Chương 3: Vẫn Như Cũ Cố Nhân

- o0o-

EDITOR: PARK HOONWOO

SỬA LỖI VÀ BETA: PARK HOONWOO

- o0o-

"Potter, cậu cười quá ghê tởm."

"Đừng ghét bỏ chứ, cậu đã từng nói nụ cười của tớ là cảnh đẹp nhất đường đào vong đó." Harry run rẩy cười cười nhìn Draco còn vì câu vừa rồi của y mà rùng mình.

"Chậc." Draco nhìn thấy ba mình bước đến liền giơ tay vỗ rớt cái tay lạnh băng đang có ý đồ nhăm nhe vai cậu xuống.

"Draco, sao rồi?" Tóc bạch kim rủ qua vai, trường bào vừa vặn được thêu hoa văn tinh xảo, một tay cầm gậy rắn, bề ngoài xuất sắc hợp lí hoá cái biểu cảm cao ngạo trên mặt ông ta.

"Xong rồi, Malfoy tiên sinh." Phu nhân Malkin dùng vải tốt nhất để may trường bào, Lucius vừa lòng cầm lấy.

"Ba, đây là Harry Potter, tụi con mới biết nhau." Cái giọng nói cho mình là nhất mà Harry đã từng rất ghét này, Draco Malfoy đã sắm vai tự cao tự đại không coi ai ra gì cực kỳ hoàn mĩ.

"Chúc ngài một ngày tốt lành, tiên sinh." Harry hơi cúi đầu, biến mình thành một đứa nhỏ thẹn thùng câu nệ -- ngày xưa có một lần quá rảnh nên y thử hỏi ấn tượng đầu tiên của Draco với mình là gì, 'nếu không phải mắt cậu đẹp thì ai mà rảnh đi bắt chuyện với một Hufflepuff nhút nhát chứ'

"Xin chào, cậu Potter." Lucius gật nhẹ đầu, gậy rắn nâng cằm Harry lên nói: "Trông cậu cũng không giống sống như một hoàng tử trong lời của Dumbledore nhỉ."

"Tiên sinh, con......." Lucius giống như không có chút hứng thú muốn nói chuyện với cứu thế chủ chút nào, hắn quay đầu sang con trai mình cho dù thật ra cái hành động đó chẳng có chút lịch sự của quý tộc chút nào, "Như vậy, Draco, chúng ta đi tìm mẹ con nào."

Lucius duỗi tay vỗ vai Draco, đôi mắt băng lam mang theo nhu hoà nói: "Bắt một nữ sĩ chờ đợi một mình không phải là một hành động mà một thân sĩ nên làm."

"Vâng, ba." Draco thừa dịp Lucius quay lưng lại liền cấp cho Harry một ánh mắt ý bảo 'về sau lại nói'

"...........Hẹn gặp lại."

"Harry, con xong chưa? Chúng ta còn cần mua đũa phép nữa đó, mà mua đũa phép phiền lắm." Sau khi hai ba con bạch kim lấp la lấp lánh rời đi không lâu, Hagrid liền trở lại, trên tay còn ôm theo một đống sách giáo khoa đẩy cửa bước vào.

Cửa hàng đũa phép nó vẫn rối tung xà bù như vậy, bất quá, nó vẫn chưa rối bằng Harry: Đây là chuyện quái gì! Tại sao Moni lại ở Anh?

HẾT CHƯƠNG 3