Chương 33: Những Ký Ức Đó

Lê Đình Phong nắm bàn tay lạnh như băng của Thẩm An Nhiên, động tác bồi thuốc rất nhẹ, lần đầu tiên trong đời anh đối xử cẩn thận với một người như vậy.

Nếu người quen biết anh nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ rất sốc, Lệ Đình Phong là ai? Nhắc tới anh đều đi đôi với những từ kiêu ngạo ngạo mạn, người như vậy một ngày nào đó lại quỳ gối bôi thuốc cho phụ nữ sao, lại là người mà anh ghét nhất.

Lê Đình Phong hoàn toàn không để ý đến hành động của mình, dường như Thẩm An Nhiên cũng mất hồn, chỉ có người chăm sóc mới phát hiện ra, một người ngồi một người quỳ một chân, sau khi trở lại dáng vẻ bướng bỉnh, bây giờ hai người lại như thể hòa hợp vào nhau, ai cũng không thể xen vào.

Trên mạng nói tình cảm hai người họ đã đổ vỡ, có danh không có thật, tế nhưng bây giờ nhìn họ không hề giống những lời kia.

Chắc chắn rồi… tin đồn trên mạng không thể tin được.

Lê Đình Phong chưa từng chăm sóc cho ai, huống chi là loại tỉ mỉ băng bó vết thương, bôi thuốc, dùng băng gạc đắp lên vết thương như thế này.

Lo sợ Thẩm An Nhiên sẽ lại ngã xuống phía dưới, Lê Đình Phong thắt dây an toàn cho cô rồi mới đi ra phía sau đẩy xe lăn.

Cô y tá đứng ở phía sau do dự một hồi, sau đó tiến lên hai bước nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi đến tận khi không thấy bóng dáng, cô mới quay đầu lại đi tìm Tần Minh.

Nửa tiếng đồng hồ ngồi trên xe đối với Thẩm An Nhiên rất dài, nhất thời trong đầu cô hiện lên đủ loại hình ảnh, kí ức cô và Thẩm Đại Nam đang nói chuyện, hai người cãi nhau, Thẩm Đại Nam ôm cô, khóe miệng nở nụ cười…

Những ký ức này thật mỏng manh, giống như bong bóng xà phòng vỡ tung chỉ bằng một cái chạm tay, chen chúc, hỗn loạn, tranh giành, thay cô che lấp đi khuôn mặt đẫm máu của Thẩm Đại Nam trong màn hình video.

Thẩm An Nhiên có quắp lại trên ghế lái phụ, dựa vào bên phải, lông mi dài buông hờ hững, mái tóc dài phủ xuống lưng ghế.

Lúc này Thẩm An Nhiên rất mỏng manh, giống như một con búp bê pha lê bị vỡ, trên dưới cả người cô hiện lên sự vụn vỡ, như chỉ cần chạm một cái cô sẽ vỡ tan tành, không thể chắp nối lại nữa.

Lệ Đình Phong đã gọi điện cho Triệu Việt, thi thể của Thẩm Đại Nam đã được cảnh sát chuyển đến đồn cảnh sát.

Theo sự điều hướng, Lệ Đình Phong đậu xe bên ngoài, Thẩm An Nhiên như mất hồn, không trả lời chỉ mở to hai mắt.

Lê Đình Phong bước ra khỏi xe, cởi thắt dây an toàn, cô không khóc lóc cũng không làm phiền, rất khác với bộ dạng điên cuồng cắn anh trước đây, nhưng bộ dạng này của Thẩm An Nhiên thật sự làm cho Lê Đình Phong càng thêm sợ hãi.

Lệ Đình Phong cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thẩm An Nhiên, người phụ nữ trong tay anh giống như một con mèo bị thương, rất ngoan và đáng thương, anh đưa cô lên xe lăn.

Triệu Việt chờ ở cửa, sau khi nhìn thấy Lê Đình Phong đẩy Thẩm An Nhiên qua, bước chân lập tức đi nhanh tới giúp anh: “Tổng giám Đốc Phong, để tôi đẩy cho”

Lê Đình Phong né tránh, không nói gì, chỉ nhìn Triệu Việt bằng ánh mắt lạnh lùng.

Triệu Việt lập tức dừng động tác lại, cứng nhắc đứng sang một bên nhìn Lê Đình Phong đẩy Thẩm An Nhiên vào.

Anh ta phản ứng theo chiều hướng muộn màng, lúng túng gãi đầu rồi thầm nghĩ: Ngoài miệng nói không thèm để ý đến Thẩm An Nhiên, vậy mà cơ thể lộ hết ra tính chiếm hữu rất thành thực”

Triệu Việt đi vào chỉ đường, cảnh tượng Thẩm Đại Nam nhảy lầu rất kinh khủng, sợ hù dọa người khác nên đã được đặt trong phòng riêng ít ai ra vào.

Bên ngoài có một cảnh sát canh gác, Thẩm An Nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, có hơi sợ sệt nhìn về phía một bên cảnh sát, run rẩy hỏi: “Bố tôi có ở bên trong không? Hiện tại ông ấy thế nào? Bị thương có nghiêm trọng không?”

Viên cảnh sát cúi đầu nhìn Thẩm An Nhiên, cánh môi mấp máy, dường như cổ họng bị một cục bông chặn lại.

Ánh mắt Thẩm An Nhiên bối rối , tựa hồ như không giải thích được vì sao anh không nói lời nào: “Bố của tôi là Thẩm Đại Nam, có ở trong đó không? Hôm nay ông ấy sẽ tới tòa án xét xử.



Đúng, ngày hôm nay Thẩm Đại Nam sẽ đến tòa án để phúc thẩm, có đầy đủ bằng chứng để chứng minh ông ta vô tội, ông ta sẽ không bị bắn.

Tòa án không tuyên án tử hình, làm sao ông ta lại nghĩ không thông mà phải nghĩ đến việc nhảy lầu tự tử?

Người đàn ông chỉ là đang tức giận, vì cô đã cướp đi sinh mạng của vợ ông ta từ khi cô mới lọt lòng, hận bản thân đã cướp đi dòng họ Thẩm, hận bản thân đã không chăm sóc ông ta trong bốn ngày, nên mới bịa ra vở kịch này để cố tình lừa dối cô.

Khi một người bị va đập mạnh và rơi vào trạng thái sợ hãi, cơ thể sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, cả người như bị thu nhỏ lại trong một lớp vỏ cứng, não bộ trống rỗng, sẽ nghi ngờ tính xác thực của thực tế, cho rằng mình chỉ vừa trải qua một ảo ảnh, tỉnh dậy sau cơn ác mộng đã qua, sẽ không có gì xảy ra.