Chương 20

“Này Mạc Kỳ Kỳ, đừng nghĩ cả thế giới ai cũng giống mình như thế, đúng là ngày trước tôi có không thích những người dùng quy tắc ngầm cho lắm, nhưng tôi đâu có chỉ đích danh ai để mà nói. Cô chạy đến đây giả vờ khóc thuê… hay là… cô đang tự nhột?”

“Cô…!”

Mạc Kỳ Kỳ định mở miệng mắng người, nào ngờ ngay lúc này đạo diễn Phùng gọi cô ta ra chuẩn bị quay cảnh mới. Mạc Kỳ Kỳ có tức giận đến mấy cũng chỉ đành ôm một bụng bực tức mà giậm chân rời khỏi, bằng không cứ đứng đây đôi co, đạo diễn Phùng sẽ mắng cô ra bã mất. Nhưng trước khi Mạc Kỳ Kỳ rời đi, An Dụ Vân lại không mặn không nhạt bồi thêm một câu khiến cô ta giận đến đỏ mặt.

“Đã dùng quy tắc ngầm thì dùng sao cho xứng đáng, đừng để đã hại thân còn hại đạo diễn Phùng mắng nhiều đau hết cổ họng. Cố lần này NG ít thôi nhé!”

Mạc Kỳ Kỳ căn bản không phải là đối thủ của An Dụ Vân, có cãi nhau đến long trời lở đất thì người ôm cục tức to tướng trở về chỉ có thể là cô ta. Mà An Dụ Vân thấy Mạc Kỳ Kỳ quan tâm đến tai tiếng trên mạng của cô như vậy thì không khỏi nghi ngờ. Chuyện có nhà đầu tư khác rót vốn cho bộ phim, cứu An Dụ Vân một bàn thua trông thấy chỉ có nội bộ đoàn làm phim này biết, mà cụ thể chỉ có đạo diễn Phùng mới biết. Tất cả các trang báo mạng đều đã cho qua chuyện này từ lâu, ai cũng nghĩ người đó chính là Trần Tinh Vũ. Ấy vậy mà tin đồn này lại lọt gió nhanh đến như vậy, An Dụ Vân xâu chuỗi lại sự việc, nhận ra nếu cô có dính tai tiếng thì người hả hê nhất duy chỉ có mình Mạc Kỳ Kỳ.

An Dụ Vân không muốn mắng người ngay lúc này đâu, nhưng cái loại người ngu ngốc nhất mà bất kì nơi nào cũng muốn đào thải chính là loại người như Mạc Kỳ Kỳ, vì hả dạ nên quay qua đạp vai nữ chính, hơn cả thế còn bồi thêm cho đoàn làm phim một nhát, đúng là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm được. Mà càng như vậy thì

càng đau đầu, Mạc Kỳ Kỳ ngu ngốc bán tin cho cánh nhà báo đã đành, bây giờ hại An Dụ Vân cô không biết làm thế nào cho vuông, mà nếu không nhanh chóng giải quyết thì sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến đoàn làm phim. Cô đã gây không ít rắc rối cho quá trình quay phim rồi, bây giờ không muốn đạo diễn Phùng phải lưu tâm nữa đâu.

Bên kia, Lãnh Dật Hiên cũng biết mình được lên hot search, tuy không phải nêu đích danh hắn lên báo nhưng kim chủ mạnh tay rót vốn đầu tư cho An Dụ Vân chính là hắn mà. Người ghét bị lôi lên báo lá cải như Lãnh Dật Hiên hôm nay gián tiếp được cùng tiểu bảo vật lên báo, trong lòng ngược lại thấy có chút vui vui. Mà Dương Lâm lần đầu tiên thấy ông chủ của mình có những biểu hiện lạ như thế này. Cô gái kia quan trọng đến mức nào mà lại xoay vần Lãnh thiếu của anh thay đổi đến mức đáng sợ như vậy? Dương Lâm đang ôm một bụng thắc mắc to tướng thì được Lãnh Dật Hiên giao nhiệm vụ, tất nhiên chính là giải quyết chuyện của cô gái tên An Dụ Vân. Dương Lâm muốn hét lên thật to cho thoả nỗi lòng mấy ngày hôm nay, huhu, trước đến giờ Lãnh thiếu toàn bắt anh giải quyết mấy chuyện thương trường, đối thủ, dạo gần đây chỉ có bắt anh giải quyết mấy cái rắc rối của cô gái kia, Lãnh thiếu có phải thấy anh không đa năng mà muốn nhân cơ hội này giúp anh rèn luyện thêm không?

“Lãnh thiếu, ngài muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Vẫn giữ bí mật danh tính của ngài hay là…”

“Cậu muốn công khai danh tính của tôi?”

Dương Lâm ngay lập tức ngậm miệng, anh hiểu rồi, hiểu hết nhưng duy chỉ Lãnh Dật Hiên là anh không hiểu nổi mà thôi.

“Giải quyết làm sao cho gọn gàng, ít ai nghi ngờ nhất là được.”

“Vâng ạ.”

Lãnh Dật Hiên ngả lưng ra ghế, nghĩ ngợi một chút rồi lại bấm máy

gọi điện đến một số điện thoại lạ. Đầu dây bên kia chưa quá hai tiếng chuông đã nhanh chóng nhấc máy, Lãnh Dật Hiên cong khoé môi yêu nghiệt.

“Chào đạo diễn Phùng, là tôi Lãnh Dật Hiên đây.”

------oOo------