Chương 26

Edit: Mel

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, các bạn học đều ủ rũ uể oải quay lại trường học. Không hề có cảm giác nghỉ ngơi đầy đủ chút nào.

Cũng may là giữa tháng 10 có một đại hội thể thao để nhớ thương.

Đây chính là một kỳ nghỉ hai ngày kiếm được một cách vô ích nha! Không cần lên lớp, cũng khỏi cần làm bài tập về nhà!

Có điều là, mới vừa quay trở lại trường học sau một kỳ nghỉ dài, chủ nhiệm giáo dục lại muốn tổ chức hội giao lưu học tập, làm cho toàn thể lớp trưởng, lớp phó học tập của các ban năm hai đều run bần bật.

Các học sinh giỏi chưa từng giao phong chính diện với lão đại đều xoa xoa mồ hôi trên trán.

Đặc biệt là Tôn Thần, lớp phó học tập ban 6 đã từng bị Hạ Sênh và các tiểu đệ kéo ra ngoài "phỏng vấn", vừa mới nhớ tới lúc ấy bị lão đại cười tủm tỉm mà cảnh cáo không được thoái lui, liền cảm thấy thật mẹ nó huyền huyễn.

Còn may kết quả kỳ thi tháng lần này của mình ổn định, không bị tụt lùi. Còn bởi vì được lão đại "quan tâm", tiến bộ một cách thần kỳ.

Cũng không biết có phải là trong họa có phúc hay không nữa.

Duy nhất không có cảm giác gì, có lẽ chỉ có hai vị ở ban 1.

Buổi chiều, trong lớp tự học của phòng học đa phương tiện, chủ nhiệm giáo dục nhìn Hạ Sênh ở phía sau cùng của đội ngũ, áo đồng phục xắn tới khuỷu tay, hai cúc áo trên cùng lỏng lẻo, tay đút túi quần, lười biếng đi vào phòng học, thật muốn thở dài.

Người này một chút cũng không giống như tới tham gia hội giao lưu học tập, mà giống như tham gia một cuộc phân chia địa bàn hơn.

Chủ nhiệm giáo dục rất là bất lực, theo thường lệ yêu cầu họ tuân theo trình tự, báo cáo nguyên nhân lớp mình vì sao tiến bộ hoặc tụt lùi trong kỳ thi tháng này.

Lại để cho các bạn học có tiến bộ rõ rệt trong lớp lên chia sẻ phương pháp học. Các thành viên tự tổng hợp tình hình của bản thân, rồi truyền cho nhau tinh thần học tập.

Ở hai bàn đầu tiên trong 4 dãy, hai đại diện của lớp ngồi mỗi người một bàn.

Hạ Sênh thấy tiểu cô nương đứng lên, nhẹ giọng nói chuyện. Chính hắn lại dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu tựa vào góc tường để nghe.

Cái gì cũng không nghe rõ, còn cảm thấy mẹ nó quá đáng yêu luôn ấy.

Các cán bộ trong lớp vốn dĩ rất tích cực hướng về phía trước, tới lớp phó Tôn Thần ban 6 liền bắt đầu vặn vẹo.

Rối rắm một hồi, rốt cuộc vẫn là nói thật, vẫn là nói bừa loạn xì ngậu một hồi, cuối cùng cậu ta lại lựa chọn từ ngữ kỹ càng để ăn ngay nói thật.

"Lần này, tôi có thể đạt được tiến bộ cao như vậy, chủ yếu là dựa vào sự trợ giúp của các bạn học. Bọn họ xuất hiện ở lúc tôi đang hoang mang bước vào ngã rẽ của cuộc đời, khiến cho tôi nhận ra không cần vì mình có diện mạo ưu tú mà xem nhẹ tầm quan trọng của việc học tập. Nếu không có sự giám sát và chăm sóc của bọn họ, liền không có tôi của ngày hôm nay, trưởng thành và tiến bộ. Bọn họ chính là ngọn hải đăng của cuộc đời tôi, dẫn dắt con thuyền tầm thường cô độc như tôi trên vùng biển rộng đến một hướng đi tươi sáng và đúng đắn!"

Tôn Thần nói xong, lặng lẽ lau mồ hôi. Không biết là cái rắm cầu vồng mình vừa thổi có khiến lão đại hài lòng không.

"???"

Chủ nhiệm giáo dục: "... ?"

Lớp trưởng ban 6: "???" Rốt cuộc là cậu dùng cách gì để khen lão đại và các tiểu đệ của hắn một cách tươi mát không làm ra vẻ như vậy?

Không cẩn thận lại biến thành cố vấn nhân sinh, Hạ Sênh: "..."

Nhìn xem, thật may mắn là mình đã sớm bóp chết du͙© vọиɠ yêu sớm của tiểu nha đầu từ trong nôi. Đọc sách đến lú não rồi đúng không, há mồm là mê sảng. Đúng là kẻ lừa đảo!

Chủ nhiệm giáo dục không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, muốn cậu ta nói rõ hơn, kiên nhẫn dò hỏi: "Các bạn ấy đã dẫn đường cho em như thế nào? Có phương pháp cụ thể nào không?"

"???" Tôn Thần bối rối, chẳng lẽ cậu ta lại làm trò trước mặt chủ nhiệm giáo dục nói ra việc bị một nhóm người dồn vào góc tường chi tiết ra sao?

Đây nói trắng ra không phải là cáo trạng lão đại trước mặt chủ nhiệm giáo dục sao??? Cậu ta cũng đâu có gan đó!

Tôn Thần ngày thường viết bản kiểm điểm 800 chữ mà không lặp lại một từ nào, cảm thấy chính mình cũng quá nhỏ bé bất lực rồi.

Đôi mắt nhịn không được phiêu về chỗ ngồi của lão đại.

Vừa lúc đối diện với ánh mắt của lão đại dù bận vẫn ung dung, cười như có như không, phảng phất như đang nói: Tiếp tục đi, nói cho ông đây.

Hu huh hu...

Tôn Thần yên lặng lau nước mắt cho chính mình một phen. Cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm giáo dục, vẻ mặt chân thành, "Để có thể làm cho em đối mặt được với kiếp sống học tập về sau, các bạn ấy đặc biệt vì em tổ chức một buổi cổ vũ động viên cả về vật chất lẫn tinh thần, nói chung là em rất cảm ơn các bạn."

Chủ nhiệm giáo dục nghe xong, giơ tay ra hiệu cậu ta ngồi xuống.

Ông cân nhắc nửa ngày, tổng kết lại, cảm thấy cậu ta nói cũng đúng, rất có đạo lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giống như cái gì cũng chưa nói rõ.

Thật sự nghĩ không rõ ủy viên học tập ban 6 lúc này là tình huống gì, nhìn thời gian không còn nhiều, ông cũng không rối rắm nữa, ra hiệu ban 7 tiếp tục nói.

Chờ đến lượt ban 8, chủ nhiệm giáo dục khá tò mò hỏi: "Lớp các em lần này tiến bộ rất lớn, nguyên nhân chính là gì vậy?"

Lớp trưởng ban 6 nhìn chủ nhiệm giáo dục, lại thật cẩn thận nhìn qua chỗ Hạ Sênh.

Sau đó làm ra vẻ mặt bị bạn gái ép ăn những món ăn cô ấy làm ra vậy, thật sự khó nuốt, thống khổ nhưng lại không dám nhổ ra.

Cậu ta cũng không thể nói rằng, bởi vì nếu bọn họ thi không tốt thì sẽ bị lão đại ấn xuống đất mà oánh cho một trận đâu...

Chủ nhiệm giáo dục: Hôm nay một đám này sao cứ hâm hâm dở dở ấy nhỉ?

"... Thân thể không thoải mái hả?" Chủ nhiệm giáo dục thử hỏi.

"Vâng vâng!" Lớp trưởng nhanh chóng gật đầu.

Chủ nhiệm giáo dục: "..." Nhìn cái dáng vẻ kích động này đi, nào giống dáng vẻ không thoải mái.

Thấy lớp trưởng không nói, chủ nhiệm giáo dục quay đầu nhìn phía Hạ Sênh.

"Vậy nếu không, ủy viên học tập ban 8, em lên nói đi?" Tuy rằng hỏi như vậy, chủ nhiệm giáo dục vẫn rất không yên tâm. Sợ hắn nói ra cái gì kinh thế hãi tục thì khốn.

Bị gọi đến tên, Hạ Sênh nhướng mày, một tay chống bàn học, biếng nhác đứng lên.

Khóe mắt liếc nhìn một góc ở hàng phía trước, cô gái giống như học sinh tiểu học vậy, khuỷu tay đặt ở trên bàn học, ngồi đến thẳng tắp.

Thu ánh mắt, đón nhận ánh mắt khát vọng chân tướng của chủ nhiệm giáo dục, Hạ Sênh lười nhác mở miệng, âm thanh hơi khàn còn cất giấu ý cười, "Đại khái là, dựa vào tình yêu đi."

Các bạn học không rõ chân tướng sôi nổi quay đầu: "???"

"Ấy đúng đúng đúng," Lớp trưởng mới vừa còn nhu nhược đến không chịu nổi một kích, lúc này lại giống kiểu có thể khiêng bình gas một hơi bò lên lầu 5 cũng được, tinh thần sáng láng phụ họa nói, "Dựa vào sự quan tâm của ủy viên học tập đối với các bạn học lớp chúng em!!"

Chủ nhiệm giáo dục: "......" Thôi bỏ đi, có lẽ Tiểu Cao nói đúng.

Sau khi chứng kiến quá trình hắn làm gì để "quan tâm", đốc thúc các bạn học tập, Từ Từ mím môi nghẹn cười, đầu nhỏ chôn trong khuỷu tay, chớp chớp mắt nhìn Hạ Sênh.

Vốn dĩ Hạ Sênh cố ý vô tình quét mắt qua chỗ ngồi của cô, lại vừa lúc nhìn thấy động tác nhỏ của tiểu cô nương.

Hoảng hoảng thần, hình tượng đại lười nhác tùy ý lại bất cận nhân tình, nháy mắt liền sụp đổ.

Hạ Sênh: ĐM! Lại có thể trước mặt nhiều người như vậy làm trò với hắn! Tiểu nha đầu đang trêu chọc hắn!

Hắn hận!

***

Đại hội thể thao giữa tháng 10 tuy rằng làm người chờ mong, nhưng tình trang báo danh mỗi hạng mục lại làm ủy viên thể dục mỗi ban muốn trọc đầu.

Trừ bỏ mấy thành phần cá biệt thích vận động, còn một số hạng mục chạy cự li dài tốn nhiều thời gian và công sức, những hạng mục đẩy tạ, giống như bị người ta lựa chọn quên đi vậy.

Đặc biệt là chạy 3000m nữ và 5000m nam, vừa nghe đã thấy khủng khϊếp. Không có ai đủ thể lực để mỗi đêm chạy 2 tiếng đồng hồ ở quảng trường mà không nghỉ ngơi, chạy xong một vòng, cảm giác như mất nước đến héo úa thành túi rau sấy trong gói mì ăn liền.

Ủy viên thể dục ban 8 vứt cả học hành để đi động viên từng người, kết quả các bạn học đều cười cợt nhả với cậu, không báo danh!

Ủy viên thể dục vô cùng thương tâm. Cắn cán bút, trộm nhắm vào vài người ở hai hàng cuối.

Thật ra nếu nói đến thành tích thể dục, vẫn là vài người phía sau kia, thực lực đánh nhau khỏi phải chê.

Đặc biệt là Hạ Sênh lão đại đi đầu.

Tuy rằng lão đại hiện giờ nhìn như đã rửa tay gác kiếm, tính tình so với trước kia cũng "ôn hòa" hơn một chút, nhưng cậu vẫn không dám đi đến hỏi đâu!

Khép lại quyển sách, cậu ta quyết định tìm chủ nhiệm lớp Cao Văn Hiên, chia sẻ hiểu biết của mình với thành tích thể dục của các bạn học và tình huống báo danh lần này.

Yên lặng rời đi, ẩn giấu công danh.

Chỉ sau một tiết học, tiếng chuông nghỉ vang lên, Cao Văn Hiên nhìn bóng dáng giáo viên ngữ văn đi ra cửa, liền bước vào lớp.

"Nghe nói các em đều không muốn tham gia đại hội thể thao, muốn đi học?" Quét mắt liếc qua một đám học sinh cúi đầu làm chim cút, Cao Văn Hiên hỏi.

Các bạn học: "???"

"Thằng ngốc nào nói vậy?! Chúng ta lại không phải đứa ngu!"

"Thầy Cao, xin thầy đừng nghe lời gièm pha ạ!!"

......

Vô duyên vô cớ thành một thằng ngốc nói lời gièm pha, ủy viên thể dục: "......" Thầy Cao quá tàn nhẫn, rõ ràng cậu không phải nói như vậy.

"Không muốn đi học thì các cô cậu một đám đều không báo danh một hạng mục nào?!" Như Lai Thần Chưởng Cao Văn Hiên vỗ lên bục giảng một cái, trong không khí bụi mù nổi lên bốn phía.

Các bạn học mới vừa còn huyên náo, nháy mắt an tĩnh như gà.

Chính là không dám nói tiếp. So sánh giữa việc đi học và việc ra thao trường chạy 5000m, không thể nói cái nào tốt hơn. Thật đau khổ.

Trong góc cuối cùng, Hạ Sênh coi mọi chuyện như không liên quan đến mình, tiếp tục bỏ rơi các huynh đệ, ngồi giải bài tập toán.

Phảng phất như thật sự tìm được niềm vui trong học tập. Nhìn những bài tập từ đơn giản đến khó đều do chính mình làm ra, cảm giác thành tựu giống như không thể so được với việc chơi game thăng cấp.

Huống hồ, còn có tiểu nha đầu buổi tối mỗi ngày kiểm tra bài tập của hắn, liên tục thả rắm cầu vồng.

Nếu không phải nhờ khả năng bình tĩnh còn tốt, hắn gần như mù quáng trước những lời động viên và khen ngợi hàng ngày của cô, cho rằng chính mình là Tử Vi Tinh (*) hạ phàm tới nhân gian rèn luyện.

(*) Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế: Tử Vi Đại Đế ngự tại Tử Vi Tinh nên Ngài được gọi với tôn danh Tử Vi Tinh Quân, Tử Vi Đế Quân, chủ mệnh về sự hưng thịnh, công danh thành tựu tột bậc của một người, quốc gia dân tộc. Ngài còn được hiểu như là một hóa thân chiết linh của Đức Nguyên Thủy Thiên Tôn, cai quản vạn tinh tú vậy.

Chậc, thật chán ghét.

"......" Đinh Cừ cũng đang điên cuồng làm bài tập, tranh thủ nỗ lực đuổi kịp bước chân lão đại. Lại Hạ Sênh vừa làm đề, còn có thể toát ra vẻ mặt "Hình như tôi đang yêu", cậu ta ngu luôn.

Giơ tay lật trang bìa tài liệu bổ trợ của mình. Rõ ràng mình mua nó theo Sênh ca! Vì sao cậu không thể làm ra cảm giác ngọt ngào yêu đương cơ chứ?!

Vì sao cậu làm làm rồi lại làm, lại muốn nói chia tay với mấy cái đề này?!

Chúng nó mỗi ngày không phải là thử thách cậu thì cũng cười nhạo cậu! Cậu muốn quỳ xuống kêu tiểu tổ tông luôn rồi, vẫn không hiểu nổi nó!

Cậu hận!

Cao Văn Hiên nhìn hai hàng học sinh ở phía cuối, dưới sự dẫn dắt của Hạ Sênh, sau giờ học cũng không quên làm bài, cảm thấy vui mừng.

Nhưng lúc này ông đang nói chuyện mà không ai tiếp lời, có hơi xấu hổ.

Thầy Cao quyết định, chủ động xuất kích.

"Hạ Sênh."

"Hạ Sênh?"

Hô hai lần cũng chưa có phản ứng, Đinh Cừ nhịn không được chọc chọc hắn.

"......" Hạ Sênh hoàn hồn, tươi cười trong nháy mắt thu lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Đinh Cừ vô tội đáng thương vô cùng dùng bút trong tay chỉ chỉ Cao Văn Hiên đứng phía trước bục giảng, "Sênh ca, em không sở trường dùng đầu ngón tay chọc anh đâu nhé, lão Cao gọi anh đó."

"Mọi người đều phải học tập bạn Hạ Sênh. Các em nhìn người ta xem! Làm bài đến quên mình cỡ nào! Đây mới là chân chính không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền!"

Hạ Sanh: "......" Cái quái gì vậy? Sao lại có thể tùy tiện nâng cao cảnh giới tư tưởng cho ông đây vậy?

"Ngay cả khi đang học, cũng chớ quên tầm quan trọng thân thể. Thân thể là tiền vốn cách mạng!" Thừa dịp Hạ Sênh ngây ra hai giây, thầy Cao đi thẳng vào chủ đề, "Cho nên các em có muốn báo danh mấy cái hạng mục trong đại hội thể thao không? Rèn luyện thêm chút?"

Không đợi hắn mở miệng cự tuyệt, thầy Cao không thèm nghỉ xả hơi, lại nói: "Trở về cùng người nhà bàn bạc đi, nếu thắng còn có phần thưởng."

Hạ Sanh: "......??"

Lại lấy cái này ra uy với hắn?? Tại sao hiện tại mới phát hiện, lão Cao lại gian trá như vậy??

Nói đến phần thưởng, Hạ Sênh lại liên tưởng đến, Từ Từ đồng ý với hắn chuyện sẽ tích cóp.

Học kỳ này còn có bài kiểm tra cuối kỳ và hàng tháng, hơn nữa còn bài kiểm tra vừa rồi, vậy cũng chỉ có thể gom được bốn vị.

Sinh nhật tiểu nha đầu lại là ở nghỉ đông, hắn còn đang lo còn thiếu ba vị không biết thu thập như thế nào.

Nội tâm âm thầm cân nhắc, Hạ Sênh đưa mắt hướng về phía Cao Văn Hiên, nhìn qua có vẻ lười nhác còn có điểm ghét bỏ mà, "Vâng" một tiếng.

"Được được!" Cao Văn Hiên nhanh chóng nói. Sau lại nói với các bạn khác, "Vậy các em cũng học tập Hạ Sênh báo danh đi!"

Các bạn nhỏ: "???"

Tại sao còn có loại thể nghiệm cùng lão đại vậy??

[Hết chương 26]

Lời của Mel: Sắp tới beta lại toàn bộ các chương trước từ C1 - C25 có thể sẽ thay đổi về danh xưng của Hạ Sênh (hắn -> cậu) nhé (đọc thông báo ở chương trước). Lúc đó Mel sẽ sửa sau ở mấy chương tới đây.