Chương 46

Một viên cảnh sát họ Phó liếc nhìn An Dụ Vân đi bên cạnh Dương Lâm, một giây sau liền thu liễm ánh mắt lại. Ông ta biết An Dụ Vân chính là con gái của An Khuê, hơn cả thế, còn là người của Lãnh Dật Hiên, tuyệt nhiên không nên có ý kiến gì.

Ông ta mời An Dụ Vân ngồi xuống một chiếc ghế ở phòng thăm hỏi rồi rót một cốc nước đặt xuống cho cô. Dương Lâm gật đầu rồi ra hiệu cùng ông ta ra ngoài. An Dụ Vân thấp thỏm cách một tấm kính dày nhìn vào cánh cửa phòng giam kia. Giây sau cách cửa xịch mở, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện khiến mắt An Dụ Vân tự dưng dâng lên một tầng nước.

Bố của cô - An Khuê được một viên cảnh sát ra hiệu ngồi xuống ghế, ông nhìn con gái mình, không khỏi xúc động.

“Bố!”

An Dụ Vân cố gặng ra được giọng nói của mình, cô nhìn người đàn ông đối diện, không khỏi xót xa. Bố cô gầy rộc cả đi, tóc cũng bạc nhiều hơn trông thấy, trên đôi mắt hiện lên rõ rất nhiều vết chân chim và đôi bọng mắt thâm quầng là kết quả của nhiều đêm không ngủ được.

“Tiểu Vân…”

Tiếng gọi thân thương quen thuộc nhanh chóng đánh vỡ phòng tuyến của An Dụ Vân, cô bật khóc lớn, không sao có thể kìm lại được. Lúc đi đến đây, cô luôn tự trấn an mình phải thật bình tĩnh, ấy

nhưng lúc nhìn thấy bố, cô không tự chủ được mà oà khóc. Có lẽ đây chính là sức mạnh tình thân, không lý trí nào có thể cản nổi được.

Cố ngăn không được khóc nữa, An Dụ Vân nhìn bố, rốt cuộc đến lúc gặp nhau lại không biết nói gì. Ông cũng nhìn cô, đôi mắt tuy già nua nhưng vẫn sáng quắc, đuôi mắt còn sóng sánh một giọt lệ còn vương lên.

“Con gái của bố có khoẻ hay không? Sao lại mít ướt như thế rồi?”

“Bố, con khoẻ mà.”

“Mẹ con có khoẻ không?”

“Mẹ vẫn khoẻ, bố yên tâm.”

“Cả hai mẹ con khoẻ mạnh sống tốt là bố yên tâm rồi.”

“Bố ở trong này có tốt không? Có bị làm sao không? Bố ngủ có ngon không? Ăn có đủ không?”

“Bố ổn mà.”

Có lẽ rất nhiều thứ ngũ vị tạp trần đều được gói gọn bằng ba chữ “Bố ổn mà!” của ông, ông sa cơ thất thế đã đành, ấy vậy còn liên luỵ vợ con, ông còn mặt mũi nào để mà than vãn nữa chứ? Ông nợ vợ ông, nợ con gái ông một lời xin lỗi và rất nhiều rất nhiều ân tình.

“Bố, mẹ rất nhớ bố.”

“Bố cũng nhớ hai mẹ con.”

“Bố cố gắng nha, con sẽ cố gắng giúp bố ra khỏi chỗ này.”

“Được rồi.”

Ông thở dài nhìn An Dụ Vân, cũng không có chút hy vọng nào ra được chỗ này cả. Việc này có người mượn tay ông làm sau đó để cho ông hứng trọn hậu quả, đến ông còn không biết thì lấy đâu ra chứng cứ mà kháng án đây. Ông dằn vặt rất nhiều, dằn vặt bản thân vì lơ đễnh mà làm ảnh hưởng đến vợ con.

“Bố xin lỗi, Tiểu Vân… Bố xin lỗi hai mẹ con.”

“Không… bố không có lỗi.”

“Là bố làm liên luỵ hai mẹ con.”

“Con biết không phải lỗi của bố đâu, con sẽ làm sáng tỏ chuyện này, bố hãy tin con đi, con sẽ giúp bố ra khỏi đây, chúng ta gặp mẹ, rồi sẽ lại là một gia đình hạnh phúc như xưa.”

“Được… Bố tin con gái ngoan của bố.”

An Khuê nhìn con gái, tuy biết không có cơ hội nhưng vẫn đặt một chút niềm tin vào cô. Bởi vì ông vốn không thể nào yên lòng được khi mẹ con cô phải sống chật vật ở bên ngoài, An Khuê ông phải ra khỏi đây.

Chia tay bố, An Dụ Vân thẫn thờ ngồi trước phòng thăm hỏi, Dương Lâm yên lặng đứng cạnh, anh đưa cho cô một xấp khăn giấy, không dám lên tiếng làm phiền. An Dụ Vân đón lấy, cất tiếng cảm ơn Dương Lâm.

“Tôi đã dặn cảnh sát trong đây chăm sóc ông ấy tốt hơn rồi, cô yên tâm.”

“Cảm ơn anh.”

“Cô nên về cảm ơn Lãnh thiếu ấy, anh ấy vì chuyện này mà đã dụng tâm không ít đâu.”

“Cũng cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến đây.”

Dương Lâm không đáp, chỉ im lặng coi như không phản đối. An Dụ Vân cũng im lặng, suốt cả quãng đường về nhà chỉ thẫn thờ, mặc nhiên không nói một lời nào.

------oOo------