Chương 25

Edit: Mel

Hạ Sênh nói xong, liền cảm thấy được tiểu cô nương cả người căng thẳng, có điểm cứng ngắc.

"Ông đây hát dễ nghe quá ấy chứ!" Hạ Sênh giơ tay, vỗ vỗ vai cô, "Có phải nghe đến choáng váng rồi hay không!"

"..." Bả vai bị hắn vỗ đến mức cả người muốn lùn luôn, có điều cảm xúc kì lạ trong lòng thật ra bị vỗ bay không ít.

Từ Từ chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, tự giác cười đến mức vẻ mặt chân thành, gật đầu, "Siêu dễ nghe ấy! Tớ sợ đến ngây người rồi!"

Thư Nhất: "... ? ?" Vì sao bầu không khí tốt đẹp bị hai người làm cho thành như vậy? ?

Các bạn nhỏ: "..." Có lẽ là tình bạn trong sáng đi.

Đâm một miếng trái cây nhỏ đưa cho cô, Hạ Sênh khẽ thở phào, lại yên lặng ở trong lòng đếm đếm trên đầu ngón tay.

Dù sao cũng sắp chờ thành một vị anh hùng luôn rồi, vậy dứt khoát chờ thêm một chút nữa đi.

---

Trong ngày nghỉ, Hạ Sênh cùng tiểu cô nương tái khám lại lần nữa. Lấy ra hồ sơ theo dõi lưu lượng đỉnh, đến bác sĩ Lý cũng nhướng mày.

Ông đã từng chẩn đoán rất nhiều người bệnh, có một số phụ huynh của những đứa trẻ đó, chỉ cần bệnh tình của con cái mình ổn định một chút liền lười động đến mấy thứ này.

Rõ ràng rất nhiều đứa trẻ bị hen suyễn, từ nhỏ đã phải dùng thuốc kê đơn và chú ý quan sát, đại bộ phận sau khi thành niên đều đã hoàn toàn kiểm soát được bệnh tình. Cho đến khi bệnh tình đột ngột phát tác, họ mới vô cùng lo lắng mà chạy tới nơi này của ông.

Làm các quy trình kiểm tra theo thường lệ, không phát hiện có vấn đề gì, cũng không cần phải báo cho ba mẹ của tiểu cô nương, bác sĩ Lý liền thả bọn họ về nhà.

Về đến nhà, vừa đi vào cửa, Từ Từ đã ngửi thấy mùi sữa.

Chạy chậm hai bước vào phòng bếp, làm lơ Hạ Sênh ở phía sau gân cổ kêu mình chậm một chút.

"Mới vừa tái khám xong là có thể chịu được rồi?" Hạ Sênh sắp tức chết vì kẻ không chịu nghe lời này, "Chạy nhanh như vậy làm gì?!!"

Tiểu cô nương bị hắn kéo lấy cổ của chiếc áo khoác dệt kim mỏng, gian nan mà quay nửa vòng đối mặt với hắn, vẻ mặt cười hì hì, "Không nhanh mà."

Hạ Sênh nhướng mày.

"Đây không phải mới chạy hai bước đã bị cậu bắt được sao." Từ Từ rất bất đắc dĩ.

Chân ngắn còn chưa tính, tốc độ như một cái máy kéo. Cô mới vừa thịch thịch thịch bắt đầu xuất phát, người ta bước một bước, 100km chỉ cần hai giây.

Không làm được, không làm được.

Hạ Sênh nhanh chóng bị cô chọc cười. Hắn ở chỗ này lo lắng, tiểu nha đầu lại cợt nhả.

"Các con đã về rồi!" Dì Trịnh nghe thấy động tĩnh liền từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy Hạ Sênh túm cổ áo tiểu cô nương không buông.

Dì Trịnh: "..." Sao càng lớn tiểu thiếu gia càng thích bắt nạt tiểu cô nương vậy chứ, rõ ràng khi còn bé không phải như thế mà?

Nhìn thấy dì Trịnh giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, cô gái nhỏ nghiêng đầu né tránh, nhào qua ôm lấy dì Trịnh cả người dính đầy mùi thơm của đồ ăn, cái mũi nhỏ ngửi ngửi.

"Dì Trịnh làm cái gì đó? Thơm vậy ạ?" Từ Từ hỏi.

"Ngày mai là trung thu, dì nướng chút bánh ấy mà. Đợi đến lúc con ngắm trăng thì nhâm nhi vài cái." Dì Trịnh cười nói.

Sợ bánh trung thu ở bên ngoài nhiều dầu mỡ và đường, bà đã cố ý đi đến chợ bán thức ăn truyền thống, chọn những quả trứng vịt muối mới nhất, tách lòng đỏ trứng, lại xào hạt sen và nhân đậu, làm cho cô gái nhỏ ăn.

Tuy cũng chỉ là ứng phó với hoàn cảnh, nhưng tốt xấu gì cũng là nguyên liệu bà tự tay chọn, ăn vào cũng yên tâm hơn nhiều.

"Cảm ơn dì!" Từ Từ nghe tiếng ong ong trong lò nướng, ngửi thấy mùi thơm bay ra từ bên trong, nhịn không được lại vùi vào dì Trịnh mà hít hà, ngửa mặt cảm thán, "Dì Trịnh ám mùi sữa luôn rồi."

Dì Trịnh ôm lấy cô, cười nói: "Dì dùng bơ để làm mà, cho nên mới thơm như vậy đó."

Hạ Sênh nhìn tiểu nha đầu ăn vạ trên người người ta mà không muốn rời, yên lặng vào bếp, đứng bên cạnh lò nướng. Đắm mình trong mũi sữa mà cô gái nhỏ thích, lưu lại hồi lâu.

---

Trung thu hôm nay, Từ Từ trốn ở trong phòng, cùng Giang Hạ và Nhiễm Đình Phong video call một lúc, nhõng nhẽo quấn lấy Giang Hạ nói nhớ mẹ, hỏi mẹ và ba ba khi nào mới trở về.

Giang Hạ cười trêu ghẹo, hỏi cô có phải lại đánh nhau với Hạ Sênh hay không, tiểu cô nương nhanh chóng bày ra vẻ mặt đứng đắn: "Không có không có, chúng con tốt lắm!"

Giang Hạ cảm thấy hai đứa trẻ cũng rất thú vị. Hồi nhỏ thân đến mức cái gì cũng giống nhau, trước kia cũng chưa xích mích gì với nhau, lúc này lại càng che chở.

Mới vừa cúp điện thoại, Hạ Sênh đúng lúc gõ cửa, bảo cô đi xuống ăn cơm.

Từ Từ do dự một chút, vốn muốn hỏi Hạ Chi Châu có về hay không. Nhìn sắc mặt Hạ Sênh đang có ý cười, lời nói tới bên miệng, lại nuốt trở vào.

Nếu như hắn sẵn lòng nói với cô, có thể đã sớm nói rồi. Bây giờ nhìn tâm tình hắn cũng không tệ lắm, vẫn là đừng hỏi đi.

Buổi tối lúc Hạ Chi Châu trở về, vốn tưởng rằng sẽ giống như mấy năm trước. Đẩy cửa đi vào, mới có thể trông thấy phòng khách chỉ sáng đèn một nửa, an tĩnh không nghe thấy tiếng người.

Lúc này đứng ở trong viện, nhìn thấy chỗ cửa sổ sát đất phòng khách lộ ra ánh đèn sau bức rèm, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng tiểu cô nương cười khẽ, cùng con trai mình thỉnh thoảng nói hai câu.

"Tiên sinh, không đi vào sao ạ?" Lái xe thấy ông đứng bất động, nhỏ giọng hỏi.

"Đi thôi." Hạ Chi Châu xoay người, khó có lúc mặt treo ý cười.

Trong lòng buồn bực, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải đi theo Hạ Chi Châu ra khỏi khu biệt thự.

Người ở bên trong, tự nhiên cũng sẽ không biết, trong viện còn có người quay về, lại lặng yên không một tiếng động mà đi rồi.

Ăn xong cơm chiều, tiểu cô nương liền lôi kéo Hạ Sênh lên sân thượng ngắm trăng.

Hạ Sênh đối với chuyện này, vốn là không hề hứng thú. Không phải chỉ là một "cái bánh tròn vàng ruộm" thôi sao, mỗi tháng đều thấy được, không có gì hấp dẫn.

Hắn cũng không phải cái loại chỉ cần nhìn chằm chằm mặt trăng, là có thể khuấy động thần kinh văn chương, tùy tiện xem một hồi, là có thể xả ra văn hay chữ tốt.

Vả lại, năm trước hắn phiền nhất chính là những cái ngày lễ toàn gia đoàn viên.

Đang là một ngày bình thường, nghĩ đông nghĩ tây, ngược lại làm chính mình không thoải mái.

Thế nhưng lúc này, Hạ Sênh đối với cái kiểu "ngắm trăng ngắm sao, từ thơ từ ca phú cho tới triết học nhân sinh", vẫn là không thể kháng cự nổi.

Ngoan ngoãn để cô gái kéo vạt áo thun lên lầu.

Sân thượng tầm nhìn trống trải, vầng trăng mọc từ sườn phía đông chói lọi mà treo ở chân trời. Ngoài ra còn có ngôi sao nhỏ loá mắt ở góc dưới bên trái.

Làm cho Hạ Sênh không hiểu sao lại liên tưởng đến, khuôn mặt nhỏ như trăng bạc của cô gái, khóe miệng còn có nốt ruồi nhỏ.

Hạ Sênh rũ mi, liếc mắt một cái. Làn da trắng sứ của cô gái nhỏ được bao bọc bởi ánh trăng, phủ một tầng ấm áp, ánh lên vẻ mềm mại.

Cảm nhận được ánh nhìn không chớp mắt trên đỉnh đầu, Từ Từ chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn hắn một cái.

"Có phải là em đã quên cái gì rồi hay không?" Hạ Sênh giơ tay vỗ vỗ đầu cô gái.

"Hả?" Từ Từ một đầu nghi vấn.

"Liền khô khan mà nhìn chằm chằm cả đêm như vậy?" Hạ Sênh khẽ nhếch cằm, chỉ chỉ ánh trăng nơi chân trời.

Không đợi cô trả lời, lại nói: "Tôi xuống dưới lấy điểm tâm lên."

Nói xong, liền xoay người đi xuống.

"..." Từ Từ chớp chớp con mắt, nhìn theo bóng lưng hắn, "Ồ" một tiếng.

Nên nghĩ biện pháp phân tán lực chú ý thật tốt thôi, bằng không, lúc nào cũng muốn làm trái với nội quy trường học. Khẽ thở phào, Hạ Sênh thầm nghĩ.

Lúc Hạ Sênh trở lại, dứt khoát bưng lên một cái bàn thấp. Trên khuỷu tay còn vắt một kiện áo khoác của hắn.

Tiểu cô nương đang ngồi ở trên ghế, nhoài người về phía trước lắc lư chân nhỏ chờ hắn. Thấy người đi lên rồi, định bụng đi qua hỗ trợ.

"Được rồi được rồi, em ngồi trở lại đi thôi." Hạ Sênh ghét bỏ nói, "Tôi sợ em bưng lại không nhìn thấy đường."

Từ Từ: "? ? ?"

Từ Từ nhìn cái thứ trong tay hắn, chân ghế không vượt qua 20 cm, bàn gỗ nhiều nhất cũng chỉ lớn cỡ 120dm2, muốn nội thương luôn.

Thiếu niên! Rút đao đi!

Hạ Sênh nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ lập lòe trong mắt cô gái, cố nén cười.

Bàn nhỏ kê cạnh chiếc ghế dài gần lan can cô thích ngồi, Hạ Sênh gọi cô lại đây.

Vốn đang muốn cùng hắn thảo luận tốt đẹp một chút, không cần suốt ngày công kích cá nhân, thấy những vật nhỏ hắn mang lên, lại bị dời đi lực chú ý.

Cởi dép lê ở nhà ra, uốn gối bò lại, ngồi xuống đệm mềm cạnh bàn.

Trên bàn gỗ có nến, một cái bình nhỏ tinh xảo, dưới đó đặt hai chén trà nhỏ. Bộ ấm trà được đặt vào lọ sứ. Bên cạnh còn có bánh trung thu do dì Trịnh nướng.

Còn rất giống khi còn nhỏ, hai người qua nhà nhau chơi trò nấu cơm. Từ Từ lập tức quên ngay mình vừa mới còn tức giận.

Hơi nóng của trà bốc lên, mùi trà mật ong thoang thoảng bay ra. Từ Từ ngửi thấy, không hiểu sao lại nghĩ đến mùi khoai nướng.

Giơ tay muốn rót một chén để nghiệm chứng thử xem, mới giơ lên giữa không trung đã bị Hạ Sênh tóm lại nhét trở về, "Không sợ bị bỏng hả?"

Thanh âm rất nhẹ, không giống bộ dáng thô bạo vừa rồi.

Không đợi cô trả lời, Hạ Sênh bước lên, chiếc áo khoác hắn vắt lên khuỷu tay lúc đi lên đã quấn quanh vai cô.

"Ơ?" Từ Từ theo bản năng đưa tay đỡ, ngửa mặt nhìn hắn.

"Đừng để cảm lạnh." Hạ Sênh rũ mi, cúi đầu nhìn cô, bàn tay đang trùm áo khoác nhéo nhéo vai cô gái.

"... Ừm." Tuy rằng không biết vì sao hắn muốn đưa áo khoác cho cô, mà không phải đắp một chiếc chăn nhỏ cho cô như trước. Chỉ có điều, tiểu cô nương hít mũi ngửi, buồn cười nói, "Vì sao quần áo của cậu cũng có một cỗ mùi sữa vậy chứ."

Hạ Sênh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Trong lòng lại tự nhủ không sao, ông đây đứng cạnh cái lò nướng 180 độ kia ngốc lâu như vậy, không thơm thì con mẹ nó không thể nào nói nổi nữa rồi.

Nhìn thấy cô gái nhỏ kéo áo khoác của hắn, nhét cánh tay vào, lại chôn khuôn mặt nhỏ ngửi ngửi. Lão đại cảm thấy, cái chuyện ngốc này, làm được cũng coi như đáng giá ấy chứ.

Bây giờ không có cái cớ nào để ôm cô, cô lại mặc áo khoác của hắn, bốn bỏ lên năm, chẳng khác nào là hắn bế cô cả!

Thu lại tâm tư lòng vòng trong lòng, Hạ Sênh ngồi đối diện cô, đưa tay rót một chén cho cô.

Từ Từ cười tủm tỉm, vươn tay cầm chén trà sứ nhỏ vào lòng bàn tay. Đưa mũi lại gần ngửi thử, dường như còn có một mùi caramel ngọt ngào.

Người này, ngay cả một chung trà, cũng đều chọn hương vị cô thích.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không.

Nước trà phối với bánh trung thu, một bộ lót bụng, Từ Từ ngửa đầu, chống cằm xem trăng tròn. Thoải mái mà thở dài. Những ngày tháng hạnh phúc.

Cằm nhỏ đẹp của cô gái hơi nâng lên, cổ thon tinh tế. Độ cong nhu hòa, một đường kéo dài đến xương quai xanh như ẩn như hiện của cô gái.

Hạ Sênh siết chặt cái xiên tre trên đầu ngón tay, rũ lông mi, cố gắng khiến mình tập trung vào chén trà trước mặt. Lại cảm thấy, không thể phân tán lực chú ý nổi.

Tiểu cô nương đột nhiên đứng lên, cúi đầu, lại ngồi xuống. Tóc vén sau tai theo cử động của cô mà xõa ra, rũ xuống sườn mặt, che mất vành tai nhỏ nhắn. Con ngươi nương theo ánh trăng, vừa lúc đối diện với ánh mắt không rõ ý vị của hắn.

Từ Từ giật mình.

Hạ Sênh: "..."

Đệch, làm người thật khó!

Ném cái xiên lên trên bàn, Hạ Sênh giơ tay, cách cái bàn gỗ duỗi qua.

"Buổi tối rồi mà còn đầu bù tóc rối làm cái gì?!" Nói xong câu này, Hạ Sênh hung hăng vén tóc người ta ra sau tai.

"Em nhìn em xem! Ăn một tí thôi cũng dính vào khóe miệng!" Nói xong, Hạ Sênh lại đỡ lấy cái ót cô gái, ngón tay cái dùng sức cọ vào khóe miệng dính mảnh vụn cho cô.

Lúc này đúng thật là dính vào! Ông đây không có nói bừa nhé!

Từ Từ: "..." Hic hic hic, mẹ ơi, chừng nào thì mẹ về, con hoài nghi em trai Sênh Sênh tuổi dậy thì phát dục hỏng rồi, help me...

[Hết chương 25]