Chương 1-2

" A..." Harry vuốt cái trán bị đυ.ng đau, ngẩng đầu mờ mịt mọi thứ xung quanh, sau đó không hề đề phòng bị một lực lớn ném lên.

" Ít nhất lần này không bị đập đầu lần hai" Harry may mắn nghĩ, đồng thời đầu bị đập vào khung cửa của chiếc xe.

" Xe đò Hiệp Sĩ!!" Harry khủng hoảng hét lên trong đầu, lại không biết rốt cuộc là dạng pháp thuật gì có thể đem cậu từ sân Quidditch rộng lớn náo nhiệt ném lên chiếc xe địa ngục này.

Phải biết rằng, cậu từ nhiều năm trước -- đại khái là khi còn học ở Hogwarts năm thứ ba, đã thề sẽ không bao giờ ngồi lên chiếc xe này nữa, mà lời thề này vẫn luôn được cậu thực hiện tốt.

" Ngay cả lần lái xe bay tông vào cây Liễu Roi sau đó bị ném văng ra ngoài cũng còn tốt hơn ngồi xe đò Hiệp Sĩ." Harry đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc cậu nói như vậy với Ron, cả biểu tình kinh ngạc của đối phương.

Ron luôn là người có tình cảm mãnh liệt nhưng lại không biết che giấu.

Cứ thế, Harry không cẩn thận chìm đắm trong tình bạn tốt đẹp của mình mà lơi lỏng cảnh giác, nương theo một tiếng phanh chói tai...mang theo nụ cười trên mặt mà bị ném từ sau thùng xe lên tới cạnh tài xế.

"Tốt lắm Neville, Hẻm Xéo, chúng ta đến rồi." Một giọng nói phấn khởi vang lên trên đầu Harry.

"À? A, Ách..."

Harry gian nan ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt của người bán vé trêи xe đò Hiệp Sĩ trong trí nhớ.

"Gọi là Ernie hay Stan ấy nhỉ?" Harry tiếp tục nhớ lại trong khi cơ thể lảo đảo suýt ngã với cái đầu đang mơ mơ màng màng và cả hành lý cùng lúc bị Stan đưa xuống xe.

Luôn được đưa đến tay bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge.

Harry chân chân chính chính đứng hình.

Cậu...Harry Potter, Kẻ Được Chọn từng gϊếŧ chết Voldemort lúc 17 tuổi, hai lần đại diện đội Anh tham gia thi đấu World Cup Quidditch, sau khi tốt nghiệp Hogwarts trực tiếp trở thành thành viên chủ lực của đội Tate Hill Tornado, sau đó chuyển sang đội Vrasta Eagle, rồi chuyển lần nữa vào đội Ghadiri Artillery dẫn dắt đội này đến thời kỳ huy hoàng bằng thiên tài tầm thủ đương nhiệm.

Sau đó chẳng hiểu sao cậu lại trải qua một đoạn hành trình quen thuộc trên chiếc xe đò Hiệp Sĩ điên cuồng, rồi đứng trước mặt bộ trưởng bộ pháp thuật đã bị cách chức nhiều năm trước.

Tất nhiên điều này cũng chẳng hề gì, dù sao ai cũng có thể mạc danh kỳ diệu bị ném lên một chiếc xe điên, bị lắc điên cuồng như một hộp nước trái cây rồi quăng tới trước mặt Cornelius Fudge.

Vấn đề thực sự làm Harry rối rắm là, Cornelius Fudge thoạt nhìn vẫn là bộ trưởng bộ pháp thuật, mà đỉnh đầu của mình chỉ có thể vừa đυ.ng đến cằm của lão phù thủy được xem là thấp bé này-- đây là sau khi tính thêm vào cả chiều cao mái tóc lộn xộn của cậu.

Harry từ trong ra ngoài đều cứng ngắc như tượng đá, nghe những lời có đầu mà không có đuôi của Fudge, chỉ cần hơi động một chút thôi cũng có thể nghe được âm thanh từ các khớp xương.

Cuối cùng bộ trưởng bộ phép thuật không thể không qua loa kết thúc cuộc đối thoại, để Kẻ Được Chọn bị dọa sợ vì tự thổi phồng bà cô đi nghỉ ngơi.

Harry yên lặng nằm trên chiếc giường thoải mái trong phòng 11 lầu hai quán Cái Vạc Lủng, đôi mắt xanh biếc vô thức nhìn chằm chằm vào con nhện trên trần nhà, vẻ mặt vẫn không thể không dừng lại ở biểu cảm khó mà tin được.

Harry - đại nạn không chết - Potter, thành công sống sót từ tay Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử, làm một tầm thủ trong thời hòa bình, vì cái chổi mẫu mới chưa được thí nghiệm đủ đã đưa ra thị trường đột nhiên không khống chế được, mà đập lên cầu môn trong trận World Cup, rồi bị kéo trở về kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm thứ hai.

Harry hết nhìn rồi lại nắm cánh tay cùng đôi chân ngắn của cái cơ thể nhỏ bé chẳng có mấy lạng thịt, rốt cuộc cũng không nhịn được mà che mặt lăn lộn trên giường. Cậu không dám nghĩ sâu về việc linh hồn mình sao lại đơn độc du hành thời gian đến đây, hay cùng trao đổi linh hồn với mình ở thời gian này -- vô luận là gì cũng đủ để cậu mất hết mặt mũi và kèm theo cả Ron cùng Hermione.

Thử nghĩ một tí, tiền Kẻ Được Chọn kiêm tầm thủ đương nhiệm có thu nhập cao ngất ngưởng rốt cuộc đập vào cầu môn mà chết (cậu cũng không dám trông cậy vào việc cơ thể mình có thể tự tạo thêm một cái sau khi mất linh hồn); hay là tiền Kẻ Được Chọn kiêm tầm thủ đương nhiệm có thu nhập cao ngất ngưởng vì đập vào cầu môn mà mất trí nhớ, hợp với khẩu vị của quần chúng hơn nhỉ?

Harry nằm dài trên giường, con nhện trên trần nhà cuối cùng cũng không chịu nổi mà giãy dụa rớt xuống mũi cậu.

Người không có mục tiêu là không được.

Harry ăn bữa sáng do quán Cái Vạc lủng cung cấp, thâm trầm tự hỏi.

Trước 11 tuổi, mục tiêu của cậu chính là không còn bị nhà Dursley ức hϊếp, có bạn bè và người thân của mình. Mà trong những năm từ 11 tuổi đến 14 tuổi, mặc dù gần như là theo thông lệ mỗi năm đánh bại Voldemort một lần, mục tiêu của cậu cũng chỉ là có thể cùng bạn bè, người thân, tốt nhất là còn có người yêu sống hạnh phúc bên nhau. Cậu hận Voldemort, nhưng vào thời điểm đó tuổi còn nhỏ nên cậu chưa ý thức sâu sắc được trách nhiệm của mình. Cái chết của Cedric năm 14 tuổi rốt cục cũng đánh nát cái tháp ngà voi trong lòng cậu, từ lúc đó cho đến khi Voldemort thật sự chết, suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu là tiêu diệt Voldemort -- bất luận thế nào.

Sau đó vào những ngày bình yên hậu chiến tranh, cậu giống như là hít vào thật sâu rồi thở ra, nhẹ nhõm và mang theo cả tiếc nuối. Vì Cedric, vì Sirius, vì Dumbledore, vì Snape, vì Lupin, cùng với rất nhiều rất nhiều người khác. Vào lúc đó cậu chỉ hi vọng có thể rời xa những xung đột và máu tanh, bình yên sống hết một đời.

Nhưng bây giờ, Voldemort phải bị gϊếŧ chết, nhưng những con người đã trả giá thậm chí bằng cả mạng sống để tiêu diệt tên mặt rắn kia, từ tận đáy lòng cậu hy vọng lần này họ đều có thể sống tốt. Cậu mong đợi một kết thúc có hậu như chuyện cổ tích, chứ không phải một chiến hậu loang lổ như miếng phô mai.

Cậu nhất định có thể làm được.

Harry cắn một miếng bánh mì trét đầy mứt dâu và bơ đậu phộng, ý chí chiến đấu tăng cao.

Bất kể được sống lại bao nhiêu lần, Harry cũng không bất mãn chút nào với sinh hoạt hiện giờ.

Những ngày hè lười biếng không có việc gì làm, sinh hoạt ở Hẻm Xéo vui vẻ náo nhiệt là một chuyện vừa ý cỡ nào. Harry chiếm một chỗ ngồi dưới mái che ngoài trời ở tiệm kem Florean Fortescue, híp mặt hưởng thụ nhìn người qua người lại.

Tuy Harry quyết định lần này dù có thế nào cũng phải dành chiến thắng hoàn hảo trong cuộc đối đầu với Voldemort mặt rắn não tàn, nhưng điều đó cũng không có nghĩ là cậu nhất định phải vội vàng giải quyết tất cả các Trường sinh linh giá với cả cái trong đầu, rồi sau từ một góc xó xỉnh nào đó nhảy ra gϊếŧ chết tên chủ hồn Voldemort sứt mẻ bất trị kia.

Giống như dù có thế nào cậu cũng không muốn lần nữa nghe mọi người bàn luận cha đỡ đầu của mình tội ác tày trời cỡ nào mỗi ngày, cũng như không có cách nào đứng ở Hẻm Xéo triệu hồi về con chuột của Ron ở Ai Cập xa xôi, biến thành Peter Pettigrew-- tuy cậu thực sự rất muốn làm vậy.

Bất luận như thế nào, thì đã đáp ứng với Fudge an phận ở Hẻm Xéo cho đến khai giảng nên Harry cũng không định chọc mọi người chú ý vào một Kẻ Được Chọn mất tích. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ít nhất là trước khi thấy Ron cùng con chuột của cậu, Harry vẫn định hưởng thụ những ngày nhàn nhã dù là ở đời nào cũng đáng quý này.

Vì thế, khi cậu nhìn thấy một thân ảnh màu đen cùng khí thế sắc bén lướt qua trong dòng người huyên náo, trong lòng không khỏi nổi lên một trận thở dài xen lẫn vui sướиɠ.

"Hy vọng lần này thầy ấy sẽ không trừ nhiều điểm nhà Gryffindor như thế."

Harry thở dài trong lòng, mang theo cảm giác thỏa mãn kỳ lạ đứng dậy đuổi theo.

"Giáo sư!! Giáo sư Snape!!"