Chương 24

Edit: Mel

Qua qua lại lại, Hạ Sênh vẫn đồng ý đi chơi với nhóm người kia một trận như đã hứa, cũng không bởi vì một số người có kết quả trung bình mà tuyệt tình cấm cản bọn họ.

Dù sao thì mấy người này đã tiến bộ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. :)

Nhưng là hắn đã lâu không một mình đi ra ngoài, sợ cô gái nhỏ lại nghĩ rằng hắn muốn ra ngoài lêu lổng. Muốn rủ cô đi cùng, nhưng không biết mở miệng thế nào cho hợp lý nữa.

"Lát nữa tôi đi ra ngoài một chút." Mặt đối mặt ngồi ở bàn ăn bên cạnh, Hạ Sênh nhìn cô nói.

"Ồ, được." Từ Từ giương mắt, nhìn hắn mà gật đầu, lại ngờ vực mà vùi đầu vào ăn.

"..." Đuôi mắt Hạ Sênh giật giật, đợi một phút, lại nhịn không được hỏi, "Em không hỏi xem tôi đi đâu sao?"

Từ Từ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt "Tớ hỏi vậy làm gì", miễn cưỡng mở miệng hỏi, "À... Cậu đi đâu vậy?"

Hạ Sênh: "..."

Vì sao lại khác so với tưởng tượng như vậy? ?

Chẳng lẽ cô ấy không phải nên lập tức hỏi hắn "Cậu muốn đi đâu vậy, khi nào thì đi, đi cùng ai, nam hay nữ" sao? ?

Cúi đầu nghĩ nghĩ, lại giương mắt, lạnh lùng quét qua cô gái nhỏ một cái. Đầu đũa hơi nhọn chọc vào chiếc chén sứ trước mặt mình, hung bạo chọc. Hạ Sênh nhếch khóe miệng, giọng điệu không tốt, nói ra tên của một hội sở rất nổi danh gần đây.

"... ?" Cô gái nhỏ ngẩn người, sau đó mím môi gật đầu, vẻ mặt khích lệ, "Thích hợp để giải trí, khá ổn đó."

Hạ Sênh: "..." Ổn cái con khỉ. :)

Thấy bộ dáng hắn vẫn không sao vui vẻ nổi, Từ Từ lại nói: "Một tháng này đã vất vả cho cậu rồi, đi chơi đi!"

Rũ mắt gẩy gẩy thức ăn trong chén của mình, Hạ Sênh quyết định vẫn nên gọn gàng dứt khoát với cô luôn, "Chờ lát nữa chúng ta cùng đi đi!"

Nghe vậy có khác gì đi hẹn hò đâu, Từ Từ ngẩn người, hỏi: "Cậu đi cùng nhóm bạn kia hả?"

Hạ Sênh ngẩng đầu, "Ừ" một tiếng. Trong lòng nghĩ, rốt cuộc cô ấy cũng hỏi đến vấn đề này. Xem ra, cô gái nhỏ cũng có chút để ý đến hắn đó chứ.

"Vậy tớ không đi đâu, nam sinh các cậu đi chơi cùng nhau là được rồi." Từ Từ nhẹ thở phào, tự cảm thấy rốt cuộc cũng đã tìm được lí do.

"Em có thể gọi cả bạn cùng bàn của mình."

"Nhưng, nhưng hôm nay chúng tớ đã hẹn nhau cùng đi khu trò chơi gắp thú bông, lái xe ô tô rồi..." Từ Từ nhìn sắc mặt Hạ Sênh không hiểu sao ngày càng không tốt lắm, càng nói đến phần sau càng nhỏ giọng.

Ra là vậy, không ngờ tiểu nha đầu đã sớm sắp xếp ổn thỏa. Còn quanh co lòng vòng lâu như vậy, chính là không muốn đi ra ngoài cùng hắn chứ gì.

Hừ, còn mẹ nó hẹn nhau đi lái xe ô tô.

Hai người bọn họ còn chưa từng cùng nhau lái ô tô đâu nhé!

Trong óc đều là cảnh tượng cô gái nhỏ và bạn cùng bàn ngồi trên cùng một cái ô tô, ngoan ngoãn mà móc ra một tấm card dán "Tích --- đã xác minh!" (?)

Lão đại chua xót quá.

Rõ ràng hắn cũng đi khu trò chơi điện tử chơi một chút, tất cả mọi người đều đi chỗ ăn chơi, vì sao Hạ Sênh nhìn biểu tình của cô rất giống muốn đi quán bar để tập dưỡng sinh vậy?

Một đầu Từ Từ đầy dấu chấm hỏi, cô gãi gãi cái trán, đưa ra đề nghị: "Vậy nếu không thì... Tớ hỏi Nhất Nhất một chút xem cậu ấy có đi không nha?"

Cũng được nhỉ, chung quy hai cô ấy cũng đi ra ngoài một mình, một mình hắn đợi cũng tốt. Hạ Sênh gật đầu.

Các bạn nhỏ hoàn toàn bị lão đại coi như không khí mà quên sạch, lúc này còn chưa rõ chân tướng.

Tuy rằng kế hoạch bị đảo lộn, Thư Nhất cũng không thèm để ý, nghĩ dù sao cũng không chơi cùng, vậy đi theo góp vui đi. Vừa nhận được tin tức của bạn cùng bàn bên kia, cô ngay lập tức nhắn lại, "Được."

Từ Từ làm một dấu tay OK với Hạ Sênh, "Chúng ta đi."

Lại nhìn sắc mặt của Hạ Sênh, cuối cùng cũng coi như là tốt hơn chút.

Tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm, cái này xem như thu phục được cả hai bên rồi. Không bị bạn cùng bàn ghét bỏ vì cho leo cây, cũng không khiến Hạ Sênh cau có.

Nhưng rõ ràng cô chưa làm cái gì, vì sao bị Hạ Sênh nhìn chòng chọc sẽ có cảm giác cô vụиɠ ŧяộʍ lén lút đi ra ngoài sau lưng hắn vậy?

Thấy cô đồng ý, Hạ Sênh yên lặng sờ di động, gửi mọt tin nhắn cho mấy người trong nhóm.

【Bạn học cũ của tôi và bạn cùng bàn của cô ấy muốn tới. Mấy người các cậu, không được phép hút thuốc, không được phép gọi rượu. Không được mặc quần áo lố lăng, nếu có điều kiện thì gội đầu tắm rửa rồi ra cửa. 】

Gửi đi, lại suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: 【Các cậu tùy tiện chọn một chủ đề mà các cô gái nhỏ thích, nói là các cậu thích luôn đi. 】

Các bạn nhỏ: "... ? ?"

Người một ngày nào đó sẽ chết vì nói quá nhiều - Đinh Cừ: 【Sênh ca, chúng em đây có phải nên sửa miệng đổi một cách xưng hô khác hay không hả? 】

Tiểu đồng bọn Đàm Diệu xem náo nhiệt cũng không chê chuyện này to: 【Khà khà, chị dâu nhỏ như vậy, có chút gọi không ra miệng nổi. 】

Hạ Sênh: 【Cút ngay! ! Ai mẹ nó dám gọi bậy! 】

Hà Đạo Viễn: 【Các cậu đừng làm hoen ố tình bạn trong sáng của Sênh ca và tiểu tiên nữ chứ. 】

Hà Chí Cao: 【Đúng! Việc này có tính là gặp mặt để tạ ơn không nhỉ? 】

Vương Dương: 【Giương cao lá cờ đỏ hoan nghênh chào đón tiểu tiên nữ may mắn và bạn ngồi cùng bàn ~~ 】

Dưới sự lo liệu của lão đại và các tiểu đệ, Từ Từ và Thư Nhất tiến vào phòng, ập vào mặt là một đoàn bong bóng màu hồng nhạt, đập vào trước mắt hai người.

Hai cô gái: "..."

Không phải là đi nhầm phòng chứ? Vào nơi mà người ta bất ngờ cầu hôn làm cái gì vậy?

Vừa định quay ra hỏi Hạ Sênh đằng sau, chợt nghe thấy đằng sau những quả bong bóng truyền đến thanh âm quen thuộc.

Tiếng la hét to rõ, đều nhịp.

"Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Hạ Sênh: "..."

Hà Đạo Viễn khuấy động đoàn bóng bay, lao lực mà chạy đến cửa, cười nói: "Tới rồi hả?"

Từ Từ có chút sững sờ.

Thư Nhất ăn cơm trưa cùng nhóm người này đã hơn nửa tháng, cũng khá quen thuộc. Nhìn bóng bay dần dần tản ra, để lộ căn phòng đều là phong cách cổ tích, phòng ngủ của cô cũng chưa có "công chúa" như vậy đâu, buồn cười nói: "Các cậu làm cái gì đây?"

Hà Đạo Viễn vừa định nói "Đây đặc biệt chuẩn bị cho các cậu đó", lại nhìn thấy Hạ Sênh đứng sau hai cô gái, liếc mắt ra hiệu cho hắn.

Đề tài vừa chuyển, Hà Đạo Viễn nghiêm túc nói: "Tôi, tôi, ngày thường chúng tôi đều thích phong cách này."

Thư Nhất & Từ Từ: "... ?"

Thấy các cô không tin, Hà Đạo Viễn vội vàng kéo thằng bạn cùng bàn miệng lưỡi sắc bén qua, ý bảo cậu ta nói.

"Không sai! Hai vị tiểu tiên nữ đừng bị vẻ bề ngoài thô kệch của chúng tôi lừa gạt. Thật ra, chúng tôi đều có một trái tim thiếu nữ." Đinh Cừ nói xong còn hơi thẹn thùng mà cười.

Thư Nhất & Từ Từ: "???"

Má ơi! Cho nên đây mới là gương mặt thật của đám người này?? Vậy lão đại dẫn đầu bọn họ chẳng phải là cũng...

Nhìn thấy Từ Từ chậm rãi xoay người, tò mò mà nhìn mình, Hạ Sênh: "..." Ông đây tin quỷ cũng không thể tin được cái đám thiểu năng trí tuệ này. Sớm muộn gì cũng phải đoạn tuyệt quan hệ!

Bỏ qua trò khôi hài ở ngoài cửa, đám người vui vẻ cùng đi vào phòng "công trúa".

"Sênh ca, Từ Từ, hai người ngồi chỗ đó đi." Đàm Diệu tiếp đón bọn họ, nói. Lại chỉ chỉ đồ uống trên bàn đã từng động qua, "Cái kia chúng em đều uống qua rồi."

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, đám người đặc biệt để lại hai vị trí trên góc ghế sofa cho hai người "bạn học cũ có tình hữu nghị cao cả".

Thư Nhất đành phải ngồi ở chiếc ghế vuông góc với bạn cùng bàn của cô 90 độ.

Từ Từ hít hít cái mũi nhỏ, không có mùi khó chịu, cũng không có mùi hương kỳ quái nào, rất thoải mái.

Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, đồ uống các loại. Các loại cocktail không cồn được pha chế đặc biệt, màu sắc tươi sáng, trang trí bằng đủ loại trái cây nhỏ, đúng là có tâm hồn thiếu nữ.

Hai cô gái có phần xác định rõ. Trong lòng quyết định, phải lặng lẽ tôn trọng sở thích của đám người này mới được.

Bài hát được mở, đồ ăn vặt đã sẵn trên bàn, ánh đèn hơi mờ. Vương Dương cùng bạn cùng bàn của anh ta lập tức biến thành một đầu sỏ đủ tiêu chuẩn.

Ngày thường bọn họ vẫn luôn thích khai giọng bằng bài cao độ, hôm nay có "bạn học cũ" của lão đại ở đây lại phải thu liễm không ít. Đa phần được chọn là ca khúc mang phong cách vui tươi hoặc tiết tấu nhẹ nhàng.

Thư Nhất nỗ lực đệm chiêng trống cho hai gia hỏa đang gào thét, có vẻ cô ấy cực kỳ ủng hộ hai "tỷ muội" tốt này.

Lúc đầu Từ Từ chỉ mới biết đến nơi này, lại là lần đầu tiên tới nơi như vậy chơi, cô nghe các bạn học ca hát, miệng nhấp một ngụm đồ uống có nhiệt độ vừa phải mà Hạ Sênh đưa cho, vừa cảm thấy mới lạ lại vui vẻ.

Hiện giờ cô cùng mọi người có khác gì nhau đâu!

Cô gái nhỏ đặt đồ uống xuống, theo tiết tấu, hai tay chống dọc xuống ghế sofa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn hai gia hỏa đang gào thét hết cỡ, lắc lư cái đầu.

Hạ Sênh không nhúc nhích, chỉ dùng khóe mắt liếc sang cô.

Muốn cổ động như vậy hả?? Hai tên phá giọng này hát dễ nghe như vậy??

Nhìn nửa ngày, thật sự là không nhịn được nữa, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi cô, "Dễ nghe lắm hả?"

"Ơi?" Bên lỗ tai đột nhiên nhiều thêm một âm thanh, dường như còn sợ cô nghe không rõ. Mang theo hơi thở ấm áp, trong ánh đèn hơi mờ mờ, thổi đến bên tai khiến cô rùng mình.

Từ Từ rất muốn đưa tay lên sờ, cũng may không gian lúc này hơi tối, hẳn là không có ai phát hiện.

Từ Từ quay đầu, cô ngây ngốc mà nhìn hắn.

Hạ Sênh cho rằng cô không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa, "Dễ nghe à?"

Từ Từ: "... ?" Vậy là hỏi cô cái này hả?

"Ừ!" Cô gái rất phối hợp mà gật đầu.

Hạ Sênh: "..." Không ổn rồi, chua xót quá.

Hạ Sênh nghe cô nói xong liền đứng lên. Rời ghế sofa, đứng dậy đi đến bên cạnh quầy bar đặt mở một bài hát.

Các bạn nhỏ chưa từng nghe Hạ Sênh ca hát bao giờ, trong nháy mắt cực kỳ kích động.

"Sênh ca, anh đây là đang muốn hát sao Sênh ca ơi!"

"Mau đưa cho lão đại cái micro!"

"Cút đi!" Cầm lấy micro không dây trên kệ bên cạnh quầy bar, Hạ Sênh cười mắng.

Vài người vui vẻ "Há há há", Vương Dương lớn tiếng nói vào micro, "Sênh ca cứ tha hồ mà hát đi! Đem sân nhà của em lấy đi! Không cần khách sáo đâu!"

"Lại ngứa da à?" Hạ Sênh giơ tay chỉ chỉ anh ta, tự cảm thấy gần đây tính tình của hắn quá tốt rồi, quá buông thả bọn họ. Cả một đám đều thiếu chỉnh đốn.

Vương Dương cười đùa cợt nhả, hai tay đang cầm micro làm động tác như đang tiến cống cho Hạ Sênh. Xong lại mở miệng kêu mọi người im lặng, đừng có nói chuyện.

"Mày là cái đứa phiền nhất đấy! Mau ngồi xuống!" Đàm Diệu một phen kéo anh ta qua.

Đừng có chắn tầm nhìn của cậu ta! Cậu ta muốn thính giác và thị giác cùng hưởng thụ cơ!

Cũng không biết rốt cuộc trình độ của Sênh ca như thế nào, nếu như anh ấy hát...

Không được! Mặc kệ hát thành cái dạng gì, bọn họ đều phải bộc lộ sự chân thành, vỗ tay hoan hô hết mình!

Vài người ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ gật đầu, nhất trí với nhau.

Đây là phẩm chất cơ bản của một tiểu đệ!

Khúc dương cầm dạo đầu mang theo chút buồn rầu vang lên, gian phòng trong nháy mắt an tĩnh lại.

Không nghĩ tới lão đại lại yêu thích loại phong cách này.

Trước quầy bar có một chiếc ghế đẩu cao, chùm ánh sáng vàng cam như cố tình chiếu vào, đoán chừng là do lúc thiết kế đã lắp đặt sẵn.

Cô gái nhỏ ngơ ngẩn mà nhìn, ánh đèn bao trùm lấy Hạ Sênh. Rõ ràng vẫn lóa mắt như vậy, lại có vẻ không giống với thường ngày.

Hạ Sênh nghiêng người ngồi, chỉ chừa lại sườn mặt cho cô. Micro trong tay như có như không mà xoay hai vòng.

Khoảng cách hơi xa, cô gái nhỏ không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Ánh sáng yếu ớt hắt ra một vầng hào quang dọc theo sống mũi thẳng tắp của thiếu niên, rồi phủ bóng lên đường quai hàm sắc nét.

"Cây bồ công anh cạnh hàng rào trường tiểu học là cảnh đẹp trong kí ức. Sân thể dục vắng vẻ truyền đến tiếng ve kêu, sau bao nhiêu năm vẫn rất êm tai..."

Lão đại vừa mở miệng, tiểu đồng bọn liền chấn kinh rồi.

Tuy rằng ngày thường cũng thấy thanh âm của hắn dễ nghe, nhưng có một số người, giọng hát và giọng nói như đến từ hai thế giới. Loại âm thanh này rất hay, nhưng loại giọng có thể điều chỉnh từ cao nguyên Thanh Tạng chạy đến thung lũng Tứ Xuyên đã không còn nữa.

Muốn cổ vũ cho hắn từ tận đáy lòng mình, lại bị cảm xúc hắn mang đến trong bài hát này có phần — — không thốt ra tiếng.

Đặc biệt là bạn học Hà Chí Cao bi thảm bị "tiểu thanh mai vứt bỏ".

Huhuhu, tại sao Sênh ca lại như thế này, khiến cho anh ta thật muốn khóc.

"Đứng trên hành lang chạm tay nhau, chúng ta lại chú ý chuồn chuồn bên cửa sổ... Ước định cùng nhau lớn lên, rõ ràng như vậy, tôi đã từng tin tưởng..."

Tiếng hát của thiếu niên hơi khàn, giống như lòng bàn tay ngày ấy đã từng chạm vào khóe miệng cô. Nhè nhẹ quấn quanh, quấn lấy tim cô nhẹ nhàng xoa dịu.

Những cảnh tượng thời thơ ấu, giống như những thước phim đã cũ, được xâu chuỗi lại với nhau bằng tiếng hát của hắn, như thể chúng chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Cậu thiếu niên lúc đó không cao hơn cô bao nhiêu, góc cạnh trên gương mặt còn chưa rõ ràng. Khuôn mặt tròn trịa, mập mạp, ghé vào mép giường, lặng lẽ nhìn cô.

"Cậu về nhà đi." Tiểu cô nương tựa vào gối dựa ở đầu giường, nhìn cậu cười.

"Không cần, tớ ở cùng cậu." Cậu bé ngẩng đầu, ngồi thẳng lên, ra vẻ nghiêm túc. Hoàn toàn không còn bộ dáng nghịch ngợm gây sự ngày thường nữa.

"Cậu không thấy chán à?" Tiểu cô nương nhẹ giọng nói.

"Có cậu ở đây thì sẽ không còn nhàm chán nữa." Cậu trả lời, hàng mi khẽ chớp.

Cô bé Từ Từ cong khóe môi nhìn cậu. Chỉ là trong lòng lại nói thầm: Nhưng chính tớ lại nhịn không nổi, chán lắm. Tớ cũng muốn được như cậu, chạy nhanh hơn cả chim bay, nhảy cao hơn cả mèo con.

Nghiêng đầu, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đó là chuồn chuồn hả?" Cô bé ngạc nhiên khi thấy con vật nhỏ có đôi cánh trong suốt bay từ cửa sổ vào.

"Để tớ bắt cho cậu!" Cậu bé chạy tới, nhảy lên chuẩn bị tóm lấy.

"Em trai Sênh Sênh!" Tiểu cô nương vội vàng hô lên.

"Hả?" Cậu quay đầu lại.

"Đừng bắt nó." Cô sốt ruột nói.

"Cậu... Không phải cậu thích nó sao?"

Tiểu cô nương cười lắc đầu.

Cậu bé mờ mịt không hiểu, một lần nữa trở lại mép giường của cô. Nhìn cô đang truyền nước biển, kim tiêm châm lên mu bàn tay, cậu duỗi ngón tay ra. Một bên giữ lỗ kim nho nhỏ cho cô, cậu nhẹ nhàng chạm vào vết bầm chưa kịp tan.

Mu bàn tay của cô bé lạnh băng, gợi cho cậu một trận đau lòng.

"Còn đau không?" Cậu ngửa mặt, nhỏ giọng hỏi cô.

Tiểu Từ Từ lắc đầu, "Không đau."

Cảm thấy cô đang lừa mình, cậu bé cũng không tin. Xoay người nhìn thoáng qua cửa sổ, con chuồn chuồn nhỏ kia, cũng không biết có phải đã bị cậu dọa đến hay không, đã sớm trốn không còn bóng dáng.

Tiếng ve kêu đầu buổi chiều hè ngoài cửa sổ, chỉ có hai người đơn độc ở trong phòng bệnh, có vẻ càng thêm tĩnh mịch.

Tiểu Hạ Sênh ngoảnh lại nhìn cô, "Tớ sẽ ở cùng cậu."

Tiểu cô nương ngửa mặt nhìn cậu, trong mắt có chút mờ mịt.

"Tớ vẫn sẽ luôn ở bên cậu." Cậu bé vẻ mặt nghiêm túc, nhận lời nói, "Cùng cậu lớn lên."

Thấy cô ngơ ngác không nói lời nào, cho rằng cô không tin, tiểu Hạ Sênh vội vã nắm lấy bàn tay không truyền dịch của cô bé, có chút nóng nảy đặc thù của trẻ con, độc đoán móc lấy ngón út của cô, hừng hực nói: "Tớ sẽ không lừa cậu! Chúng ta móc ngoéo đi!"

Không đợi cô lên tiếng, ngón tay cái của cậu liền dán lên đầu ngón tay của cô, ép chặt với nhau.

Tự đóng dấu, tự ước định.

Tiểu Từ Từ nhìn hai ngón tay cùng một chỗ, ngẩn ra một lúc lâu, cong khóe môi gật gật đầu.

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng chiếu thành một viền cong nho nhỏ trên đầu tóc rối bù của cậu.

Giống như là — — vầng hào quang đang bao trùm Hạ Sênh lúc này.

Từ Từ không hiểu sao, xoang mũi hơi chua xót. Trong cổ họng cũng như đang mắc cái gì đó, nuốt vào có chút đau.

"Ước định cùng nhau lớn lên, rõ ràng như vậy, tôi không thể nói hết với em. Mà tôi cũng không rõ, hai chúng ta là tình bạn, hay là... tình yêu."

Hạ Sênh nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát đoạn karaoke, hát xong câu này, hắn quay người lại nhìn cô gái nhỏ.

Còn cố ý bỏ sót một vài từ.

Đột nhiên bắt gặp tầm mắt của hắn đang nhìn cô, Từ Từ giật mình.

Mới vừa nãy còn bị thanh âm của hắn cuốn lấy khiến tim đập nhanh, như thể đột ngột lỡ nhịp.

Xunh quanh là cảm giác kỳ lạ, rầu rĩ có chút khó chịu.

Sau khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Hạ Sênh lập tức đứng dậy, cắm lại micro lên giá, đi về chỗ ngồi ban đầu của mình.

"Mẹ nó! Nếu không thì Sênh ca đi tham gia tuyển chọn đi! Chắc chắn có thể nổi tiếng luôn!" Tự cho là tiền bối ca thần, Vương Dương kích động nói.

"Hic hic, tôi nghe đến khóc rồi." Đinh Cừ ôm bạn ngồi cùng bàn khóc thút thít.

Hà Đạo Viễn an ủi vỗ vỗ lưng cậu ta.

Một bên là Hà Chí Cao đang khóc thật, nức nở rút giấy lau chùi nước mắt. Quá tức giận tiểu thanh mai đã bỏ anh ta theo người khác mà.

"Sênh ca, lại hát một bài nữa đi!" Đàm Diệu vô tâm vô phổi ở một bên ồn ào.

"Bố mày hát rong à?" Hạ Sênh lườm một cái qua, giọng nói lạnh lẽo.

Hoàn toàn không còn sự thâm tình vừa nãy khi đang hát.

Đàm Diệu hì hì hai tiếng, biết Hạ Sênh sẽ không hát lại, đưa micro qua cho Vương Dương, "Cậu hát, cậu hát đi! Tiếp tục!"

Thư Nhất nghĩ thầm: Tâm của lão đại, chúng tỷ muội đều biết!

Ngồi trở lại bên cạnh Từ Từ, âm nhạc một lần nữa vang lên, cả người Hạ Sênh bị bao phủ bởi ánh đèn lúc sáng lúc tối, nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi cô, "Dễ nghe không?"

"Ừ."Từ Từ nhẹ giọng nói khẽ.

Cũng không biết nhỏ giọng như vậy, hắn có thể nghe thấy hay không.

Chỉ là không dám xoay mặt nhìn hắn lớn tiếng trả lời, sợ hắn nhìn ra hay nghe ra cái gì khác thường.

"Từ Từ," Hạ Sênh gọi cô. Dường như lại sợ cô không nghe rõ, gằn từng chữ một, dán vào bên tai cô gái, nhẹ giọng nói, "Tôi chưa từng hát cho ai nghe."

[Hết chương 24]

Mel: Mất hút lâu lắm rồi =)))) không biết còn ai đọc không đâyyyyy TwT