Chương 1: Thanh niên tóc dài

Tác giả: Nguyệt Độ Hàn Đường

Trong không gian nhỏ hẹp, ánh sáng rất rực rỡ.

Trong căn bếp ngột ngạt, người phụ nữ đứng dưới ánh đèn, mái tóc xoăn vàng óng đổ bóng xuống đất, lay động như trái tim đang dao động của cô.

Vô số bóng người không nhìn rõ mặt mũi ngồi trong bóng tối, trong lúc bàng hoàng, cô dường như thấy được một chàng trai tóc dài bên cạnh mình, chàng trai trẻ chắp tay trên bàn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp, để lộ cổ tay gầy gò của mình: "Tôi vẫn khuyên chị nên nói chuyện với chồng mình, gia đình hòa thuận là chìa khóa cho sự phát triển khỏe mạnh của con cái."

Không.

Không thể nói.

Người phụ nữ vô thức lắc cổ tay, cố gắng dùng tay áo che đi vết sẹo do bạo lực gia đình.

"Nhưng nếu chị cảm thấy khó khăn, chị cũng có thể hẹn anh nhà đến chỗ tôi để tư vấn," như nhìn thấy sự khó xử của người phụ nữ, chàng trai thay đổi giọng điệu, cụp mắt xuống vuốt ve lọ mực mà mình đang cầm, đồng thời gõ nhẹ lên cuốn sổ, cong môi nói: "Tôi đã tiếp nhận rất nhiều gia đình không giỏi ăn nói và diễn đạt, khi gặp vấn đề, chị nên là người chủ động đi bước đầu tiên, tôi tin rằng anh chị chỉ là thiếu giao lưu tình cảm mà thôi."

Chủ động ra bước đầu tiên?

Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia hoảng sợ, cô nhớ đến vô số đêm dài, nắm đấm nồng nặc mùi rượu, con gái trốn trong chăn khẽ nức nở.

Nếu biết mình đang xin tư vấn với một nhà tâm lý học cộng đồng miễn phí, gã đàn ông đó sẽ tự tay đánh chết cô mất.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt trên trần phòng khách, những chai rượu màu xanh nâu được xếp chồng lên nhau như núi, phản chiếu thứ ánh sáng mơ hồ. Gã đàn ông say rượu hét lên những lời tục tĩu, hét lên rằng sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ xử lí con khốn nhỏ trong nhà chỉ biết đòi tiền.

Những tiếng kêu bị đè nén đến nghẹt thở và hơi thở nặng nề của gã đàn ông vang vọng trong nhà, người phụ nữ bị choáng ngợp bởi bầu không khí nặng nề và tuyệt vọng này, trong sự im lặng vô tận chỉ còn lại những giọt nước mắt, cô chợt nhớ đến những tờ báo cô nhìn thấy trên sạp báo bên ngoài phòng chờ.

Một vụ án hỏa hoạn đã được giải quyết vào tháng trước, nghi phạm đã uống rượu nhiều năm và có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, hắn ta đã vô tình gϊếŧ chết cả gia đình mình trong một cuộc cãi vã đầy men rượu, sau khi tỉnh táo lại vào ngày hôm sau, để tiêu hủy bằng chứng phạm tội, hắn ta đã châm lửa đốt sạch toàn bộ ngôi nhà cùng với thi thể của gia đình mình.

Đúng vậy, người phụ nữ ngơ ngác nhìn gã đàn ông say rượu trong phòng khách, bất giác đứng dậy đi vào phòng bếp.

Dù sao sớm hay muộn thì hắn ta cũng sẽ gϊếŧ cô, tại sao cô lại không ra tay trước?

Gã đàn ông say rượu ngã lăn ra như một quả bóng, lóa mắt trước ánh sáng đột ngột chiếu vào từ phòng bếp, hắn ta chửi bới khó hiểu mà không hề biết rằng nguy hiểm đang đến gần.

Ai sẽ nghi ngờ hay cảnh giác với một người phụ nữ quanh năm bị bạo lực gia đình và không có khả năng chống trả chứ?

Khi gặp vấn đề, cô nên chủ động đi bước đầu tiên.

Trong phòng khách không ngừng vang lên tiếng chai rượu vỡ, trong lúc bàng hoàng, cô dường như lại thấy chàng trai tóc dài quen thuộc ở khung cửa.

Anh ta nhìn con dao trong tay với vẻ khích lệ và khen ngợi, áo sơ mi thẳng tắp, mái tóc dài được cắt gọn gàng.

Chàng trai tóc dài đang cầm tờ báo báo cáo kết quả điều tra vụ cháy, trong căn phòng bừa bộn và mục nát này, anh ta trông như một bức tranh trang nhã bị treo nhầm ở đây, lặng lẽ quan sát căn phòng.

Sau đó, dưới ánh sáng mờ ảo, người phụ nữ nhắm mắt lại, giơ dao lên rồi hạ xuống, máu đỏ sậm phun ra.

Trong lúc máu phun ra, người thanh niên đứng ở khung cửa dường như nhìn thấy điều gì thú vị, lặng lẽ nhếch miệng.

Không hiểu vì lý do gì mà khung cảnh xung quanh ngày càng sáng hơn, mọi thứ anh nhìn thấy đều bắt đầu quay tròn, vặn vẹo, trong bóng tối còn có nhiều người mà anh không thể nhìn thấy mặt, và những người đó đang từng bước tiếp cận anh, vây quanh anh. Ánh sáng mơ hồ trong phòng khách biến thành những lưỡi dao, tiếng vỗ tay cũng tiếng reo hò, tràn về phía chàng trai trẻ ở trung tâm.

Với niềm hân hoan, kɧoáı ©ảʍ cùng cảm giác thành tựu, giữa tiếng chai thủy tinh va chạm và lăn xuống đất leng keng giòn tan, chàng trai tóc dài cúi chào, dang rộng hai tay ngã về phía sau, để cơ thể xuyên qua những mảnh thủy tinh sắc nhọn này.

"Ôi— "

Sau đó, Bạch Tẫn Thuật tỉnh lại.

Trong phòng tối om, cậu nhắm mắt hít thở vài hơi, miễn cưỡng kìm lại những cảm xúc sống động trong giấc mơ.

Đây là lần thứ mười ba cậu mơ thấy nhân vật này kể từ khi tham dự liên hoan phim trở về, và là lần thứ chín cậu bị bóng đè.

Trong giấc mơ này, đoàn làm phim có mặt khắp nơi trong quá trình quay phim đã bị cậu làm mờ thành những khuôn mặt không thể nhìn rõ, sau khi bộ phim ra mắt, micro và bài báo của vô số phóng viên biến thành những lưỡi dao sắc bén, chúng hòa vào nhau trong bóng tối, hung hăng bước lên màn ảnh, bóc tách và cắt xẻ linh hồn sinh ra từ ngôn từ này.

Nhân vật phản diện vặn vẹo cực đoan nhưng vô cùng có sức hút này kể từ khi ra mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, không chỉ doanh thu phòng vé tăng vọt mà còn được đề cử Nam diễn viên chính tại Liên hoan phim quốc tế, và cậu đã trở nên vô song trong sự nghiệp.

Là người mới còn ít kinh nghiệm, lần đầu tiên lọt vào danh sách đề cử, Bạch Tẫn Thuật tất nhiên không đoạt được giải thưởng, những lời tiếc nuối tràn lan trên mạng, thậm chí có người còn chiếu cảnh ê-kíp quay phim, biên tập chuẩn bị cho liên hoan phim để chứng minh việc sản xuất phim có vấn đề, nam diễn viên chính không thắng giải vì biên tập kém và sự chuẩn bị không chu đáo của đạo diễn.

Bạch Tẫn Thuật thật ra cũng chẳng quan tâm.

Dù thắng hay thua, cậu cũng không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, cậu chỉ thích trải nghiệm những cảm xúc thực tế thông qua diễn xuất.

Đúng vậy, cảm xúc.

Bạch Tẫn Thuật mắc chứng rối loạn cảm xúc, không có khả năng cảm nhận cảm xúc, chỉ khi lí giải cuộc sống của người khác, cậu mới có thể nhìn thoáng qua cảm xúc của người bình thường.

Vì vậy, càng là những cảm xúc cực đoan và mãnh liệt thì cậu càng thích, mấy năm qua, cậu gần như trở thành một nhân vật phản diện chuyên nghiệp trong làng giải trí, chỉ sau khi đảm nhận những vai diễn cực đoan, cậu đã trải qua những cảm xúc mãnh liệt mà trước đây cậu chưa từng cảm nhận trong suốt mười mấy năm cuộc đời trước đó của mình.

Tuy nhiên, lần quay phim này thực sự có chút vấn đề.

Trong quá trình quay phim, cậu đã trải nghiệm cảm xúc của nhân vật một cách rõ ràng chưa từng thấy.

Nói cách khác, cậu dường như đã thực sự trở thành nhân vật.

Chàng trai châu Á kỳ lạ đó giỏi lẩn trốn trong đám đông, một thiên tài cực đoan và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một kẻ ác bẩm sinh, một kẻ thao túng. Cuộc sống đối với anh ta giống như một vở múa rối có mức độ tự do cao, anh ta khoác lên mình một vỏ bọc dễ gần và tận hưởng nó, phần lớn thời gian anh ta là một kẻ lòng dạ ác ý, thỉnh thoảng thì làm diễn viên.

Đến khi Bạch Tẫn Thuật nhận ra điều này thì đã là lần thứ tư cậu mơ thấy chàng trai tóc dài trong giấc mơ.

Chàng trai tóc dài trong giấc mơ mời cậu cùng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mới nhất của anh ta, khi người đàn ông trên sân thượng nhảy xuống, Bạch Tẫn Thuật đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ.

Sau đó, tim đập thình thịch, cậu chợt nhận ra thứ mình vừa mơ lần này không phải là phân cảnh sẽ quay vào ngày hôm sau, mà là một tình tiết chưa từng được viết trong kịch bản.

Cốt truyện trong giấc mơ rõ ràng đến đáng sợ, Bạch Tẫn Thuật ngồi trên giường suy đi nghĩ lại ba bốn lần nhưng vẫn không tìm ra sơ hở nào.

Dùng tư duy của một kẻ điên, cậu đã nghĩ ra một tội ác hoàn hảo trong giấc mơ của mình.

Cậu dẫn một kẻ điên chỉ tồn tại trong những câu văn, chỉ xuất hiện trên màn ảnh đưa vào cơ thể mình, đưa anh ta đến với thế giới.

Nhưng đối với một người bị thiếu hụt cảm xúc, điều này thật... tuyệt vời.

Điều đáng tiếc là khi bộ phim kết thúc, chàng trai tóc dài dần mờ nhạt trong cuộc đời, đến thời điểm diễn ra liên hoan phim, ấn tưởng của cậu về nhân vật này gần như đã phai nhạt, một thời gian sau, cậu sẽ trở lại như trước, những nhân vật đó cũng sẽ thoát khỏi giấc mơ của cậu.

Không biết nhân vật tiếp theo có thể mang đến cho cậu trải nghiệm tương tự hay không, nếu cậu luôn có được những cảm xúc này thì thật tuyệt...

[Ràng buộc thành công.]

Một màn hình đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Cái gì?

Khi suy nghĩ này vừa nảy ra, trước mắt cậu xuất hiện một màn hình, theo sau là giọng nói điện tử giống hệt chữ trên màn hình: [Người mở đường thân mến, chúng tôi rất vinh dự khi được thông báo với ngài rằng vì ngài đã đạt điều kiện tiêu chuẩn, ngài đã đạt được tư cách tham gia nhóm thám hiểm và sẽ sớm trở thành người mở đường thứ 5418345. Tôi là dịch vụ khách hàng hậu cần của ngài.]

Âm thanh này mềm mại đến không ngờ, âm thanh máy móc khéo léo giữ nguyên hiệu ứng Thung Lũng Kỳ Lạ, thân thiện, nhẹ nhàng mà không khiến người ta có cảm giác quá giống con người mà lại khó chịu.

*Hiệu ứng Uncanny Valley – Thung Lũng Kỳ Lạ là hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó. Đại khái là khi ta nhìn thấy một con búp bê hay robot quá giống người, ta sẽ cảm thấy kinh sợ hơn là những phản ứng tích cực.

Như thể biết Bạch Tẫn Thuật đang nghĩ gì, giọng nói điện tử rất ân cần: [Ngài có thể bấm vào những từ không quen thuộc để nhận được lời giải thích.]

Bạch Tẫn Thuật do dự một giây, ấn vào [Tổ chức] trên màn hình.

[Tổ chức: Tổ chức hiện là một trong những tổ chức thẩm định vật phẩm lâu đời nhất và chịu trách nhiệm thu thập và thẩm định sớm, phát triển và bán các vật phẩm thu thập được.]

[Vật phẩm sưu tầm]

[Ở chiều không gian cao, [vị diện] và [không gian] là những vật phẩm có thể giao dịch, không gian chưa được khám phá có nhiều quy tắc sinh tồn chưa biết, không có giá trị phát triển và sử dụng. Vì vậy, sau khi tổ chức thu thập những không gian vô danh, chúng tôi sẽ gây quỹ và cử một nhóm thám hiểm đi khám phá. Không gian vô danh nơi chúng tôi đã hoàn thành việc khám phá và tóm tắt các quy luật sinh tồn được gọi là vật phẩm sưu tầm.]

[Nhóm thám hiểm]

[Nhóm thám hiểm trực thuộc tổ chức và các thành viên của nhóm là những người tiên phong có chấp niệm mạnh mẽ như ngài. Nhiệm vụ của nhóm là đi vào một không gian vô danh chưa được giám định, khám phá các quy tắc sinh tồn trong không gian, hoàn thành báo cáo.]

Và dòng cuối cùng là [Phúc lợi dành cho nhân viên] tỏa sáng ánh vàng.

[Phúc lợi dành cho nhân viên: Tại đây, tổ chức sẽ mang đến cho ngài cơ hội biến ước mơ của mình thành hiện thực. Chỉ cần ngài khám phá không gian vô danh, nhận được tài trợ từ các thương nhân trong các buổi livestream báo cáo và tích lũy điểm, ngài có thể đổi lấy những điều kỳ diệu ở một mức độ nhất định. Mọi thứ ngài đang khao khát, không muốn buông bỏ đều có thể kết thúc tại đây.]

Khi lời này kết thúc, một số nội dung có thể đổi được xuất hiện trên màn hình trước mắt cậu.

Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn nó vài lần, trên cùng là một hàng thanh tích lũy, tiến độ hiện đang ở mức 0, ghi chú đằng sau là: [Kết thúc mối quan hệ hợp tác, rời khỏi đội thám hiểm 0/10000000]

Dưới dòng văn bản này là những giao dịch kỳ lạ, [chết đi sống lại] còn có [quay ngược thời gian], những từ ngữ rất hấp dẫn và có tác động mạnh mẽ này được đặt ở đầu trang quy đổi, phía sau là điều kiện quy đổi là giá trị nhân khí với một dãy rất nhiều số 0.

Bên dưới là một số thứ trông thực tế hơn: [Thông thạo ngôn ngữ], [Thông thạo phương tiện], [Thông thạo vũ khí], giá cả cũng không hề thấp.

Dưới nữa là một số thứ có vẻ trừ tượng hơn: [Mười giây may mắn], [Thương xót trong giây lát], [Ngược gió mà đi]...

Chỉ cần phối hợp chúng một cách hợp lý, hầu hết những chấp niệm trên thế giới quả thực có thể được giải quyết bằng những kỳ tích này.

Nhưng Bạch Tẫn Thuật không có hứng thú với mấy thứ này.

Nhận thấy cậu không có hứng thú với mấy thứ này, nhân viên dịch vụ khách hàng lập tức bổ sung thêm một dòng nhiệt tình: [Tất nhiên, mấy kỳ tích có thể giao dịch này không phù hợp với chấp niệm của ngài cũng rất bình thường. Ngoài những kỳ tích này, nếu ngài có thể trở thành người đứng đầu trong danh sách người tiên phong, tổ chức sẽ ban cho ngài một điều ước vô điều kiện!]

"Nguyện vọng gì cũng được sao?" Bạch Tẫn Thuật đang định từ chối, vô thức hỏi dòng văn bản này.

Cậu không có du͙© vọиɠ, không có hứng thú, không có sở thích, trong thế giới của cậu, bất kỳ sự thay đổi nào cũng giống như một ly nước cất nhạt nhẽo, sẽ không khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào của cậu, nên tự nhiên cậu sẽ không có ham muốn mãnh liệt với bất kỳ thứ gì.

Mọi chuyện vốn nên như vậy... Nếu cậu không trải qua những cảm xúc mạnh mẽ hơn những gì cậu từng cảm nhận khi sắm vai những nhân vật đó.

[Bất kỳ nguyện vọng nào,] giọng nói máy móc nhẹ nhàng khẳng định, [chỉ cần ngài có thể trở thành người xuất sắc nhất trong nhóm thám hiểm.]

"... Làm sao tao biết được tụi mi có lừa tao không." Sau một lúc im lặng, Bạch Tẫn Thuật cẩn thận nói.

[Việc này rất đơn giản.] Giọng nói máy móc tạm dừng một chút, trong lời nói tựa hồ có chút ý cười.

Ngay lập tức, chữ viết màu trắng bắt đầu xuất hiện từng dòng một trên màn hình trước mặt cậu.

[Số hiệu người tiên phong: JS5418345]

[Tên người tiên phong: Bạch Tẫn Thuật]

[Số lượng vật phẩm thu thập đã khám phá: 0]

[Loading... Đọc và đánh giá chấp niệm]

Khi các ký tự màu trắng tiếp tục xuất hiện, Bạch Tẫn Thuật đang đắm chìm trong suy nghĩ đột nhiên cảm thấy một cảm giác run rẩy và phấn khích rất quen thuộc.

Sự phấn khích, mới lạ, háo hức muốn thử, vô số cảm xúc cậu chưa từng trải qua ùa về lấp đầy l*иg ngực.

Nhưng đây không phải là cảm xúc của cậu, hay nói đúng hơn, người có những cảm xúc này không phải là cậu.

Cảm xúc này thuộc về một trong những vai diễn cậu đóng trước kia.

Ngay sau khi dòng chữ trắng cuối cùng hiện ra, cậu lại sắm vai, không, cậu lại trở thành thanh niên tóc dài.

Cái tổ chức này tựa hồ rất thú vị, cái không gian vô danh gì đó hình như cũng rất thú vị!

Tao tham gia! Tao tham gia!

[Đã thu được thông tin cơ bản...]

[Mức độ chấp niệm:???]

[Chấp niệm của ngài là: Nhân vật trong vở kịch]

[Thuộc tính cố định đã được tạo...]

[Thuộc tính cố định của ngài là: Đôi khi, tôi sẽ trở thành một người khác.]

*

[Đang tải không gian vô danh-]

[Đã hoàn tất tải không gian vô danh]

[Cảnh tượng của không gian vô danh là: Bệnh viện số 1]

[Cấp độ của vật phẩm thu thập theo dự đoán của tổ chức: E]

[Giá trị tài trợ ban đầu: 20000]

[Số lượng của đội thám hiểm: 8 người]

[Thời gian tối đa có thể khám phá không gian vô danh: Năm ngày]

[Vị diện được liên kết tốt, việc đổi thưởng và sử dụng kỳ tích được mở bình thường]

Đây là bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố.

Nhìn qua cánh cửa kính trong suốt của đại sảnh, mọi người trong đại sảnh dường như đều bị nhấn tạm dừng, duy trì động tác và biểu cảm vừa thực hiện một giây trước. Trong sảnh khám bệnh tấp nập, tờ giấy mà máy đăng ký chậm rãi nhổ ra bị kẹt giữa, thông tin liên tục làm mới trên màn hình lớn dừng lại giữa chừng, bệnh nhân xếp hàng lấy thuốc chen chúc cả đại sảnh, những khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và thiếu kiên nhẫn.

Với một tiếng [đinh-] sắc bén, thời gian tạm dừng lại bắt đầu chảy trôi.

Những âm thanh ồn ào và phức tạp lại vang lên trong đại sảnh, thời gian tạm dừng bắt đầu chảy, cùng với tiếng người người trò chuyện, đăng ký và hò hét, cả những tiếng bước chân, toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên sống lại.

Cùng lúc đó, trên trang chủ của trang web của một tổ chức nào đó, hai dòng ký tự lớn màu vàng đang cuộn trên một bảng thông báo lớn chiếm nửa màn hình: [Số lượng người tiên phong của nhóm thám hiểm thuộc tổ chức đã vượt quá năm triệu!]

[Số người tiên phong hiện tại: 5418344]

Nửa giây sau, dòng số này đột nhiên nhảy lên.

[Số người tiên phong hiện tại: 5418345]

Ở rìa đám đông ngoài sảnh khu nằm viện, một thanh niên tóc dài từ từ mở mắt.