Chương 1: Biến Thành Rồng

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Mong ước lớn nhất đời này của Mễ Hạ chính là mỗi ngày nằm ở trên giường đếm tiền tới mỏi tay và ngủ đến khi tự tỉnh.

Không cần mỗi ngày bận rộn làm việc mệt như cẩu rồi lại quay trái quay phải đối phó xã giao, kết quả bởi vì làm việc quá sức, tuổi còn trẻ mà đã qua đời ngay trên bàn làm việc.

Có lẽ do chấp niệm trước khi chết của Mễ Hạ quá lớn, khi cô lần nữa mở mắt, phát hiện bản thân đã thực hiện được nguyện vọng của kiếp trước.

Cô tỉnh lại trong một hang động chứa đầy đồng vàng và đá quý.

Dưới thân phủ kín những đồng vàng sáng long lanh, đủ đá quý mọi màu sắc, tuỳ tiện lấy một viên đều vô giá, trong góc còn có châu báu trang sức cùng với các loại tráp vàng nhiều không đếm được suýt làm mù đôi mắt Mễ Hạ.

Đang lúc mừng như điên trước đống tài sản khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cô gái đột nhiên phát hiện bản thân đã không phải con người, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Những chiếc vảy mĩ lệ giống như hồng bảo thạch tô điểm trên cơ thể cô, một đôi cánh nhỏ dài, rắn chắc rũ ở sau lưng Mễ Hạ, ngay cả tứ chi của cô cũng biến thành những móng vuốt sắc nhọn, đồng dạng bao phủ bởi vảy đỏ, xương cụt còn mọc một hàng gai ngược, cái đuôi theo động tác của cô đung đưa qua lại, quét đồng vàng bên chân khắp nơi.

Đúng vậy, cô đã không còn là con người nữa.

Nói chính xác hơn, Mễ Hạ đã biến thành một con rồng.

Nàng lúc trước từng xem trong tiểu thuyết giả tưởng phương tây, có một loại quái vật giống thằn lằn, vẫn là chủng tộc hồng long bắt mắt nhất.

Ở ngày đầu tiên phát hiện ra sự thật này, cô gái cũng có chút suy sụp, không thể chấp nhận được. Nhưng sau khi cô phát hiện lợi ích của việc biến thành quái vật này, Mễ Hạ liền chậm rãi chấp nhận thực tế, hơn nữa còn dần dần thích thú.

Rồng dường như là loài sinh vật mạnh nhất thế giới này, ngoại trừ những người cùng tộc, hầu như không có bất kì sinh vật nào có thể uy hϊếp cô, chỉ cần cô cố tình thả ra uy áp loài rồng thì ngay cả những loài mãnh thú đáng sợ trong mắt cô trước kia cũng chỉ có thể run bần bật cuộn tròn trong góc, giống chú chó nhỏ thút thít xin tha.

Cảm giác này thực sự rất tuyệt!

So với trước kia lúc bị ông chủ bụng bia chỉ vào mũi mà mắng đến văng nước miếng tứ tung cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, uất ức quả thực là khác nhau một trời một vực.

555…Làm một con rồng thật tuyệt, cô quyết định không cần làm người.

Làm một con rồng cá mặn tiêu dao tự tại chẳng lẽ không tốt sao?

Mễ Hạ mất nửa tháng để học lại cách sử dụng đôi cánh của mình bay trong không trung. Mặc dù ban đầu bị rơi từ trên trời xuống mấy lần, nhưng dựa vào làn da thô ráp và cơ thể mạnh mẽ trời sinh cùng khả năng khôi phục kinh người, nếu cô bị thương một chút thì chỉ cần nửa ngày đã hồi phục như ban đầu, cô hoàn toàn có thể tự do tung hoành.

Thậm chí tâm lý tìm đường chết ngo ngoe rục rịch nổi lên, Mễ Hạ tìm được ở gần đó một ngọn núi lửa, thật cẩn thận đem móng vuốt cho vào trong dung nham nóng bỏng như tuỳ tiện cho vào con sông, suối nhỏ bên đường.

Ban đầu cô cho rằng ít nhất sẽ bị bỏng nhưng sau đó cô đã rất ngạc nhiên khi phát hiện dung nham có thể dễ dàng đốt con người thành tro lại giống như suối nước nóng có độ ấm cao một chút mà thôi. Mễ Hạ thậm chí còn thả hai chân vào, hưởng thụ một lần ngâm chân bằng dung nham kinh khủng mà kí©h thí©ɧ.

Kiếp trước Mễ Hạ vốn là chết trong nhà, đối với loại sinh hoạt mỗi ngày chỉ cần canh đống đồng vàng, không phải ăn thì ngủ, ngẫu nhiên hứng thú liền bay đến vùng lân cận hành hạ những loài động vật nhỏ bé vô tội khác. Đây quả thực là cuộc sống sâu gạo mơ ước của cô.

Nhưng thỉnh thoảng Mễ Hạ cũng nằm trên đống kho báu của mình, lo lắng có một hoàng tử dũng cảm muốn tiêu diệt ác long xuất hiện, hoặc là những kẻ trộm muốn đánh cắp kho báu của cô. Nhưng sau khi cô đề phòng một khoảng thời gian, phát hiện ngay cả cái bóng của một dũng sĩ, tên trộm cũng không có. Mễ Hạ cuối cùng cũng thấy an tâm.

Chỉ là cô gái không nghĩ tới, tuy rằng dũng sĩ, ăn trộm còn chưa xuất hiện, nhưng một cái nguy hiểm khác làm cô da đầu tê dại đang lặng lẽ tới gần.