Chương 1: Mộng xuân

Bên trong toàn một màu đen, không nhìn rõ thứ gì, không gian nhỏ hẹp, nhưng lại tràn ngập tiếng thở dốc của nam nhân, nữ nhân rêи ɾỉ, mồ hôi cùng dịch thể hỗn loạn...

"A ~ ngươi, ngươi rốt cục là ai ~ đừng!"

Phía dưới Từ Uyển bị côn ŧᏂịŧ to lớn va chạm mãnh liệt đến lắc lư, cô cắn chặt môi hỏi vấn đề này lần nữa.

"Sắp rồi, em sẽ sớm có thể quay trở về bên người bọn anh..."

Là một giọng nam rất trầm, kiềm nén du͙© vọиɠ, lại lạnh lẽo, Từ Uyển không biết ý hắn là gì, muốn hỏi lại, nhưng mông lại bị hắn ta nhấc lên, tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ điên cuồng cắm vào khiến dâʍ ŧᏂủy̠ bay tứ tung.

Cho đến khi có một dòng chất lỏng nóng bỏng phun vào sâu trong tử ©υиɠ, thế lực cường đại trói buộc cô mới dần dần biến mất, cô bị làm đến choáng váng nhưng vẫn dùng hết sức lực còn lại, muốn bắt bằng được bóng lưng mờ nhạt bên cạnh giường...

"A!"

Tỉnh mộng, Từ Uyển kinh hãi từ trên giường ngồi dậy, vẫn còn sợ hãi mà thở dốc, nhìn cái đèn thuỷ tinh ở trên trần nhà, liền biết bản thân bị bóng đè lần nữa.

Lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường mở ra, phát hiện rằng mọi chuyện đều giống như những đêm trước, thời gian không sớm không muộn, một giờ rưỡi sáng như cũ.

Trong thời gian đó mà cô còn thức, thì từ phía sau lưng sẽ có cảm giác hơi lành lạnh, cô theo bản năng xem thử váy ngủ trên người mình, vẫn còn y nguyên, chỉ có hai chân trắng nõn hơi run, nơi riêng tư giữa hai chân, luôn có cảm giác trướng không nói nên lời, mà eo cô, lại càng đau nhức khó chịu.

"Haizz, giấc mộng này quả thực là rất..."

Từ Uyển vuốt mồ hôi lạnh trên trán, rồi xuống giường, muốn đi uống nước. Mấy ngày nay cô đều liên lục mơ một giấc mơ có cảnh tượng giống nhau, thật xấu hổ, sau khi tỉnh lại đều không phân biệt đâu là thực đâu là mơ, đầu óc choáng váng, nhiều lần khi đi còn xém chút ngã sấp xuống.

Điều này trực tiếp ảnh hưởng đến công việc ban ngày, không thể tập trung nổi, nên liền có được một đôi mắt gấu mèo. Sau khi tính sai bảng báo cáo lần thứ ba, cô bị tổ trưởng hung hăng dạy dỗ một trận.

"A, mấy ngày nay bà sao vậy Từ Uyển? Nhìn bộ dáng của bà thế này, giống như là miệt mài quá độ, nhanh chóng khai báo, có phải bà có bạn trai không?"

Cô ủ rũ cúi đầu ngồi về chỗ mình, bạn thân Khương Toa Toa liền kéo cô lại, đè thấp âm thanh gặng hỏi.

"Bà nghĩ nhiều rồi, tui chỉ không có nghỉ ngơi tốt thôi." Vừa nói xong, Từ Uyển không thể không nhớ tới cảnh tượng trong mơ, bỗng nhiên mặt đỏ lên, chỉ có điều rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Nhưng mà Khương Toa Toa là người rất tinh tế, quen biết Từ Uyển chừng mười năm, chỉ một ánh mắt liền có thể biết cô đang suy nghĩ gì đang nghĩ gì.

"Từ Tiểu Uyển, bà nếu dám lén lút giấu diếm tui có bạn trai, không cho tui nhìn thấy, coi chừng tui nói nói cho mọi người biết chuyện xấu lúc mười tuổi của bà!"

Chuyện xấu lúc mười tuổi, là nỗi đau không thể nói của Từ Uyển, cô vội vàng kéo Khương Toa Toa lại, đành phải nói ra: "Tui nói thật, không có lừa, nên đừng có đoán mò, đợi lát nữa nghỉ làm rồi cùng đi ăn cơm đi."

Tiếc là, không đợi đến tan ca, thì đã không thấy bóng dáng Khương Toa Toa đâu cả. Xinh đẹp giống như cô, lúc nào cũng không thể thiếu món cơm yêu thích.

Từ Uyển đành phải đi xuống lầu một mình, công ty nằm tại nơi trung tâm thành phố, khắp nơi là các văn phòng thương mại mọc san sát nhau, đi qua đường phố ngõ hẻm tầm mười phút, mới tới tiệm Tiểu Sao mà cô thích nhất.

Vì thời gian cao điểm tan ca vào buổi trưa, cửa hàng nho nhỏ bên trong đầy người ngồi, Từ Uyển chỉ có thể tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vừa vặn đúng lúc món cơm gà nấm hương đem ra, bà cụ ngồi bên cạnh liền gọi cô lại.

"Cháu có vòng tay thật đẹp." Bà cụ tầm bảy mươi tuổi ăn mặc đúng mực, ôn tồn cười đến híp cả mắt, chỉ chỉ vòng ngọc trên cổ tay Từ Uyển.

Từ Uyển sửng sốt, là vì mùa hè, cô mặc váy liền áo tay ngắn, vòng tay bạch ngọc lúc đi qua đi lại chạm nhẹ vào cổ tay, mơ hồ lộ ra khí lạnh thấm vào tim, đây là do cô tìm thấy ở quê nhà mười ngày trước. Lúc ấy cô thấy cái vòng tay này chất ngọc trong suốt, màu sắc sáng bóng, do quá yêu thích nên liền đeo lên.

Nhưng mà một khi đeo lên, lại không thể gỡ ra.

Lúc ấy cô còn vội vàng gọi điện thoại cho mẹ đang ở nước ngoài, hỏi thăm lai lịch vòng tay này, đại khái là vì niên đại quá xa xưa, mẹ của cô cũng không nói kỹ càng, chỉ nói là đồ tốt, bảo quản cho tốt là được rồi.

Tiếc là thứ này quá nặng, đeo rất nhiều ngày cô mới quen được, lần đầu mang lên công ty, liền bị quản lý thích sưu tầm gọi lại, đôi mắt tam giác kia nhìn thấy vòng tay thiếu chút nữa biến thành hình trái tim, đưa ra một cái giá trên trời, bảo muốn mua, lại không thể lấy xuống từ trên tay Từ Uyển, đành phải thôi.

"Cảm ơn bà bà."

"Cháu nếu không ngại, có thể để cho ta xem một chút không?"

Bà cụ giọng điệu nhàn nhạt, cũng không thấy quá yêu thích, thế nhưng toả ra thiện chí nồng đượm, Từ Uyển cũng không để ý nhiều, liền đưa tay ra, nhìn cụ bà sờ cái vòng ngọc màu lam cực phẩm kia, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt ve.

Bỗng nhiên, bên trong vòng tay trong suốt, một đường ánh sáng màu đỏ tươi nhanh chóng loé lên!

"A!" Từ Uyển còn chưa kịp nhìn rõ đến cái đường sáng màu đỏ kia, lúc nãy còn toả ra khí lạnh đột nhiên nóng lên, cô hét lên một tiếng đau, muốn mau gỡ nó xuống, nhưng khi sờ, vòng tay lại biến lạnh như cũ.

Chuyện gì vừa mới xảy ra...

"Cháu bé, cháu từ lúc đeo lên cái vòng tay này trở về sau, có xảy ra chuyện kỳ lạ nào không?"

Chờ Từ Uyển lấy lại tinh thần, bà cụ chẳng biết từ lúc nào thu tay về, ngồi thẳng người nhìn cô cười, nhỏ nhẹ hỏi han, Từ Uyển vẫn còn sợ hãi liếc nhìn cái vòng tay.

"Chuyện kỳ lạ? Không có... Không đúng, có!"

Tính toán thời gian, dường như là từ khi cô đeo cái vòng này lên, mỗi khi về đêm lại bắt đầu xuất hiện những giấc mơi kỳ quái kia, trước đây cô mơ, đều là một màu xanh lá không ô nhiễm!

Bà cụ nhìn đứa nhỏ đột nhiên đỏ mặt, liền hiểu ý mà cười, ánh mắt ở trên vòng ngọc kia lưu luyến thật lâu, ở thời điểm Từ Uyển lưỡng lự, thì bà cất lời: "Là phúc thì không phả là họa, là họa thì tránh không khỏi, cháu tính toán thời gian lại, năm ngày sau từ khi đeo lên, nếu như không có chuyện gì, liền đến phố Tây thôn Đường Nhạc tìm ta."

Nói xong, bà cụ liền đứng dậy rời đi, Từ Uyển đầu óc còn mơ hồ cũng không lo ăn cơm, mua xong liền xông ra ngoài, tiếc là làm thế nào cũng không tìm thấy người nữa.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi...

Từ Uyển chỉ cảm thấy sau lưng một trận mát lạnh.

"Ai da, cô gái, chạy nhanh như vậy làm cái gì, đâu có tìm cô đòi tiền đâu!" Phục vụ viên trong tiệm đuổi tới, đem tiền lẻ bỏ vào trong tay cho Từ Uyển, lại phát hiện sắc mặt cô có cái gì đó không đúng.

"Ha, có phải cô vừa mới cùng bà Lý nói chuyện?"

"Bà Lý?" Từ Uyển hai mắt nhất thời sáng lên, vội hỏi: "Chị biết bà ấy ở chỗ nào sao?"

Phục vụ viên nhẹ gật đầu, vị này khách quen đặc biệt, cô tự nhiên là biết được: "Bà ấy, ở tại số 46 thôn Đường Nhạc... Đúng rồi, cô cũng đừng mù quáng nghe lời bà ấy nói, chỗ đó có chút chuyện."

Tiếc là, Từ Uyển không kịp nhìn chị ấy nói cám ơn mà chỉ dùng tay vẫy tạm biệt, sau đó liền vội vã rời đi.