Chương 1: Xuyên không

Ý thức ngày càng mơ hồ…

Thực xin lỗi, ba mẹ. Thực xin lỗi, không thể ở cùng hai người. Thực xin lỗi. Tuy rằng con rất muốn sống nhưng con thực không chống đỡ nổi nữa, con mất đi, các người lại cô độc, thực xin lỗi.

Ý thức từng mờ mịt, muốn cố gắng nhìn lại thế giới này, muốn nhìn lại hình ảnh của ba mẹ, muốn sống tốt….

Toàn thân vì trị bệnh bằng hóa chất mà đi mất cảm giác, chỉ có đau đớn. Trong cơn đau đớn dần trở nên vô lực, thẳng đến bóng tối vĩnh viễn …

Thực xin lỗi, kiếp này chỉ có thể cùng hay người đến đây, ba mẹ. Kiếp sau, nếu có kiếp sau, con nhất định phải ở bên chăm sóc ba mẹ….

Thì ra chết đi lại lạnh như vậy, cô độc như vậy, nơi nơi đều là toối tăm. Xa xa, mông lung giống như có một tia sáng, ánh sáng kia giống như ban cho ta một tia ấm áp. Không tự chủ vươn tay về phía ánh sáng, sau đó lại mất đi ý thức.

“Điện hạ, tỉnh, tỉnh lại, đừng phải bỏ lại nô tì, a a, đều do nô tì không chiếu cố tốt cho điện hạ, để điện hạ trượt chân rơi vào hồ sen. Điện hạ nếu không tỉnh, Tiểu trúc cũng theo điện hạ đi….”

Nơi này thật ồn. Mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt chính là giam phòng điêu khắc xinh đẹp, còn có lụa mỏng trắng thuần phất phới.

“Đây là nơi nào? Ta không phải đã chết sao? Chết vì bệnh máu trắng, ta như thế nào lại ở chỗ này, đây là nơi nào…?”

Cố gắng xoay đầu, nhìn về phía thanh âm đánh thức ta. Một cô gái trang phục cung nữ ở bên giường nức nở. Tình cảnh trước mắt làm cho ta mê hoặc, nghĩ muốn nói chuyện, cổ họng lại nóng rát như có lửa.

“A…”

Nghe được tiếng động, cô gái đột nhiên ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên ta, trong mắt đầy vẻ khó tin.

“Nước…” Thẳng đến khi ta phát ra âm thanh thứ hai, cô gái mới bình tỉnh, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: ”Mau tới đây, điện hạ tỉnh rồi!”

Ta hết chỗ nói rồi, muốn đi thì cũng phải cho ta miếng nước chứ, ta chết khát ngươi sẽ là hung thủ.

Trước mắt lại bắt đầu mơ hồ rồi lại rơi vào yên lặng