Chương 29

" Thầy đồng ý nghĩ cách!?" Harry nhanh chóng ngẩng đầu hỏi, trên mặt chuẩn bị chuyển thành kinh ngạc.

"Trả lời vấn đề của tôi, Potter." Đối với việc cảm xúc biến hóa kịch liệt của Kẻ Được Chọn, mặt Snape đều đen.

"Ân..." Harry gãi đầu dùng sức tưởng, "Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, nhưng em và Draco đã làm bạn chín năm... "

"Cho nên?" Snape nhướng mày hỏi.

"Ách, cho nên em đã quen đối xử với cậu ấy như bạn bè, đột nhiên lại biến thành quan hệ đối đầu một lần nữa, điều này làm em rất không quen. Thầy biết mà, giống như việc em có thói quen uống nước bí đỏ mỗi sáng, đột nhiên có một ngày có người nói với em phải đổi thành sữa bò vậy... Ách... Em không phải đang nói thầy đâu... " Kẻ Được Chọn không cẩn thận nói sai nhanh chóng im lặng dưới cái trừng mắt của người bắt cậu uống sữa bò.

"Cho nên, cậu tranh thủ tình bạn của một Slytherin chỉ vì thói quen nhỏ đánh thương của cậu?" Snape dùng một loại ngữ khí kinh ngạc khoa trương kinh hỏi.

"Đương nhiên không phải, nhưng Draco đã từng là chiến hữu của em, bọn em đã từng tin tưởng lẫn nhau, còn cùng Ron và Hermione đối mặt với Tử thần Thực tử. Em rất hài lòng với mối quan hệ đó, em cũng không có cách nào đối xử với Draco như đối thủ một mất một còn hay Tử Thần Thực Tử con." Harry nói, ngữ khí khoa trương của Snape rõ ràng làm mặt cậu đỏ lên, nhưng hiện tại Kẻ Được Chọn không còn là đứa trẻ không có một chút tự chủ nào như trước kia.

" Cậu luôn như vậy sao? Potter" Snape nói.

"Cái gì?"

"Mặc kệ đối phương đã từng đã làm gì, mặc kệ là đã từng hận người kia cỡ nào,thậm chí không để ý đến đối phương đã từng có khả năng trở thành ai, chỉ cần người đó đã từng giúp đỡ cậu một chút, chỉ cần người đó đối xử tốt với cậu một chút, cậu liền toàn tâm toàn ý mà nhớ về điểm tốt của người đó, bỏ qua hết sự chán ghét lúc đầu. Cậu luôn như vậy sao? Mặc đó là ai cũng như vậy sao?!" Những lời cuối cùng của Snape đã là gầm nhẹ.

Harry không biết làm sao mà nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên kích động.

" Cậu có biết hay không, có biết hay không! Cho dù là Narcissa hay là Draco, bọn họ giúp cậu là bởi vì Chúa Tể Hắc Ám đã vứt bỏ bọn họ, bọn họ đã không còn có thể thông qua Chúa Tể Hắc Ám có được bất kỳ vinh quang nào. Cậu thật sự cho rằng Malfoy lựa chọn chính nghĩa sao? Không, cậu sai rồi, lúc đó bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, chính nghĩa là lối thoát duy nhất của bọn họ. Narcissa lo lắng cho con trai mình, thời điểm mà Draco kề vai chiến đấu với cậu, khi đó Chúa Tể Hắc Ám đã chết!" Snape lãnh khốc nói, thanh âm luôn trơn nhẵn của anh đột nhiên có thêm thứ gì đó, làm cho thanh âm của anh có vẻ không ổn định.

" Em biết, Em đương nhiên biết!" Harry nói, "Nhưng cuối cùng bọn họ lựa chọn chính nghĩa, lựa chọn đứng cùng một phía với em, mặc kệ là vì cái gì, em đều không để tâm. Trước đây Draco đúng là một tên hỗn đản làm người ta chán ghét, hiện tại cũng vậy. Nhưng em biết cậu ấy không phải chỉ là một tên hỗn đản, em biết cậu ấy thông minh, tâm tư kín đáo, tài hoa hơn người, cậu ấy là người tài năng chỉ sau Hermione, tuy rằng hiện tại cậu ấy yếu đuối, bắt nạt kẻ yếu, còn kiêu ngạo muốn chết. Nhưng em biết, em biết cậu ấy có thể kiên cường cỡ nào. Mặc kệ là Lucius, Narcissa hay là Draco, nhà Malfoy chỉ xem trọng vinh quang của gia tộc và người nhà, như vậy không tốt sao? Việc xem trọng người nhà không tốt sao?" Trong ánh mắt của Harry hiện lên cái gì đó, làm trong đáy lòng Snape nổi lên một tia chua xót mềm mại. Giáo sư không nói gì, anh trầm mặc nhìn cậu bé của anh, nghe cậu tiếp tục.

" Đúng, thầy nói không sai, bọn họ đã từng làm sai, thậm chí nếu đi theo Voldemort có thể mang lại cho họ nhiều lợi thì bọn họ sẽ không đứng cùng phía với em. Vậy thì sao? Narcissa giúp em, là dì ấy cứu em! Quyết định của dì ấy trực tiếp làm cho Voldemort thất bại. Từ giây phút khi Draco cầm lấy đũa phép đứng bên cạnh em, cậu ấy chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em, cậu ấy giống Ron và Hermione, là bạn của em, bạn thật sự. Em đương nhiên hiểu những lời thầy nói, nhưng không lẽ chỉ vì một người đã từng phạm sai lầm, hơn nữa đã từng có khả năng tiếp tục phạm sai lầm mà không chấp nhận người đó sao?" Giọng nói của Harry mang theo run rẩy, cậu nhìn vào mắt Snape nói ra những lời này, đôi mắt màu xanh lá kia làm Snape sinh ra ý nghĩ muốn né tránh.

"Như vậy, cậu có biết là, tôi cũng vậy." Snape nói, " Cậu có biết tôi đã từng là một Tử Thần Thực Tử trung thành? Cậu có biết là tôi đã hại chết ba mẹ cậu không? Cậu biết, nhưng cậu không để ý, cậu cho rằng tôi đã vứt bỏ bóng tối trở về với chính nghĩa, cậu cho rằng tôi vẫn vì những sai lầm của bản thân mà hối hận. Đúng vậy, tôi vẫn luôn hối hận, vẫn luôn chán ghét chính mình. Nhưng, cậu có biết là, cho dù là như vậy, đến bây giờ tôi vẫn có phần chấp nhận Chúa Tể Hắc Ám có linh hồn hoàn chỉnh kia không?" ( Chỗ này mình dịch lụi nha)

Snape nhìn biểu tình của Harry, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"A, cậu không biết. Cậu cho rằng tôi bảo vệ cậu, vì tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám mà trả giá tất cả, cậu cho rằng điều này đại biểu cho việc tôi theo chính nghĩa. Nhưng tôi cũng giống Malfoy, chúng tôi là cùng một loại người. Tôi đứng về phía chính nghĩa, chẳng qua là tôi đã bị ép vào đường cùng. Cũng giống như bọn họ giữ gìn vinh quang của nhà Malfoy và người nhà, tôi cũng có thứ mà tôi muốn bảo vệ, mà thứ đó lại xung đội với những gì Chúa Tể Hắc Ám làm, không hơn."

Snape tạm dừng một chút, anh cong lưng, nhìn vào mắt Harry nói, " Hiện tại, cậu đã biết. Cậu sẽ làm như thế nào? Cậu sẽ đối xử như Draco, tiếp tục xem tôi như là vị giáo sư mà cậu tôn trọng nhất. Cậu sẽ thông cảm cho tôi, giống như đã thông cảm cho Malfoy, vì như thế nào đi nữa, hiện tại tôi theo phe chính nghĩa. Bởi vì cậu là Harry Potter, đơn thuần thiện lương, không đen thì trắng."

Snape đứng dậy, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình. Anh nghĩ anh cần cách xa cậu bé này một chút, anh cần phải ngồi xuống, ngồi ở nơi cách xa một chút.

"Không giống nhau, việc này không giống nhau." Harry nhỏ giọng nói.

Snape dừng lại, quay lại nhìn về phía cậu bé đang cúi đầu kia.

" Chỗ nào không giống?" Hắn hỏi.

"Em không biết, nhưng là không giống nhau, thầy cùng Draco, Lucius cùng với Narcissa là không giống nhau." Harry nói, thanh âm của cậu cực kỳ gấp gáp, như là đang muốn cố gắng chứng minh điều gì đó, nhưng lại không tìm được chứng cứ.

"Em có thể không cần Draco làm bạn, nhưng là, thầy là giáo sư của em. Em không biết, nhưng nó không giống nhau." Harry nói năng lộn xộn.

Cậu ngẩng đầu nhìn Snape, ánh mắt hoảng loạn.

Harry cảm giác như đáy lòng có gì đó bị đánh vỡ, vì thế có thứ gì đó đang tràn ra, đem sự bình tĩnh ban đầu làm cho hỗn loạn.

Harry muốn ngăn cản, nhưng cậu lại không tìm thấy thứ đó. Cậu thậm chí còn không biết là đã xảy ra chuyện gì, hình như việc nói chuyện cùng Snape đã chạm phải thứ gì đó, nhưng thứ đó lại không liên quan đến câu chuyện của bọn họ.

Harry đối với việc này cảm thấy sợ hãi, cảm giác không thể nắm chắc này làm cậu thấy bất an. Cậu thậm chí còn nghĩ đến mảnh hồn đã mất tích kia, nếu cụ Dumbledore suy luận sai, nếu mảnh hồn đó còn trong thân thể cậu, nếu việc này là do nó làm ra thì phải làm thế nào? Harry thậm chí còn trở nên kinh hoảnh.

Snape nhìn gương mặt rõ ràng đang hoảng loạn của Harry, đôi mắt như hắc diện thạch ( đá Obsidian - một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên) thâm thúy kia dường như có thể nhìn xuyên qua đôi mắt của Harry mà nhìn vào linh hồn cậu.

Snape vươn tay, ở trên cái đầu xù xù Harry mà xoa xoa -- dùng lực đạo mạnh hoenso với thường ngày.

"Đủ rồi, đã đủ rồi." Anh nói, "Không có việc gì, đã không có việc gì nữa."

Harry đột nhiên cảm thấy mình kỳ tích mà bình tĩnh lại, cậu không tự chủ mà nhích gần về phía Snape, rồi sau đó phát hiện mà ngừng lại.

"Như cậu mong muốn." Snape dùng thanh âm cực nhẹ nói.

"Cái gì?" Harry hỏi.

"Tôi giả thiết cậu vẫn còn nhớ rõ ngày Halloween các cậu được phép đi đến làng Hogsmeade" Snape nói, "Cùng hai con sư tử bạn cậu cùng đi mời Draco, để cậu ta đi cùng các cậu."

"Ai?" Harry nghiêng đầu nói.

Snape nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là một lần nữa xách Kẻ Được Chọn lên ném ra ngoài.