Chương 1: Chương mở đầu : chết đi một cách lặng yên "3 năm trước"

Đôi lời tác giả.

Tác phẩm do người việt viết, tác giả cũng không phải tác giả chuyên nghiệp mà chỉ là một độc giả đam mê tiên hiệp muốn tự sáng tác một bộ truyện. ban đầu viết viết ra tác phẩm chỉ là hứng thú nhất thời nên mở đầu bộ truyện không được tốt nếu không muốn nói rất tệ.từ câu chữ cho đến cách hành văn đều rất không ổn. nhưng càng về sau bản thân tác cảm thấy nên có trách nhiệm nhiều hơn đối với tác phẩm của bản thân. vì vậy ngày hôm nay 31/8/2019 tác bắt đầu sửa lỗi chính tả cùng những từ ngữ không mấy hài hòa. do web chỉ cho sữa mỗi ngày một chương nên việc sửa chữa sẽ rất chậm. mong mọi người thông cảm và lý giải.

Thêm một cái nữa nếu đạo hữu nào cảm thấy truyện hợp với bản thân thì xin ủng hộ mình đậu, châu, nguyệt phiếu để có thêm động lực viết, đạo hữu nào cảm thấy không hợp thì nhẹ nhàng nhấn back quay ra ngoài tìm truyện khác phù hợp hơn. đừng có cảm thấy bộ truyện không hợp với bản thân thì lại xem nó như rác. nếu có đóng góp ý kiến gì thì mọi người cứ nhắn tin phía bên dưới mình sẽ xem xét.

Một chút lưu ý cho mọi người trước khi đọc truyện: truyện thuộc thể loại hắc ám. nhiều tình tiết bạo lực, máu tanh. không gái. không yêu đương. không cảnh nóng. không kí©ɧ ŧìиɧ. không não tàn. không trang bức đánh mặt. nhân vật chính lúc đầu thần kinh không bình thường do việc di hồn vào thân thể mới xảy ra vấn đề, linh hồn thân xác củ nằm sâu ở bên trong linh hồn nvc.

Nếu như mọi người mới đầu đọc truyện mà cảm thấy nvc quá ác, hay có những hành động không giống người bình thường thì cứ quy tất cả những việc đó cho việc linh hồn xuyên qua dị độ thời không và lúc nhập xác gặp phải vấn đề nhé. mà vấn đề này đến ngay cả nhân vật chính cũng không biết vì khi xuyên không linh hồn ở trạng thái ngủ say nên hắn gặp phải cái gì cũng không rõ " giống như lúc ngủ mà bị muỗi chích vậy."

Cả tác phẩm chỉ xoay quanh ba câu hỏi : sống ở trên đời chúng ta sống vì cái gì? chúng ta nỗ lực trong cuộc sống để được cái gì? cuộc sống cái gì là đáng quý nhất?

..-o0o..-

Thành phố abydos vào một đêm mất điện, bầu trời không trăng cũng không sao.

Màn đêm tối đen như mực bao trùm toàn bộ nơi đây , trong đêm tối thi thoảng lại có những tiếng hú dài, tiếng kêu gào của những con thú hoang lang thang trong thành phố, điều này khiến cho không gian càng thêm phần ngột ngạt cùng u ám.

“ ầm…ầm...”

Đột nhiên vang lên những tiếng sấm giữa trời đêm,cùng lúc đó từng tia chớp khổng lồ như giao long uốn lượn xuất hiện xé tan bầu trời đêm.

“ rào rào…”

“vù vù…”

Ngay sau đó, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa nặng hạt, đan xen trong tiếng mưa rơi là tiếng gió rít cùng những tiếng khóc trầm thấp vọng từ vùng bãi hoang, khiến cho không gian nơi đây thêm phần rùng rợn.

Tại một con đường ngoại ô thành phố, hai bên là từng căn nhà được xây dựng một cách thẳng tắp, rất có quy củ.

" chán thiệt, lại mưa nữa rồi cái thời tiết quái quỷ này"

Một tiếng than thở vang lên trong đêm tối, phải nhìn kỹ ta mới có thể thấy được một tên thiếu niên mặc bộ quần áo màu xám bạc màu đang chạy thật nhanh để tìm chỗ trú mưa...

Không qua bao lâu thì thiếu niên kia tìm được một cái nhà xưởng bỏ hoang, hắn không do dự mà đi vào bên trong. có lẽ cái nhà xưởng này đã bỏ hoang rất lâu nên khắp nơi là cỏ dại mọc um tùm, cao đến nữa người.

Dưới một ngôi xưởng bỏ hoang lâu ngày, thiếu niên tìm đến một nơi khô ráo sau đó ngồi xuống, hắn lấy ra một bao thuốc rút ra một điếu tiếp đó châm lửa hút.

Rít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, từng vòng khói bay vào trong trời đêm, ánh mắt hắn nhìn theo những vòng khói , nhìn lên bầu trời đêm đang đổ mưa.

Nhìn những giọt mưa đang rơi xuống, nghe tiếng gió rít, cảm nhận cái rét lạnh trời đêm, cùng lúc đó những ký ức phủ bụi đã lâu được hắn chôn giấu thật sâu lại lần nữa hiện lên.

Trong ký ức hắn xuất hiện một căn nhà nhỏ tồi tàn,bầu trời khi đó âm u tối tăm, còn lất phất mưa , gió mạnh thổi qua khiến cho căn nhà kia siêu siêu vẹo vẹo, phát ra âm thanh “ken két” giống như bất cứ khi nào cũng có thể đổ.

Bên trong căn nhà trống không, chỉ một vài cái ghế gỗ, cùng một chút đồ vật linh tinh, do mái nhà bị thủng nước mưa chảy vào trong, khiến cho cả căn nhà nơi nào cũng ướt. chỉ có duy nhất một cái góc tường ở phía bên phải là không bị ướt.

Ở nơi đó có hai đứa bé tầm 8-9 tuổi, một nam một nữ, cả hai đứa bé quần áo có phần rách nát, trên quần áo không biết là bao nhiêu miếng vá.

Lúc này đây đứa bé trai bé trai đang ôm đứa bé gái mà khóc, khóc rất thương tâm, ánh mắt nó nhạt nhòa chỉ còn những giọt nước mắt chảy ra, nó khóc tê tâm liệt phế, có điều giống như đã khóc quá lâu âm thanh của nó khàn đặc .

Nếu như có người ở đây thì sẽ phát hiện đứa bé gái đang nằm trong ngực bé trai kia đã chết từ lâu, khuôn mặt cô bé lúc này đã tím tái, bờ môi thâm lại, đôi mắt nhắm nghiền, thân thể cô bé lạnh ngắt tuy được bé trai ôm vào trong lòng nhưng thân thể của cô bé vẫn vậy, rất lạnh, rất lạnh.

Cũng không biết là không bao nhiêu lâu, cuối cùng đứa bé trai kia cũng ngừng khóc, nó ngừng khóc cũng không phải vì cái gì khác mà là nó khóc hết nước mắt rồi, cổ họng nó đau đớn cũng đã không nói thành lớn, có chăng cũng chỉ là những tiếng nấc cụt.

Lúc này đây nó ngẩn người nhìn trời đêm bên ngoài, nhìn gió lạnh thổi qua, nhìn mưa rơi rả rích, ánh mắt nó lên sự chán trường, tuyệt vọng, bi thương. một loại cảm giác thê lương cô tịch lan tràn ra khắp không gian nơi đây.

Sau khi ngẩn người hồi lâu nó cuối cùng đứng dậy, ôm lấy thi thể cô bé , cầm lấy chiếc chiếu rách đang ngồi ở phía bên dưới . nó lấy chiếc chiếu rách kia quấn quanh lấy thi thể cô bé sau đó mới bước đi ra khỏi căn nha.

Thân ảnh nhỏ bé, gầy yếu dần đi xa, mặc cho gió lạnh , mưa ngâu táp lên người nó vẫn bước đi, đi vào bên trong màn đêm vô tận.

Bước thấp, bước cao, bước trên con đường đầy nước, đưa bé nam mang theo thi thể đứa em gái mình đến bên dưới một gốc cây “liễu” , sau đó nó lại dùng một cành cây bắt đầu đào một cái hố, có lẽ do trời mưa nên đất nơi đó rất dễ đào, chỉ sau một lúc thì đứa bé trai đã đào ra một cái hố lớn.

Nhưng rồi nó vẫn tiếp tục đào, tiếp tục đạo mãi, đào cho tới khi bầu trời mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi thì nó mới ngừng lại. khi nó ngừng lại thì một cái hố thật lớn đã bị nó đào ra.

Sau khi đào xong cái hố kia thì nó giở ra tấm chiếu, nhìn thấy khuôn mặt tím tái của em gái mình nó lại nấc lên, nó lúc này ôm lấy em gái mình lại khóc, có điều lần này nước mắt nó không chảy mà là máu chảy ra.

Sau khi ôm em gái mình một lúc lâu nó mới buông ra, nhìn em gái lần cuối nó mới cuốn tâm chiếu lại, tiếp đó nó mang thi thể cô bé đặt vào bên trong cái hố vừa đào, sau đó bốc từng nắm đất phủ lên.

Sau một lúc lâu thì nó đã hoàn toàn phủ lại cái hốc kia, tiếp đó nó lại chạy đi, ngắt rất nhiều thứ hoa dại không biết tên mang về để cắm đầy bên trên cái hố nơi nó vừa chôn em gái.

Làm xong, đứa bé kia cũng kiệt sức, nó cũng nằm xuống phía dưới mặt đất, nằm ngay lên bên trên nơi nó vừa chôn em gái, ánh mắt nó nhìn lên trời cao bất giác mỉm cười, tiếp đó nó từ từ nhắm mắt lại.

…...

Hồi ức tới đây thì hắn giật mình tỉnh lại, hắn cảm thấy cổ tay đau nhói, nhìn lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hắn chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ý thức hắn nhanh chóng tiêu tán.

Trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức hắn khẽ nói:

“ anh hai sắp được gặp em rồi.”

"đã chỉnh sửa"

Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào