Chương 26: Muốn Ly Hôn Sao Đừng Hòng

“Thẩm An Nhiên, nói nhiều như vậy, cô bịa ra chuyện ung thư giai đoạn cuối có lẽ chính là vì muốn ly hôn với tôi phải không? Cô thật sự là vì muốn ly hôn mà không từ thủ đoạn nào, vậy mà cô lại cùng với cái bệnh viện này lừa tôi!” Chỉ một câu nói đã kết tội Thẩm An Nhiên.

Lê Đình Phong hung dữ đập bản báo cáo kiểm tra trong tay lên cánh tay Thẩm An Nhiên.

Mũi kim trên mu bàn tay bị vênh lên tĩnh mạch lộ ra đầu kim, chất lỏng theo đó liền chảy xuống, nhỏ giọt lên mu bàn tay của cô.

Chỗ quấn băng gạc nhanh chóng bị ướt bởi dòng máu đỏ, Thẩm An Nhiên giống như không cảm nhận được một chút đau đớn nào, cô mở to hai mắt, trong mắt đã bình lặng trở lại.

Cô nhìn vào ánh mắt hung dữ của Lệ Đình Phong.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như lúc này cô không sống dở chết dở nằm trên giường bệnh, có lẽ Lê Đình Phong đã tát vào mặt cô một cái rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn vào bản cáo kiểm tra bên tay, run rẩy nhặt lên, chậm rãi lật xem từng trang.

Cô thực sự hy vọng vài trang báo cáo kiểm tra “khỏe mạnh” này là sự thật.

“Lúc đó bên cạnh tôi chỉ có anh đủ tư cách giúp tôi ký giấy đồng ý phẫu thuật.” Thẩm An Nhiên miễn cưỡng mở miệng: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối là tôi để bác sĩ nói với anh, sợ bệnh nhẹ anh sẽ không ký thông báo bệnh nguy kịch, bác sĩ sẽ không điều tri.”

Cô kìm nén giọng nói run rẩy, lại nhịn không được khóe mũi cay cay, mí mắt hơi cụp xuống sợ Lệ Đình Phong sẽ nhìn thấy đôi mắt mờ mắt của cô.

Thẩm An Nhiên hít sâu một hơi: “Nhưng anh nói chuyện tôi muốn ly hôn cũng nằm trong chuyện này sao, tôi thực sự đã không muốn làm bà chủ nhà họ Lệ từ lâu rồi.

Bây giờ tôi bị anh hành hạ đến xuất huyết dạ dày, không biết lúc nào sẽ thực sự bị ung thư luôn đâu”

“Cô quả thật là trân trọng mạng sống”

Thẩm An Nhiên hỏi ngược lại: “Ai mà lại không trân trọng mạng sống chứ? Lẽ nào Hạ Minh Nguyệt của anh không trân trọng? Nếu như tôi nhớ không nhầm, bốn năm nay tôi hiến máu cho cô ta không dưới năm mươi lần”

Mí mắt Lệ Đình Phong rũ xuống một nửa, lạnh lùng nói: “Thẩm An Nhiên, bây giờ cô đang nói những lời này là muốn chứng minh bản thân cô rất đáng thương sao? Hiến máu là do cô tự nguyện, thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta đã viết rất rõ ràng.

Cô có tư cách gì nhắc đến chuyện cô hiến máu rất nhiều lần cho Minh Nguyệt!”

Cuối cùng vẫn là bảo vệ cho người trong lòng của mình.

Thẩm An Nhiên chịu đựng nỗi đau trong lòng, dùng sức siết chặt tấm trải giường dưới lớp chăn.

“Lệ Đình Phong, tôi tự nguyện là bởi vì tôi thích anh, nhưng anh không thể vì lý do đó mà anh lại tìm mọi cách để sỉ nhục tôi.

Máu tôi đã hiến đủ rồi, bốn năm này làm vợ anh, tôi cùng mệt rồi, sau này ai muốn làm thì làm, Thẩm An Nhiên tôi cũng không thèm khát gì.”

“Muốn ly hôn ư, đừng hòng.

Nếu như cô không muốn bố cô yên ổn trong tù, tốt nhất hãy nghe lời một chút.”

Cơ thể Thẩm An Nhiên cứng đờ, khó tin nhìn chằm chằm anh, một lúc sau cô mới run rẩy hé môi: “Anh muốn làm gì bố tôi? Rõ ràng anh đã nói sẽ tha cho ông ấy.”

Ánh mắt Lệ Đình Phong khinh thường.

Thẩm An Nhiên cũng không phải kiên cường không thể phá vỡ, dù sao cô có quá nhiều thứ không thể bỏ xuống, những thứ này đều là điểm yếu của cô, chỉ cần anh nắm đủ chắc, như vậy cả đời này cô cũng đừng mong chạy thoát khỏi anh.

Lê Đình Phong khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cằm của cô, giọng điệu dịu dàng lại lạnh lùng: “Tôi từng nói sao? Bằng chứng đâu?”

Lê Đình Phong muốn nuốt lời? Dựa vào cái gì chứ?

Vành mắt Thẩm An Nhiên dần dần đỏ lên, lông mi run rẩy như con thỏ đã bị hoảng sợ, cô cắn chặt rằng, dùng nhiều sức như muốn cắn vỡ hàm răng.

“Lệ Đình Phong!”

“Thẩm An Nhiên, tôi chỉ đồng ý sẽ khiến bố cô miễn án tử hình, nhưng trong tù sẽ xảy ra những chuyện gì thì tôi không biết được.

Cô cũng biết trong tù loại người gì cũng có, bố cô gây ra án mạng lớn như vậy, có lẽ cũng sẽ ở chung phòng với vài kẻ phạm tội gϊếŧ người.

Ông ta có bị cụt tay cụt thân, thật sự không phải là chuyện tôi có thể kiểm soát được.”

Anh dùng lời lẽ bình tĩnh nhất nói ra lời uy hϊếp độc ác, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc cằm trắng nõn của Thẩm An Nhiên, ánh mắt rất khinh thường, dường như đang giễu cợt sự ngây thơ của cô.

Vốn dĩ khuôn mặt Thẩm An Nhiên đã tái nhợt, đột nhiên liền trở nên trong suốt.

Cô rũ mắt nhìn bàn tay Lệ Đình Phong đang giữ chặt cằm mình, nước mắt cuộn trào mãnh liệt rơi xuống.

Đây chính là người đàn ông cô đã yêu mười sáu năm, hết lần này đến lần khác lừa dối cô, nhưng cô vẫn cứ ngu ngốc tin tưởng anh.