái tên đánh bóng rổ trâu bò, làm hại trường chúng ta cuối cùng chỉ chiếm vị trí thứ hai. "

"..." Vài người mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, đến đây vẫn chưa nghe ra trọng điểm rốt cuộc là cái gì.

"Kia, đó là bởi vì Sênh, Sênh ca không tới thôi!!" Hà Đạo Viễn nắm tay lại, đấm một đấm vào bàn học.

Các bạn nhỏ sôi nổi gật đầu phụ họa.

"Thật muốn biết hai người bọn họ giằng co là cảnh tượng như thế nào." Vương Dương nhỏ giọng.

Nội tâm nhóm tiểu tử: Muốn nhìn +1, nhưng không dám nói.

"Những cái này đều không phải trọng điểm." Đinh Cừ nhanh chóng kéo mọi người mọi người đang lạc đề trở về.

Các bạn nhỏ: "... !!!" Đánh chết cậu ta đi, cái thứ huynh đệ này bọn họ từ bỏ! Cộng lại nửa ngày cậu ta còn chưa nói đến trọng điểm?!

"Thành tích của người này lúc trước không phải cũng là đệm lót của lớp bọn họ sao." Đinh Cừ từ từ kể ra, "Mấu chốt là hắn trâu bò ở chỗ, Sênh ca chúng ta là nộp giấy trắng được 0 điểm, còn hắn là mỗi lần đều viết đầy chữ nhưng còn có thể được 0 điểm!"

Siêu bội phục!!

Tiểu đồng bọn: "??" Cho nên?!

"Nhưng nghe nói hiện tại trở thành học bá của trường học bọn họ đó!!" Đinh Cừ rốt cuộc nói đến trọng điểm.

Tiểu đồng bọn: "???"

"Vẫn là 985, 211 tùy tiện chọn thành tích!! Các cậu nói xem, kinh dị hay không?!" Đinh Cừ hai mắt tỏa ánh sáng, kích động nói.

Ôi, đây là cái cốt truyện thần kỳ gì. Các bạn nhỏ chấn kinh rồi.

"Tin tức có thể tin được không?" Đàm Diệu hiếu kỳ nói.

"Cực kỳ đáng tin cậy! Anh họ tôi đang học ở Trường A đó!" Đinh Cừ khoe khoang.

"Cho nên đầu năm nay, đều mẹ nó lưu hành giáo bá hoàn lương??" Vương Dương bĩu bĩu môi.

"Nghe nói, cũng là vì tình yêu." Đinh Cừ vẻ mặt khao khát, gật đầu nói.

"???"

Nhìn ánh mắt mọi người chờ mong cốt truyện kế tiếp, Đinh Cừ trông như một lão cán bộ đang ôm bình giữ ấm, từ từ ngồi xuống, một lần nữa chậm rãi mở miệng: "Anh họ tôi nói, từ học kỳ 1 có một nữ sinh chuyển đến Trường A bọn họ, sau đó thành bạn cùng bàn của lão đại, hắn liền bắt đầu học tập. Còn ngay lập tức đứng hạng hai trong lớp!"

"???" Oát?? Hạng hai trong lớp?! Vậy tất cả bọn họ đều không phải sẽ bị Sênh ca đánh một trận??

"Ông trời ơi." Vương Dương run bần bật, "Chúng ta vẫn là nhanh chóng về nhà học tập đi, lão đại này cũng quá mẹ nó đáng sợ."

"Thật là muốn yêu đương." Đinh Cừ lại ôm ôm cặp sách nhỏ của cậu ta.

Tiểu đồng bọn: "??"

"Tôi cũng muốn học tập thật tốt." Đinh Cừ đương nhiên nói.

"Cậu có thể làm được chắc!"

Đầu lại bị các bạn nhỏ đập một cái, Đinh Cừ cuối cùng cũng ngậm miệng.

Mọi người vội vã về nhà, nắm chắc hai ngày cuối tuần ôm Phật giáo cho tốt. Theo tiến độ học tập của Sênh ca, kỳ thi tháng lần này hẳn là làm không đến hạng hai trong lớp đâu, vẫn có hy vọng là không bị đánh đâu

--

Thi tháng vào thứ hai, theo thứ tự mà phân lớp và sắp xếp chỗ ngồi. Hạ Sênh theo thường lệ ngồi ở hàng cuối cùng ở lớp mình, không có bất kỳ động thái gì.

Tưởng tượng đến tiểu cô nương ngồi ở phía sau cái tên hạng nhất Kỳ Úy Nhiên, lão đại cảm thấy thật buồn bực.

Chỉ có thể dựa vào cây bút màu hồng nhạt hình chú chó nhỏ Samoyed.

Chưa tới thời gian vào thi giáo viên giám thị còn chưa bước vào phòng học, trong phòng vẫn cãi cọ ồn ào. Học bài, nói chuyện linh tinh đều có, rất náo nhiệt.

Hạ Sênh cũng không tận dụng hơn mười phút như vậy trước khi đột kích. Dù sao trong khoảng thời gian này cái gì nên đọc cũng đã đọc, không thể bù đắp lỗ hổng hết được.

Trái lại có vài người bên cạnh đang cầm sách Ngữ văn, có thể đọc thuộc một đoạn thơ cổ, xem đến thật nghiêm túc.

Dù sao thi nhiều hơn một điểm, liền ít đi một cơ hội bị đánh đòn.

Hạ Sênh nhìn chằm chằm cây bút hình Samoyed kia đến phát ngốc, trong phòng học đột nhiên an tĩnh.

Tiếp theo là một bạn học ở hành lang cửa sau, đánh bạo hô trầm tư lão đại một tiếng: "Sênh ca! Có người tìm anh."

"?" Hạ Sênh buồn bực mà nghiêng đầu, trong lòng thầm nói là đứa ngu ngốc nào vậy, gần đến giờ thi mà còn đến tìm hắn.

Quay đầu vừa thấy, nháy mắt liền hối hận.

Phi phi phi! Mới vừa rồi hắn cái gì cũng chưa nói!

"Sao em lại đến đây?"

Trong một vòng người xung quanh chưa ai thấy rõ hắn đi ra ngoài như thế nào, nhìn lại người đã tới cửa sau phòng học rồi .

Hạ Sênh nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của tiểu cô nương, giá trị tâm trạng nháy mắt thăng lên vài cấp bậc. Giọng nói hơi mang ghét bỏ, nhưng thật ra khóe miệng của hắn nhịn không được giương lên.

Chậc, nhìn xem đi. Mới cách nhau ra khoảng vài phút, tiểu nha đầu đã nhớ hắn rồi.

Không được không được.

Lão đại cảm thấy, lát nữa lại tìm một cơ hội nói chuyện với tiểu nha đầu một chút, trước mắt học tập quan trọng hơn. (cũng không có)

"Giơ tay." Từ Từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, giơ tay nâng đến sườn má. Giống như đang chào hỏi, lòng bàn tay hướng về phía hắn.

Hạ Sênh nhướng mày, không biết cô lại muốn diễn trò gì, thấy mi mắt cô cong cong, theo ý cô, học cô động tác giơ tay.

Từ Từ: "..."

"Cậu... Cậu hạ tay xuống một chút." Cô gái nhỏ nhìn bàn tay hắn gác ở bên má, hơi bất đắc dĩ. Chắc cô phải nhảy dựng lên mới với tới được mất...

Hạ Sênh bị dáng vẻ bĩu bĩu môi của cô làm cho muốn cười, cố nén cười, lại nghe lời mà đem tay hạ xuống một chút.

"Bốp" một tiếng, Từ Từ đập tay với hắn một cái.

Lòng bàn tay ấm áp mềm mại, dán lên da thịt hắn trong chốc lát. Hạ Sênh trong lòng đập như cái trống, run rẩy lông mi.

Tiểu nha đầu sao lại thế này! Đặc biệt chạy tới đây sờ tay hắn sao?!

Sao lại trắng trợn táo bạo như vậy!! Vẫn còn đang ngay cửa phòng học mà!

Trở về nhà lặng lẽ không được sao...

Vì duy trì hình tượng lão đại lạnh lùng, Hạ Sênh ngẩn ra, nháy mắt liền thu tâm tư. Rũ mắt thấy tiểu cô nương, hơi nhướng mày, vẻ mặt "Em có ý tứ gì".

Từ Từ đập tay xong với hắn, tay nhỏ để ở phía sau lưng, ngửa mặt cười tủm tỉm: "Nhất Nhất vừa cùng tớ đập tay một cái, nói là có thể truyền được vận may đó."

"... ?" Hạ Sênh ngẩn người, sau khi hiểu ra, dò hỏi: "Cho nên em đây là, cố ý chạy tới đây vì cái này?"

Tiểu cô nương cười gật đầu.

Hạ Sênh quả thực không biết nói cô cái gì cho tốt, trong lòng lại vì một sự việc đơn giản như vậy làm mềm mại đến kỳ cục.

"Ngốc!" Hạ Sênh giơ tay, ấn ấn đầu cô: "Tuổi còn nhỏ, còn phong kiến mê tín cái gì!"

Lại bị đôi mắt mềm mại đầy ý cười của tiểu nha đầu nhìn, lão đại quả thực nghĩ đứng ở hành lang ôm cô một cái .

Từ Từ bị hắn ấn đến đầu rũ xuống, "Ai nha" một tiếng.

Tiếng chuông chuẩn bị đúng lúc vang lên, tiểu cô nương ngẩng đầu: "À, tớ đi đây."

Khóe miệng khẽ nhếch, Hạ Sênh nhìn cô, gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.

"Vậy cậu cố lên nha." Trước khi đi còn không quên giơ nắm đấm nhỏ cổ vũ hắn, "Bình tĩnh, chúng ta có thể thắng!"

Hạ Sênh nhìn bộ dáng ngây ngốc run vai cười của cô. Cũng không biết cô hiện giờ càng ngày càng ngớ ngẩn đều là học từ ai.

"Đừng chạy! Đi chậm một chút!" Hạ Sênh nhìn bóng dáng xoay người của cô, nói một câu.

Từ Từ xoay người, lùi lại hai bước, bày ra tư thế OK đối với hắn.

"Nhìn đường!" Lão đại cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự luôn không khiến người ta bớt lo.

Tiểu cô nương bĩu bĩu môi, nhanh chóng xoay người rời đi.

Cho đến nhìn thân ảnh nho nhỏ của cô vào phòng học lớp một, Hạ Sênh mới rũ mi, nhịn không được lại cong cong khóe miệng, vui vẻ trong chốc lát.

Mọi người trong lớp bị miễn cưỡng đổ vào miệng một ụ thức ăn cho chó: Mẹ nó!! Tôi cũng muốn có một tiểu tiên nữ cố ý chạy tới vì tôi truyền lại vận may nha! Ông đây thi tốt hay không, chính là bởi vì thiếu một tiểu tiên nữ, không sai!!

Hạ Sênh một lần nữa đi vào phòng học, vừa bước vào liền cảm thấy không khí có chút không đúng. An tĩnh đến quỷ dị.

Thậm chí người có lá gan bạo hơn, làm bộ ghé vào bàn học ngủ, lại trộm nhìn lén lão đại từ khe hở chỗ khuỷu tay.

Mới vừa rồi lão đại còn đang cười ấm áp như xuân tháng ba, biểu tình đột nhiên lạnh lùng: "Trên mặt ông đây có chữ viết à? Đọc sách! Thi không qua tôi, tất cả chờ bị đánh đi!"

"???"

A —— mẹ ơi, con muốn chuyển trường!!

[Hết chương 22]

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Từ: Nghe nói, có người nói tôi là ngớ ngẩn? (?-?*)