Chương 15: Giấc Mơ Quan Trọng

- o0o-

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA VÀ SỬA LỖI: YURI OZAKI

- o0o-

Bóng tối, bóng tối quen thuộc, tựa như giấc mơ y từng mơ vào tuần thứ nhất sau khi khai giảng, nhưng lại không quá giống nhau.

Harry đứng ở nơi bốn phía đều là bóng tối, thử di chuyển thì phát hiện mình không hề bị giam cầm, bước lên phía trước một bước, máu đỏ bỗng nhiên lan ra bốn phía, huyết sắc dần dần rút đi, lộ ra một khu rừng, tuy rằng y chưa bao giờ đến đây, nhưng y rõ ràng nơi đây chính là rừng cấm.

Y bước vào bên trong một khu phế tích, tuy rằng nó đã bị rêu cùng dây leo che kín nhưng vẫn có thể nhận ra được đây là một cái tế đàn. Vừa định đi xung quanh xem xét thì phát hiện mình bị giam cầm tại chỗ.

Đột nhiên, cảnh vật bốn phía bỗng nhiên lùi về sau, nhanh đến mức không thể thấy rõ. Sau khi tất cả mọi thứ đã bình thường trở lại, Harry phát hiện y vẫn đứng tại chỗ như cũ, chẳng qua tế đàn lúc này giống như mới được xây dựng xong, trên mặt đất chất đầy xác sinh vật huyền bí dùng làm tế phẩm.

"παντοδύναμεΘεέ, πιστοί σεαυτή τηθυσίες......" Tinh linh ngữ làm cho nó càng thêm cổ xưa, sau khi chú ngữ kết thúc, mấy thi thể xung quanh tế đàn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng xẹp xuống, giống như bị rút cạn máu vậy, thẳng đến khi mấy cái thi thể đó trở thành một các xác khô mới thôi. ( Mấy câu thoại phía dưới là tiếng Hy Lạp)

Tế đàn trống rỗng bỗng nhiên nỗi lên một trận cuồng phong cuốn toàn bộ mấy cái xác khô ra ngoài, sương đen tràn ra từ bên trong tế đàn, dần dần ngưng thành thứ mà có chết harry cũng không quên được: "Vũ xà!"

"Tê--" Vũ xà ỗ cánh bay lên trời, những người xung quanh tế đàn đều ngã xuống.

"Sao có thể! Không thể nào!" Người giống như là thủ lĩnh của nhóm người kêu lên.

"Nhân loại ngu xuẩn!" Vũ xà trên trời châm biếm, châm chọc mấy nhân loại tuyệt vọng quỳ dưới mặt đất. "Các ngươi thả ta ra, ta sẽ ban cho các ngươi một ơn huệ, các ngươi sẽ là món tráng miệng đầu tiên của ta khi ta trở về, yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ mùi của các ngươi."

Harry còn tưởng mình sẽ được xem tiếp, bỗng nhiên xung quanh lại tối đen như mực, y đã trở về không gian tràn ngập bóng tối ban đầu.

"Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore!" Tự tin mười phần hét tên đầy đủ của hiệu trưởng "Tôi mặc kệ thầy đang làm cái quái gì! Nhưng mà, thầy thế mà lại đem cái thứ nguy hiểm như thế tuỳ ý đặt trong trường học!" Phu nhân Pomfrey vừa hét vừa sốt ruột chuẩn bị độc dược cần thiết. "Severus, thầy còn dược ổn định ma lực không? Bệnh thất không có loại độc dược này. Dumbledore, thầy đứng đây làm gì! Còn không mau đi ổn định lại ma lực của trò Potter!"

"Tôi sẽ nhanh chóng nấu xong dược ổn định ma lực." Tuy rằng ma lực của thằng nhãi Potter đó còn chưa quá ổn định, nhưng mà nó cũng không quá hỗn loạn nữa, cùng với...................... nhìn Dumbledore cười một cái làm tâm trạng của hắn đang giảm sút rõ rệt.

"Ngô---" Harry vừa tỉnh lại thì đã bị cái hương vị kỳ quái trong miệng khủng bố làm y xém chút nữa sặc nước miếng, y cảm thấy ngay cả không khí mình hít vào bây giờ cũng tràn ngập cái mùi này.

"Úc, Harry, con tỉnh rồi." Mới vừa mở mắt liền thấy cái mặt nhăn nhúm của Dumbledore quả thật không phải cái cảm thụ gì tốt cho cam, cho dù Harry vẫn luôn là người rất tôn kính cụ.

"Đừng đứng ở chỗ này vướng bận!" Phu nhân Pomfrey đẩy Dumbledore sang một bên "Harry, con cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt, chỉ là con cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào cả." Cả người vô lực, đầu còn có chút quay quay, nếu không phải y cảm nhận được chút ma lực còn sót lại trong cơ thể mình thì y đã tưởng mình thành squib luôn rồi.

"Con không sao đâu, chỉ cần uống hết độc dược, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi." Phu nhân Pomfrey buông cái khay trên tay --- mấy lọ độc dược trên đó làm cho Harry cực kỳ buồn nôn ---- cho Harry nghỉ ngơi, lúc gần đi còn hung hăng lườn Dumbledore một cái.

"Harry, thực xin lỗi, vì sai lầm của thầy mà phép thuật của con bạo động." Dumbledore gỡ cái kiếng nửa vòng tròn xuống, chậm rãi lau "Bất quá, thầy muốn hỏi con rốt cuộc thấy gì trong gương?"

"..............Cha mẹ con..........." Harry cúi đầu, nhẹ nhàng run rẩy, giống như đang khóc ".................Con thấy Voldemort gϊếŧ ba mẹ con!"

"............Thực xin lỗi, đứa nhỏ." Dumbledore xin lỗi, sau đó trấn an y "Cái gương kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cho nên thầy sẽ mang nó đến chỗ khác, con không cần lo lắng mình sẽ lại vô tình nhìn thấy nó đâu."

"Hiệu trưởng, mấy cái đó là thật hả thầy?" Harry lên tiếng trước khi Dumbledore rời khỏi bệnh thất.

"....................Harry, cái gương đó chỉ cho chúng ta nhìn thấy ảo giác." Rốt cuộc cũng không nói xem mấy hình ảnh đó có thật hay không.

"..........." Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Harry mới lầm bầm "Nếu có thể..........con tình nguyện xem mấy cái đó chỉ là ảo giác."

Sau khi xuất viện, Harry trừ bỏ ăn ra thì hoàn toàn không chui ra khỏi phòng ngủ, loại tình huống này cho đến tận khi kết thúc kỳ nghỉ cũng không tốt hơn.

"Harry, cậu gần đây sao thế?" Moni sau khi trở lại từ Đức liền nghe nói Harry vì bạo động phép thuật mà phải vào bệnh thất.

Hiện tại tuy rằng đã tốt hơn, nhưng phương diện tinh thần giống như đã xảy ra vấn đề gì đó. Harry mỗi ngày trở về phòng ngủ liền nhanh chóng đi ngủ, tỉnh ngủ liền đến đại sảnh đường ăn, ăn xong thì đi học, không có tiết thì ngay cả ăn cũng không ăn, càng quan trọng hơn là y ngay cả nói cũng không nói, ngày nào cũng duy trì cái biểu cảm trầm mặc đó, thành công bắt chước Snape làm cho người ta phải né xa mình tận ba thước.

"Không sao." Nói xong liền trùm chăn chuẩn bị ngủ, Moni không hiểu được, rõ ràng ngày nào y cũng ngủ, quái nào mà còn có thể ngủ tiếp thế.

"Cậu ngày nào cũng ngủ, còn nói là không sao." Moni tung chăn của Harry lên, quấn thành một cục ném xuống đất.

"Thật sự không sao. Chỉ là vẫn luôn mơ một giấc mơ, chính là mỗi lần tỉnh lại đều không nhớ được mơ thấy cái gì, ấn tượng duy nhất chính là nó rất quan trọng, cực kỳ quan trọng!" Harry bực bội gãi đầu.

"............" Moni đen mặt, trừng đôi mắt xám tro của mình, nhìn đến mức muốn đυ.c luôn một cái lỗ trên người Harry. "Cậu chỉ vì một giấc mơ mà làm lời đồn đại đó nổi lên bốn phía Gryffindor."

"Lời đồn?" Bởi vì gần đây chỉ cần rảnh là sẽ đi ngủ, cho nên y đúng thật là không chú ý lắm đến mấy lời đồn đó.

HẾT CHƯƠNG 15