Hôn Nhân Sắp Đặt

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện gì sẽ sảy ra khi cuộc sống hôn nhân không được xây dựng trên nền tảng của tình yêu? Cô chấp nhận cưới anh vì nhà cô nghèo - không đủ tiền trả món nợ do ba cô để lại, hai mẹ con phải nương tựa v …
Xem Thêm

-Anh nói gì? Em có nghe nhầm không? Anh sẽ kết hôn và người đó không phải em?

-Kiều Phương, anh xin lỗi! Em cũng biết là anh yêu em mà, vì mẹ nên anh mới phải cưới cô ấy chứ anh có yêu thương gì cô ta đâu, mặt mũi như thế nào anh còn không biết nữa là...

-Thời đại bây giờ còn có chuyện ép hôn như thế sao? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn H&P mà sao chuyện gì anh cũng nghe mẹ anh hết vậy? Còn em, em là gì của anh?

-Anh...anh xin lỗi, em hãy nghe anh nói...

-Anh còn gì để nói sao? Anh có biết em đau khổ như thế nào không? Anh nghĩ em cao thượng đến mức nhìn người mình yêu kết hôn với người khác rồi chúc phúc cho anh à?

-Anh biết làm thế là có lỗi với em, em đau, anh cũng đau lắm chứ? Nhưng biết làm sao khi mẹ anh đã quyết mà anh lại không thể cãi lời bà, bên nghĩa bên tình anh cũng rất khó sử. Khẽ nắm tay cô anh nói tiếp: Hãy cho anh thêm thời gian, đợi khi nào giải quyết mọi việc ổn thoả anh sẽ ly hôn rồi cưới em.

-Anh nói thật không? Anh sẽ không bỏ em chứ?

-Không, anh sẽ không bao giờ bỏ em, tin anh em nhé!

-Được, em tin anh.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Kiều Phương, anh trở về nhà với tâm trạng buồn bã, không! phải nói là rất rất buồn chứ nhỉ? anh sẽ phải kết hôn với 1 con nhỏ mà anh chưa biết mặt ư? Còn người yêu, còn tình yêu của anh? Thật nực cười, có ai phải lâm vào tình cảnh của anh không? Yêu 1 người mà phải sống bên 1 người. Nở nụ cười đau khổ, anh ủ rũ bước vào nhà, chợt:

_Lâm, ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói.

-Dạ, có chuyện gì thế mẹ? Anh lịch sự ngồi xuống ghế sô pha đối diện với mẹ mình - Bà Mai Hàn.

-Mẹ biết chuyện này làm con khó sử nhưng xin con hãy hiểu cho mẹ, hồi còn trẻ, mẹ suýt nữa bị người ta gϊếŧ hại may mà có bố mẹ con bé giúp nên mẹ mới có thể sống sót đến ngày hôm nay, lúc gia đình con bé gặp khó khăn, chúng ta không thể đứng nhìn, nếu chỉ vì vấn đề tiền bạc thì mẹ không cần nhờ đến con nhưng phải dựa vào thế lực nhà ta thì gia đình con bé mới có thể sống yên, giờ bố con bé không còn nữa nhưng món nợ thì vẫn còn, mẹ nghe nói là có liên quan đến bọn giang hồ nào đó.

-Con biết rồi mẹ.

-À còn nữa, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai tại nhà hàng NOW, mọi việc mẹ đã lo hết con không cần phải bận tâm, thiệp mời mẹ cũng đã gửi hết rồi, con cứ tập trung lo làm chú rể tốt cho mẹ.

-Sao cơ? Sao sớm thế mẹ? Con còn chưa gặp cô ta nữa mà?

-Không sao trăng gì ở đây hết, chưa gặp rồi mai sẽ gặp, con bé rất dễ thương, con không cần phải lo đâu.

-Nhưng...nhưng mà!

-Thôi, không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định thế đi, cưới con bé về con phải đối sử tốt với nó... Còn Kiều Phương, con nên chấm dứt với cô ta đi, cô ta không tốt đẹp như con nghĩ đâu.

-Mẹ thôi đi, con đau khổ lắm rồi, mẹ đừng có mà xúc phạm người con yêu, mọi việc con đều nghe theo lời mẹ, mẹ chưa hài lòng sao? Thôi con lên phòng đây, chào mẹ! Nói xong anh quay lưng bỏ đi.

-Ơ, Cái thằng này. Bà Mai Hàn lắc đầu ngán ngẩm vì thằng con quý tử, sống trên 50 tuổi đầu chẳng lẽ bà lại không biết cô ta tiếp cận anh chỉ vì tiền, vì vẻ đẹp hào hoa của anh? cứ thế này sẽ có ngày con phải hối hận.

Tại phòng Thanh Lâm, anh đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ về những chuyện sảy ra, buồn bã, đau khổ là những gì anh cảm nhận được, 27 tuổi, kết hôn không còn là quá trẻ nhưng đối với anh vẫn còn là sớm mà lại với một con nhóc 18, 19 tuổi anh chưa biết mặt.

Xa xa, phía ngoại ô thành phố trong 1 ngôi nhà nhỏ:

-Tiểu Quân! Ta xin lỗi, vì gia đình mà con phải đi làm dâu trong hoàn cảnh như thế này, ta thật sự có lỗi với con. Bà mẹ sụt sùi khóc

-Mẹ, mẹ đừng nói như thế, phụng dưỡng mẹ là trách nhiệm của con mà, chỉ cần hàng ngày không có bọn đòi nợ đến nhà ta là con vui rồi, con nhất định sẽ hạnh phúc, xin mẹ đừng lo cho con, con đi rồi mẹ phải ráng giữ gìn sức khoẻ, con sẽ về thăm mẹ thường xuyên. Cô con gái cũng rưng rưng nước mắt.

-Con nhìn xem, lại khóc nữa rồi, nín đi, nếu không mai con là cô dâu xấu xí đó.

-Vâng mẹ. Hihi, con của mẹ luôn luôn xinh đẹp mà.

-ừ. Con gái ngoan!

Vâng đây chính là cuộc nói chuyện giữa mẹ con nhỏ.

------NGOẠI TRUYỆN-----

-Tiểu Quân (nhỏ)

-Thanh Lâm (anh): chồng của nhỏ.

-Kiều Phương: Người mẫu nổi tiếng, là người yêu của anh.

-Vũ Duy: Tổng giám đốc công ty thời thang style, là bạn thân của Thanh Lâm.

-------------------

P/s: tuy cốt truyện không mới, có thể trùng với ý tưởng của ai đó nhưng mình sẽ cố gắng tạo ra tác phẩm 1 cách độc đáo nhất. Thanks all đã ủng hộ!

7:00 am - nhà hàng Now (bịa à nha! Đôi nào định tổ chức đám cưới ở đây thì hỏi tác giả nhớ)

Hôm nay là ngày cưới của nhỏ và anh, từ khi bước chân vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nhỏ, các quý ông của chúng ta phải nói là nước mũi nước miếng thi nhau chảy ào ào như thác lũ còn các quý bà thì: "chẹp chẹp, ước gì mình được như cô ấy" (miêu tả hơi quá vì biện pháp nhân hoá. Hehe) Cũng đúng thôi, bình thường nhỏ đã có vẻ đẹp "em đẹp không cần son phấn" huống chi hôm nay từ sáng sớm nhỏ đã được nhân viên hàng đầu thành phố đến để make up, nhìn nhỏ chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, bộ váy cưới màu trắng để lộ đôi vai trắng mịn như da em bé cùng với khuôn mặt trái xoan, hai gò má đang ửng hồng lên vì thẹn thùng ( cái nì không dùng phấn hồng nè), vóc dáng thon thả với đường cong "tuyệt mĩ" , đôi môi chúm chím khẽ nở nụ cười càng làm cho nhỏ đẹp hơn trong vẻ đẹp "kiêu xa" nhưng cũng không kém phần dễ thương. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhỏ thầm nghĩ: " không biết mặt mình có dính gì không nữa, hic hic, xấu hổ chết đi được" đôi chân run rẩy bẩy vì sợ hãi và hồi hộp, cảm giác lấy chồng là thế sao? Chợt bàn tay bị ai nắm lấy và có giọng nói trầm ấm thì thào bên tai:

-Trông cô cũng không đến nỗi nào nhỉ? Anh quan sát từ nãy tới giờ, vốn dĩ nghe mẹ nói là con bé xinh, nhưng anh không ngờ là nó xinh đến thế, còn hơn cả cô người yêu người mẫu nổi tiếng của anh.

-Vâng, cám ơn anh, tui cũng đâu nghĩ anh đẹp " chai" như thế, "chai" trong từ chai mặt ý. Tự dưng có người cầm tay mình nhỏ cũng hơi ngường ngượng. Nhìn sang thấy khuôn mặt " tài tử điện ảnh" trong bộ đồ chú rể ( comple màu trắng) của anh, nhỏ biết chắc đây là ông chồng sắp cưới của mình, "người cũng không đến nỗi nào mà sao kiêu quá vậy?" nhỏ nghĩ. Nghe "lời khen" đầy mỉa mai, châm biếm của anh làm nhỏ cảm thấy tức, không phải hạng vừa nhỏ cũng đáp trả lại.

-hừrr...Cô...cô được lắm. Lần đầu tiên có người dám nói với anh như thế, chưa gặp đã ghét giờ gặp rồi càng ghét hơn, anh siết chặt tay làm nhỏ nhăn mặt vì đau.

-Á! Anh làm gì vậy? Đau, bỏ ra...! Nhỏ dãy dụa khỏi tay anh nhưng vô ích.

-Cô có thôi ngay không? Tức giận anh quát (đương nhiên là tần số chỉ đủ cho nhỏ nghe thôi). Thấy anh như vậy nhỏ cũng không dám ho he gì thêm. Lặng lẽ bước theo anh trên thảm đỏ dẫn tới lễ đường, tim đập thình thịch, có vẻ nhanh hơn và loạn nhịp so với lúc thường, nhỏ có cảm tưởng tim mình từ l*иg ngực bên trái chạy qua bên phải như chú chuột jerry khi bị mèo Tom bắt vậy. liếc sang phía anh, nhìn sâu vào đôi mắt, cảm thấy một nỗi buồn khó tả đang ngự trị trên khuôn mặt thanh tú của anh, "chẳng lẽ cưới mình anh ta đau khổ thế sao?" nhỏ thầm nghĩ. Không hiểu sao nhỏ lại cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đang sâm chiếm con người mình mà xua tan đi cảm giác hồi hộp, lo lắng và run sợ lúc nãy.

" Xin chúc mừng cô dâu, chú rể, từ giờ 2 bạn đã chính thức là vợ chồng" sau khi kết thúc màn trao nhẫn cưới, tiếng MC vang lên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn thể mọi người (trừ 1 người, đố ai biết đấy, Hehe), họ thầm chúc cho đôi vợ chồng trẻ kia sẽ hạnh phúc mà đâu hay từ đằng xa, 1 con người nhỏ bé đang nhấm nháp ly rượu hay nói cách khác là gặm nhấm nỗi buồn, cô đau vì anh đã là của người khác, cái "mỏ vàng" mà cô mất bao công sức để có mà giờ đây mất dễ dàng vậy sao? không! Cô nhất quyết sẽ đòi lại anh bằng mọi giá, nhìn ánh mắt tức giận sang phía nhỏ, Kiều Phương khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm.

Thêm Bình Luận