Chương 23-2: Muốn thưởng. [2569 từ]

Edit: Daisy

Beta: Melorline Ngh

――――――

Bên này cuộc trò chuyện còn tính là vui vẻ, còn bên kia đầu cuộc trò chuyện của Hạ Sênh và Cao Văn Hiên, phong cách nói chuyện có hơi khác người một chút.

"Chủ nhiệm lớp bọn họ đổ lỗi cho cô ấy?" Hạ Sênh cắn chặt hàm răng, tiếng nói có chút khẩn trương.

"Cái đó, không có đâu." Cao Văn Hiên nhớ lại bộ dáng của Hạng Tần "gà mẹ bảo vệ gà con", mắt lại nhìn vẻ mặt khẩn trương cùng lo lắng của Hạ Sênh, nhanh chóng nói.

"Thầy ấy là," Cao Văn Hiên do dự rồi nói: "Sợ em cùng với con gái người ta thân cận quá, sẽ bị người hiểu lầm."

"Thầy Cao." Hạ Sênh rũ mi, nhìn Cao Văn Hiên so với chính mình lùn hơn nửa cái đầu, gọi một tiếng.

"Sao?" Lần đầu tiên ông nghe thấy Hạ Sênh gọi ông một cách trang trọng và nghiêm túc như vậy, Cao Văn Hiên nhất thời cảm thấy không thích ứng kịp.

"Cho em thêm một chút thời gian." Hạ Sênh nói, bàn tay bên hông nắm chặt.

Lần này, hắn không muốn vì bất kì lời nói của kẻ nào mà từ bỏ cơ hội đứng bên cạnh cô.

Chỉ là, có thể cho hắn thêm chút thời gian hay không, để hắn nỗ lực ngày càng trở nên tốt hơn.

Không cần bởi vì hắn, mà tiểu nha đầu bị người ta hiểu lầm.

Cao Văn Hiên sững sờ, một lúc mới hiểu ra, nhịn không được giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Em đã có tiến bộ! Không có vấn đề gì!"

Cổ họng Hạ Sênh thắt lại, nghẹn ra ý cười, "Vâng" một tiếng.

Nhìn bóng dáng học sinh của mình rời đi, trong lòng chủ nhiệm Cao không khỏi cảm khái.

Có một người có thể tự mình muốn nỗ lực chăm chỉ khiến bản thân tốt đẹp hơn, cũng mẹ nó quá làm người khác cảm động!

Hic hic, không được, hiện tại ông muốn gọi cho vợ mình một cuộc điện thoại, hồi ức một chút về thanh xuân tương tự của bọn họ.

Ngay sau khi bảng xếp hạng của kỳ thi tháng được công bố, Cao Văn Hiên để lớp trưởng lấy danh sách về lớp. Mấy người Đinh Cừ vừa nghe được tiếng gió, vội vàng chuồn khỏi phòng học. Nửa đường liền đem lớp trưởng bắt cóc, đầu tiên đoạt lấy tờ giấy xem trước rồi nói tiếp.

Nói là sợ bản thân kết quả không tốt không thể so với lão đại, vì vậy trước tiên rải cho mình một con đường đã, phải biết trước được rốt cuộc sẽ bị ăn đòn đến trình độ nào.

Thật ra là càng tò mò muốn nhìn xem, Hạ Sênh nỗ lực một tháng, thành quả như thế nào.

"Fuck! Fuck!" Hà Đạo Viễn bắt đầu xem từ trang giữa, lúc sau ngón tay chỉ vào tên của Hạ Sênh trên bảng xếp hạng, ra hiệu cho mấy người bên cạnh thò đầu vào xem: "Mấy người chúng ta, đều là, đều đứng sau Sênh ca."

"???"

Đàm Diệu còn đang đếm từ dưới lên trên từng số một, nhanh chóng men theo đầu ngón tay hắn nhìn qua. Nhìn đến hạng 345, thấy hai chữ "Hạ Sênh", nhịn không được giật giật khóe miệng.

"Toàn khối của chúng ta, có người trùng tên trùng họ với Sênh ca sao?" Đàm Diệu chưa từ bỏ ý định, hỏi.

"Cậu nói đi?" Vương Dương lại gần, run bần bật. Rùng mình lo sợ sắp tới bị lão tàn nhẫn đánh bằng nắm đấm sắt.

"Hu hu hu, Sênh ca cũng trâu bò quá đi." Đinh Cừ nghiêng người, chộp lấy danh sách, lập tức online: "Cậu nhìn xem thành tích Ngữ văn cùng tiếng Anh này, quả thật giống như mọc thêm cánh vậy. Phành phạch phành phạch liền bay lên hơn một trăm hạng. Trí nhớ của lão đại cũng thật tốt quá đi."

Lúc này bọn họ rất hâm mộ, đặc biệt hâm mộ.

Năm hai có tám lớp, tổng cộng cũng khoảng 400 người. Đinh Cừ nói như vậy cũng có chút khoa trương, có điều, nếu dựa theo tỷ lệ trúng tuyển đại học của trường bọn họ, bình thường có thể chen chân vào top 300 thì khả năng đỗ vào các trường cao đẳng hoặc các trường đại học bình thường chắc chắn không thành vấn đề.

Huống chi, còn đến gần hai năm.

Mặc dù nhóm người này ngày thường cà lơ phất phơ, không thích học tập lại ham chơi, nhưng thật ra cũng không phải dạng không học vấn không nghề nghiệp. Ngôi trường dù có tốt đến đâu vẫn sẽ có những học sinh đội sổ lót đế. Và đặc biệt trong đám người bọn họ có một vài người thuộc thành viên vinh quang của nhóm đứng cuối bảng ấy.

Các bạn nhỏ tò mò xem kết quả của lão đại nhà mình, xem xong không thể không đối mặt với thực tế.

"Nếu không chúng ta vứt bảng xếp hạng đi đi!" Hà Chí Cao đề nghị.

"Cậu xem tiểu thuyết nhiều đến nỗi ngu đi luôn hả! Sênh ca sẽ không đi sang các lớp khác để xem sao!" Bạn cùng bàn – Vương Dương dỗi cậu ta, "Huống chi người ta còn có vận may của tiểu tiên nữ, cô ấy sẽ không nói cho Sênh ca sao!"

"Vậy là chúng ta chờ bị đánh hả?" Lúc này có vài người làm bài không tốt dẫn đến thành tích kém cỏi nhất, trong đó có Đàm Diệu, giọng nói ra khỏi miệng có hơi run run.

"Phải rồi, nếu không thì chúng ta cùng Sênh, Sênh ca thương lượng một chút, lần này trước tiên thiếu, thiếu nợ?" Hà Đạo Viễn đề nghị.

Cứ theo cái đà phát triển này của lão đại, món nợ này sẽ ngày càng tích tụ, càng ngày càng nhiều, có khi lại trả không nổi.

Mấy người ở đây đang buồn bực chống đầu, sau lưng truyền đến giọng nói của chính chủ đầy lạnh lùng.

"Mấy người các cậu đang lén lút tụ tập ở đó làm gì vậy?"

"..." Trời ơi, điều gì nên tới thì vẫn tới...

Các bạn học nhìn lão đại và các tiểu huynh đệ, giống như một đám gà con bị lão đại xách vào phòng học, sau gáy mỗi người chợt ớn lạnh.

Ô ô ô, về sau bọn họ nhất định sẽ thành thành thật thật chăm chỉ học tập, không cần đánh rơi răng cửa của bọn họ đâu.

Kỳ Úy Nhiên cầm danh sách xếp hạng bước vào trong lớp, cậu dán lên bảng thông báo nhỏ bên cạnh bảng đen. Từ Từ ngẩng đầu, không đợi lớp trưởng dán xong, cô liền kích động chạy đến xem kết quả.

"Từ Từ, cậu đây là..."

Kỳ Úy Nhiên lời còn chưa nói xong, liền thấy tiểu cô nương ngửa khuôn mặt nhỏ lên, đầu ngón tay dò tên trong danh sách, bắt đầu tỉ mỉ dò từ tên sau đến tên trước.

Khi cô nhìn thấy tên người cuối cùng không phải là Hạ Sênh, còn theo bản năng mà thở ra một hơi.

Thiếu niên nuốt xuống lời định nói ra, nhìn hàng mi dài cùng với sườn mặt của cô, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào danh sách để tìm tên, trong lòng có cái gì đó nảy mầm.

Từ Từ tìm được tên Hạ Sênh xong, rốt cuộc cô cũng yên tâm. Đột phá thành quả trong một tháng, hắn có thể tiến bộ nhiều như vậy đã là rất không tệ rồi.

"Từ Từ ——" Thư Nhất nghiêng người, ngồi tại chỗ kêu cô: "Giúp tớ xem một chút, nếu là tạm ổn thì nói cho tớ biết, còn nếu quá kém thì coi như không thấy đi!"

Từ Từ quay đầu nhìn cô cười, gật đầu đồng ý.

Một lần nữa bắt đầu xem lại từ đầu, thấy Kỳ Úy Nhiên vẫn như cũ đứng ở đầu danh sách, Từ Từ quay qua, cười nói với cậu: "Lớp trưởng, cậu lại đứng thứ nhất kìa."

"À, phải." Kỳ Úy Nhiên cười ấm áp, nhìn cô gật đầu một cái.

"Thật lợi hại." Tiểu cô nương nhịn không được giơ ngón tay cái lên khen cậu. Thành tích của cậu có thể ổn định như thế, đúng là không dễ dàng chút nào.

Nói xong, lại tiếp tục lật xem thành tích của Thư Nhất.

Kỳ Úy Nhiên bất đắc dĩ mà cong cong khóe môi. Dù cậu có lợi hại đến đâu, cũng không bằng một chút tiến bộ của người kia, khiến cô phải quan tâm đến.

Nhìn từ trên xuống, thời điểm nhìn thấy tên chính mình, tiểu cô nương chỉ mím mím môi, không phản ứng nhiều lắm.

Điểm số không chênh lệch lắm với những gì cô dự đoán, coi như là xứng đáng với nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này.

Không lâu sau, cô liền tìm được tên của bạn cùng bàn, Từ Từ chạy hai bước vội vàng về chỗ ngồi.

"Á, cậu chạy chậm một chút, gấp gáp cái gì chứ!" Thư Nhất khẩn trương nói.

Từ Từ cười cười hai tiếng, hỏi cô ấy: "Có phải dì nói, nếu cậu thi được trước hạng 30 liền mua cho cậu PSV?"

Thư Nhất ánh mắt sáng lên: "Tớ có hi vọng sao??"

Tiểu cô nương "ừ ừ" gật đầu, " Hạng 29!"

"A ——" Bạn học nhỏ Thư Nhất thét chói tai như một cổ động viên dự bị, giơ tay tặng cho bạn cùng bàn một cái ôm thật chặt, "Ô ô ô, nhất định là do cậu, Từ Từ, lúc trước khi bắt đầu làm bài cậu đã đập tay truyền qua cho tớ vận may đó!"

Thời điểm bước vào lớp một, người vẫn luôn đội sổ là bạn học Thư Nhất, tương đối hài lòng với thứ hạng này của mình. Kế tiếp chính là được nghỉ dài hạn, cô nàng cũng không cần lo lắng bị mẹ ruột ghét bỏ bằng mọi cách!

Ổn định lại cảm xúc, buông bạn cùng bàn ra, Thư Nhất hỏi cô: "Từ Từ, còn cậu?"

Từ Từ cười tủm tỉm vươn nắm tay nhỏ ra, chậm rãi duỗi từng ngón tay một.

Thư Nhất vừa thấy cô giơ ra "1", lông mày đều nhướng lên, cô nàng cho rằng bạn cùng bàn của mình rốt cuộc cũng xử lý được Kỳ Úy Nhiên - người đã bá chiếm bảo tọa thứ nhất nhiều năm.

Vừa định kích động hét thêm một tiếng, cô nàng liền thấy bạn cùng bàn lại chậm rãi vươn thêm một ngón thành "2".

Thư Nhất: "..." Được rồi, cái này cũng coi như là giữ vững thứ hạng đi.

Nhưng mà bạn cùng bàn lại ngày càng nghịch ngợm là chuyện như thế nào??

Kết quả, cô lại lần lượt thấy được 3, 4, 5.

"???"

Thư Nhất căng thẳng một hồi, chẳng lẽ còn muốn giảm xuống nữa hả?? Từ Từ nhà cô so với trước kia càng đi xuống rồi.

Còn may, bạn cùng bàn vươn năm ngón tay quơ qua quơ lại, cười tủm tỉm dừng lại.

"Hạng năm hả?" Thư Nhất hỏi.

"Ừm." Từ Từ gật đầu.

Thư Nhất lập tức cúi đầu bẻ bẻ ngón tay.

Đập tay với cô một cái, mất một ngón. Đập tay với lão đại một cái, lại mất một ngón.

Cho nên chỉ có hạng năm...

Ngẩng khuôn mặt tròn đầy đau khổ, Thư Nhất vẻ mặt buồn bực: "Từ Từ, đều do tớ..."

Tiểu cô nương nhìn bạn cùng bàn ngồi ở đằng kia đếm đếm rồi chơi với đầu ngón tay, liền biết cô bạn đang nghĩ cái gì, nhanh chóng đem sự việc nói với Hạng Tần lúc trước nói cho cô ấy, rồi giải thích một lần.

"Thật sự?" Thư Nhất nhéo nhéo cánh tay cô.

"Tớ có bao giờ lừa gạt cậu chưa?" Từ Từ buồn cười nói.

Thư Nhất gật gật đầu, ngẫm lại cũng thấy đúng, sau đó cô ấy vươn nắm tay nhỏ cổ vũ bạn cùng bàn: "Tìm ra vấn đề chính là tiến bộ lớn nhất! Lần tới xử lý lớp trưởng!"

Thanh âm quá lớn, vừa lúc Kỳ Úy Nhiên đang đi ngang qua nghe thấy được. Cô nàng xấu hổ mà "hi hi" hai tiếng.

Kỳ Úy Nhiên ngược lại cũng không để bụng, quay đầu cười cười đầy thiện ý với Thư Nhất, dư quang khóe mắt lại liếc nhìn Từ Từ đang nói chuyện với Thư Nhất, sau đó cậu trở về chỗ ngồi.

Thật ra khi Từ Từ nói xong câu kia, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh chính mình đọc thuộc lòng nội quy của trường trước mặt thầy Hạng, trong lòng không hiểu sao có cảm giác chột dạ.

--

Tan học hai người chạm mặt, Từ Từ liền bắt đầu thuyết trình "bản tóm tắt sau kỳ thi" cho Hạ Sênh.

Cô sợ hắn giống như Hạng Tần cùng Thư Nhất, nghĩ là bởi vì do hắn, cô mới tụt xuống hai hạng so với cuối học kì một.

Tiểu cô nương nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm học tập của mình, nhìn rất giống cấp dưới báo cáo công tác với lãnh đạo. Nói xong còn thấy không đủ, lại hướng tới triển vọng trong tương lai. Hiếm thấy cô blah blah nói một tràng dài.

Tổng kết xong, cô ngẩng mặt lên, cười nhìn hắn, nói: "Cậu yên tâm đi, tớ cực kì có lòng tin. Cậu rất lợi hại đó."

Hạ Sênh nhìn đôi mắt cong cong khi cười của cô, ngọt ngào trong lòng xen lẫn với các tư vị khác hợp thành một thể.

Một cô gái tốt như vậy, vì sao lại để cho hắn đυ.ng phải?

Dừng bước chân, Hạ Sênh cúi người chống đầu gối, nhìn tiểu cô nương nói: "Tôi lợi hại như vậy, vậy có khen thưởng cái gì sao?"

Từ Từ: "..." Thực tế như vậy sao?

"... Mời cậu ăn kẹo?" Tiểu cô nương thử hỏi.

Hạ Sênh cười khẽ: " Được đấy."

"Bây giờ tớ đi mua cho cậu liền!" Siết siết quai đeo cặp sách, Từ Từ thầm nghĩ hắn cũng quá dễ dụ rồi đó!

Hạ Sênh nhìn bộ dáng sốt ruột phải đi của cô, buồn cười, giơ tay lôi kéo cánh tay của cô: "Đừng vội, trước cứ để dành đi."

Từ Từ: "?"

"Đến lúc đó lại đổi sang cái lớn hơn." Nhìn đôi mắt của cô, Hạ Sênh thấp giọng nói.

Từ Từ: "..." Quả nhiên, thật sự không thể đến gần hắn quá. Thật muốn hít thở sâu.

Cảm thấy nếu không nói cái gì đó, không khí không khỏi có phần quỷ dị, mi mắt cô gái nhỏ run run, cố gắng làm cho chính mình có vẻ nghiêm túc hơn, khuôn mặt nhỏ suy nghĩ lời thoại: "Có phải cậu, muốn sưu tập đủ bảy loại hương vị không vậy?"

Hạ Sênh: "?"

Từ Từ: "Là có thể triệu hoán thần long?"

Hạ Sênh: "..."

[Hết chương 23]

===

Mel: 7 viên ngọc rồng? @@