Chương 1: Cha kế và tiểu thịt tươi dươиɠ ѵậŧ ai lớn hơn?

Chương 1. Cha kế và tiểu thịt tươi dươиɠ ѵậŧ ai lớn hơn?

Trường trung học cơ sở số 10 Long Thành, cờ màu bay bay, cờ đỏ phấp phới, sau lãnh đạo phát biểu xong rồi nói chuyện động viên ở đại hội thể thao, thì các lớp bắt đầu giải tán.

Ở khu vực ban ba cao tam, khi Bạch Phương Phương luyện múa thì bị trật chân, chủ nhiệm lớp cau mày, một bên trấn an Bạch Phương Phương khóc sướt mướt, một bên ngẩng đầu chung quanh.

Ninh Thiền không thích Bạch Phương Phương, Bạch Phương Phương cũng không thích cô, ngày xưa hai người đều là nước giếng không phạm nước sông, hai ngày này Ninh Thiền thích ban thảo* lớp bên cạnh Mạnh Nhiên, hắn cao cao gầy gầy, thanh âm nói chuyện lại dễ nghe, là người chủ trì đại hội thể thao lần này.

*ban thảo: nam sinh đẹp trai nhất trong khối

Ninh Thiền muốn cho Mạnh Nhiên thấy mình, vì thế móc kẹo que trong miệng ra, chạy chậm tới chỗ chủ nhiệm lớp, giả bộ đau lòng, nói với Bạch Phương Phương: “Phương Phương cậu bị trật chân sao? Tại sao lại bất cẩn như vậy?”

Bạch Phương Phương vừa thấy sắc mặt Ninh Thiền nhu nhược đáng thương thì tức giận, ôm cánh tay nhìn về nơi khác, Ninh Thiền cũng không thèm để ý, duỗi tay vào quần thể dục, lấy ra một lọ thuốc giảm đau phun sương Vân Nam, đưa cho Bạch Phương Phương.

“Tôi! Không! Cần!” Bạch Phương Phương trừng mắt, tức giận mà cự tuyệt.

Chủ nhiệm lớp cùng nam sinh bốn phía đều nhíu nhíu mày, đại hội thể thao sao, chính là phải phát huy tinh thần bạn bè đoàn kết tương thân tương ái.

“Bạch Phương Phương, em không cần có thể nhẹ nhàng cự tuyệt, rống đồng học mà thấy được sao?” Chủ nhiệm lớp trực tiếp ra tiếng giáo dục.

Bạch Phương Phương hừ một tiếng, dứt khoát quay người đi.

Ninh Thiền cầm chai thuốc phun sương, có chút mất mát mà rũ mắt xuống, cô biết lông mi của mình vừa dài vừa cong, bĩu môi rũ mắt trái phải nghiêng góc 45°, là góc nghiêng hoàn mỹ nhất của cô.

Nam sinh trong ban vốn dĩ đem cô trở thành nữ thần với vẻ đẹp trong sáng, thấy nữ thần khổ sở, một đám nam sinh tiến lên, một nam sinh trong đám giả bộ té ngã, a nha nha mà kêu: “Bạch Phương Phương không đau, mình đau! Thiền Thiền mau phun phun cho mình!”

Nam sinh khác cũng sôi nổi phụ họa, vươn chân mình, như quỷ khóc sói gào ở trên sân thể dục: “Thiền Thiền mình cũng muốn được phun!”

Ánh mặt trời ngày đông thập phần ấm áp, ngửa đầu nghênh đón ánh mặt trời góc 45° nhếch môi cười là góc độ hoàn mỹ nhất khi nhìn cô từ phía chính diện, Ninh Thiền chính xác mà ngẩng đầu, đôi mắt cười đến cong thành trăng non, cô nhớ kỹ khi cười thì mắt phải ấm áp sạch sẽ, miệng cười mắt không cười dễ dàng làm cho người ta lưu lại ấn tượng ngoài cười nhưng trong không cười.

Ninh Thiền cong môi cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời lại không mất đi dịu dàng ấm áp lập tức làm nam sinh trong lớp học lăn lộn ở trên cỏ, hô to: “Ninh Thiền đáng yêu nhất thế giới a a a a a!”

“Ninh Thiền là thiên sứ!!!!”

Ninh Thiền cười đến càng thêm sáng lạn, xua xua tay……

Một đám bệnh tâm thần.

Chủ nhiệm lớp biết nhân khí của Ninh Thiền ở trong đám nam sinh luôn luôn rất cao, nhưng không ngờ tới khoa trương như vậy, cô ai đến cũng không cự tuyệt, đối với ai cũng đều khách khí ôn nhu, phần lớn nữ sinh rất chán ghét cô, nói cô giả tạo.

Cho nên thời điểm giơ tay bỏ phiếu, Ninh Thiền cơ hồ cầm toàn bộ số phiếu của nam sinh trong ban, mà toàn bộ nữ sinh đều bầu cho Bạch Phương Phương.

Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ Ninh Thiền, nói với cô: “Lễ khai mạc ngày mai em cầm băng-rôn.”

Ninh Thiền trước tiên nhìn về phía Bạch Phương Phương, có chút bất an mà nói với chủ nhiệm lớp: “Chuyện này cũng không tốt lắm……”

“Không có thời gian, lúc trước em cũng từng cầm băng-rôn rồi, nếu là nữ sinh khác thì luyện tập mới biết, cứ quyết định như vậy đi!”

Chủ nhiệm lớp nói xong thì xoay người đi về phía khu dạy học, Bạch Phương Phương quay đầu lại trừng mắt nhìn Ninh Thiền liếc mắt một cái, không lớn không nhỏ mà mắng: “Lục trà kỹ nữ!”

Ninh Thiền không sao cả mà cười cười với cô, di động trong túi quần vang lên, lấy ra tới thì thấy —— Ninh Nhiên.

Ninh Nhiên là mẹ của Ninh Thiền, trước kia là người mẫu, dung nhan mỹ diễm, nhiệt tình cua kẻ ngốc, tiêu tiền kẻ ngốc ăn dươиɠ ѵậŧ của kẻ ngốc cuối cùng lại đem kẻ ngốc vứt bỏ.

Cô đã từng có ba người cha kế, cha ruột tên họ là gì Ninh Nhiên chưa bao giờ nói, cha kế thứ nhất là tổng tài thương giới, cha kế thứu hai là đại lão giới giải trí, cha kế thứ ba là nghệ thuật gia, không biết tiếp theo là ai đây……

Ninh Thiền vừa đi vừa nghe điện thoại, đầu kia tín hiệu điện thoại không tốt, âm thanh cọ xát xào xạt, còn có đâm thọc theo tiết tấu ……

“Này……” Ninh Thiền cố ý đi đến khu ít người.

“A a…… Ninh…… Ninh Thiền…… Mẹ đang ở nước ngoài ... Ừm ..……”

Nghe được ra mẹ cô đang cực lực nhẫn nại, phỏng chừng này lại là thú vui của mẹ cô, gọi điện thoại khi cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ.

Ninh Thiền ừ một tiếng: “Con đang ở trường học!”

“Trường học tốt…… Ưm…… Tiểu thịt tươi nhiều, dươиɠ ѵậŧ lớn, sức lực cũng lớn…… A a a a a!”

Tựa hồ nam nhân đầu kia điện thoại rất tức giận, thao đến mẹ cô đến nói không trọn vẹn.

“Cha kế của con cũng rất lớn……”

Ninh Nhiên mềm mại hừ một tiếng, điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, chỉ còn thanh âm ngắt điện thoại tút tút tút, khẳng định là nổi lên tình thú, bị nam nhân ấn thao.

Ninh Thiền cất điện thoại, vừa ngẩng đầu, thì thấy Mạnh Nhiên đang từ trước mặt cô đi qua, cao gầy thon dài, đồng phục to rộng cũng không giấu được cốt cách đĩnh bạt to lớn của hắn.

Cô nhớ tới Ninh Nhiên nói…… Tiểu thịt tươi dươиɠ ѵậŧ lớn, thì rũ mắt liếc xuống, đũng quần phồng lên một bao lớn, tựa hồ, cũng không có, mặc qυầи ɭóŧ?

Ninh Thiền ngầm hiểu mà nhìn theo hướng Mạnh Nhiên đi ra, một em gái nhỏ xinh đáng yêu muội tử đang từ sau bụi hoa chậm rãi đi ra, nhìn thấy Ninh Thiền, càng là cúi đầu chạy nhanh.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn vào sáng sớm mùa đông này, trong đầu Ninh Thiền xao vang chuông cảnh báo, cô gái này, còn muốn “lục trà” hơn cô.