Chương 43: Cặn Bã Như Vậy Mà Không Tự Ý Thức Được

“Lời này dù nói ra bốn năm trước hay bây giờ cũng đều như nhau.

Nếu cô muốn rời khỏi tôi, trừ khi là chết” Nhìn vào ánh mắt vô cảm của Thẩm An Nhiên, đôi mắt như chim ưng của Lê Đình Phong càng trở nên lạnh lùng hơn, anh túm lấy tóc Thẩm An Nhiên, cưỡng ép kéo cô vào lòng mình.

“Thẩm An Nhiên, đã để tôi nắm chặt trái tim của cô, thì cô đừng có mà nghĩ đến việc tìm người đàn ông thô tục nào khác nữa”

Thẩm An Nhiên nhìn thấy thái độ “đương nhiên” này của anh, tức giận đến đau dạ dày.

Cô ngẩng đầu: “Lệ Đình Phong, trái tim của anh anh còn không quản được mà còn muốn quản tôi à?”

“Đừng đánh đồng tôi với cô, tôi đã nói Hạ Minh Nguyệt thì khác, cô ấy sẽ không để ý”

Hôn nhân và tình cảm của anh không dính dáng với nhau, kết hôn rồi cũng không phải không thể đối xử tốt với Hạ Minh Nguyệt nữa, bọn họ có thể chung sống hòa bình giống như trước kia.

Không phải vô cớ mà nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chắc chắn anh không phải là người duy nhất có tình cảm với hai người phụ nữ, anh có thể chăm sóc tốt cho Hạ Minh Nguyệt và cũng có thể duy trì cuộc hôn nhân của anh với Thẩm An Nhiên.

Một khi cuộc hôn nhân của anh và Thẩm An Nhiên vẫn còn đó, cô không được phép ở bên ngoài… kể cả về tinh thần cũng không được, bởi vì anh thích sạch sẽ.

Thẩm An Nhiên không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần nghe những lời anh vừa nói, tam quan của cô muốn sụp đổ rồi.

Cô vẫn luôn biết Lệ Đình Phong là đồ cặn bã, nhưng không ngờ anh cặn bã đến thế, thậm chí còn không ý thức được điều đó! Đường hoàng nói ra những lời như vậy, không hổ là anh!

Dạ dày của Thẩm An Nhiên càng lúc càng đau, ngoài đau còn cảm thấy rét lạnh, rõ ràng là mùa xuân nhiệt độ cũng không thấp, nhưng cô lại cảm thấy như trời đông lạnh giá, cô bị ném vào trong đóng tuyết lạnh cả đêm, đôi môi cứng ngắc đến nói chuyện cũng khó khăn.

“Nểu Hạ Minh Nhiên nghe được lời này của anh, chỉ sợ sẽ khóc đến hộc máu..”

“Cô ấy sẽ không.” Lệ Đình Phong nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Tôi đã nói rõ với cô ấy rồi”

Khi nói những điều này với Hạ Minh Nguyệt, vẻ mặt cô ta có chút thất vọng, nhưng cô ta đã nhanh chóng chấp nhận, chứ không phải là không thể chấp nhận được như Thẩm An Nhiên đã nói.

Đó là lý do tại sao Lê Đình Phong không thể hiểu được, Hạ Minh Nguyệt có thể chấp nhận một sự sắp xếp như vậy, tại sao Thẩm An Nhiên lại không thể?

Đúng là đặc sắc phối với nhau, Thẩm An Nhiên châm chọc: “Hai người đúng là tuyệt phối, làm tôi thấy buồn nôn.

Quả thực tôi khác với cô ta”

“Cô thấy buồn nôn là xứng đáng” Ánh mắt Lệ Đình Phong không chút tình cảm nào, giống như muốn đóng băng người khác, anh kéo tóc Thẩm An Nhiên, ánh mắt u ám.

“Giữa tôi và Minh Nguyệt không có chuyện gì cả.

Bây giờ cô ấy cũng chỉ là bạn của tôi.

Sau khi cô ấy chuyển đến đây, tôi không muốn cô làm cô ấy khó xử.

Sau này tôi sẽ sống cùng cô thật tốt”

Anh hào phóng như là đang bố thí, Thẩm An Nhiên bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng, cổ họng cay đắng như đang ngậm thuốc.

Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt có chút đỏ lên, không phải vì tủi thân, cô không muốn lãng phí thời gian ở đây rối rắm chuyện lộn xộn giữa anh và Hạ Minh Nguyệt.

Thẩm An Nhiên dùng sức đẩy mạnh Lệ Đình Phong, tay anh vẫn đang kéo tóc cô, da đầu đều bị kéo căng, đau như bị kim châm.

Thẩm An Nhiên cau chặt mày, che da đầu đau xót: “Người bạn của anh đúng là đặc biệt.

Hôn môi khoác tay đều đủ cả, chỉ thiếu chưa lên giường.”

Thẩm An Nhiên cười nhạo: “Ngay cả hẹn hò cũng được lên hot search, để cho người ta khen ngợϊ ȶìиᏂ cảm thanh mai trúc mã sâu sắc của hai người.”

“…” Lần này đến lượt Lệ Đình Phong nghẹn họng, trên mặt lộ ra vẻ do dự, mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời.

Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ lạ, Thẩm An Nhiên quay người lại: “Tôi đi dọn dẹp một căn phòng để cho người trong lòng của anh ở”

Cô nhấc chân định rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu lại: “Căn phòng này trang trí dựa theo sở thích của anh hay là Hạ Minh Nguyệt đây?”

Lê Đình Phong: “Tùy ý thu dọn một căn phòng là được rồi.

Tôi sẽ ngủ cùng cô.”

Thẩm An Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ: “Tốt nhất là theo phong cách anh thích đi.

Hạ Minh Tư không ngại làm người tình cả đời không được lộ mặt, khẳng định cũng không để ý phòng ngủ tôi sắp xếp cho cô ta”

Giọng điệu của cô bình thản đến mức người nghe không thể biết được cô có đang mỉa mai hay không.

Biệt thự có tổng cộng bốn phòng ngủ, đều có diện tích như nhau, thật ra cô cũng có thể nhường lại phòng ngủ chính này của mình, nhưng cô ở quên rồi, nếu chuyển ra chỉ sợ lỡ như sau này đi nhầm vào gặp lúc Lê Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt đang lăn giường thì rách việc.

Để tránh chuyện này xảy ra, Thẩm An Nhiên cố ý chọn một căn phòng tương đối xa phòng ngủ chính, phòng được cách âm, lại ngăn cách bởi một hành lang, ban đêm bọn họ có lăn lộn như thế nào cũng không thể làm phiền đến cô.