Chương 1: Tiếng Cú Đêm

Đồng hồ tích tắc vừa điểm đúng không giờ sáng. Hạ Khiêm bất giác mở mắt nhìn lên trần nhà xám ngoắc, nếu có ai hỏi cảm giác khó chịu hơn gấp trăm lần âm thanh nhiễu loạn ồn ào mà cậu từng ghét cay ghét đắng khi còn ở nhà cũ, nơi cạnh xưởng thép mà 24/7 đều bị tra tấn bằng thứ âm thanh cưa cắt đẽo đυ.c là gì, thì xin thưa đó là một không gian mà bạn thức dậy lúc nửa đêm, không hề nghe thấy bất cứ cái gì ngoài hơi thở của mình.

Chính xác là sự im lặng tuyệt đối và bất thường. Như trăm ngàn giấc mơ lập lại khi Hạ Khiêm còn bé, cậu lạc vào khu rừng đầy chim cú, một con cú lợn với gương mặt phủ lông trắng bạc, đôi mắt vàng tròn vành vạnh đăm nhìn cậu và sau đó nó quay cái đầu của mình sang trái 45 độ, kêu lên một tiếng rợn người.

Hạ Khiêm nhận ra tay chân mình không cử động được, miệng cũng vậy, chỉ có đôi mắt mở thao láo nhìn chòng chọc lên trần nhà, nơi có gương mặt chim cú từ từ trồi ra, lúc này nó ướt sũng, to bằng mặt người, mắt mũi đều phù nề do ngâm nước quá lâu mà mục rửa, nước nhiễu tí tách lên mặt Hạ Khiêm, chảy từng dòng thấm ướt cả gối. Tiếng rên rền rĩ như phát ra từ cổ họng con vật đang sắp chết kèm theo một mùi tanh nồng khó ngửi lan tràn trong không gian chật chội, tiếng động kia ngày một gần hơn, cuối cùng lại biến thành tiếng kêu lạc lõng trong màn đêm tĩnh mịch.

Hạ Khiêm chếnh choáng bật dậy trên giường, hơi thở cậu dồn dập, mồ hôi ướt đẫm trên trán chạy dọc xuống thái dương. Cậu đưa tay bật vội đèn bàn, nhìn đồng hồ điện tử lúc này mới điểm hơn mười một giờ năm mươi lăm phút. Bên tai là tiếng cú lợn kêu rền nghe rợn gáy từ cánh rừng xa xăm, cửa sổ thì mở toang, rèm cửa bay phấp phới mang theo vài giọt nước mưa và gió đêm lạnh buốt.

"Quái lạ, tôi nghĩ ban tối mình đã đóng cửa sổ kĩ rồi!"

Lúc này cậu đang ngồi trước màn hình máy tính, một tay ôm ly socola ấm, một tay gõ chữ nhắn cho bạn của mình, là Uông Sâm. Mấy giây sau, trên màn hình liền có tin nhận đến.

"Đêm nay dự báo có bão, chắc là gió làm bật ra thôi, cậu đừng mà có tự hù mình..."

Hạ Khiêm nhìn dòng chữ xong thì không hài lòng, liền bỏ ly socola xuống, nghiêm túc gõ từng chữ.

"Tôi mà cần tự hù mình á? Với lại cửa sổ móc chốt sắt thế kia thì gió cấp mười hay gì mà thổi bật ra được, trông nó cứ phi lý thế nào ấy bồ!"

"Vậy...cậu cho là có trộm?"

"Không phải trộm...Nếu có tên nào đánh giá cao hoàn cảnh của tôi như vậy mà bước vào thì tôi cũng dang rộng cửa vui vẻ để hắn trộm!"

"...Vậy cậu cũng quá đáng thương rồi...mà quay lại chủ đề chính, không lẽ...cậu nghĩ lại là thứ không sạch sẽ kia chứ?"



Hạ Khiêm suy nghĩ một chút, vừa gõ xong một dòng lại xóa, gõ lại một lần nữa mới gửi cho Uông Sâm.

"Không biết. Mà hôm nay cậu lại tăng ca à?"

Uông Sâm trả lời rất chóng vánh.

"Phải, đang ở bến tàu Tây Mã, khá gần nhà cậu đấy. Nhớ vụ bắt cóc con gái ông chủ tiệm trang sức JweryK không? Đêm nay có người báo thấy mấy chiếc xe khả nghi tiến vào kho tàu nên bọn này đang theo dõi, nhưng đợi cả giờ rồi vẫn không thấy động tĩnh gì."

Hạ Khiêm hơi bất ngờ, hỏi lại:

"Đang làm nhiệm vụ mà cậu cũng dám nhắn tin tám chuyện với tôi? Cậu cũng tùy ý quá nhỉ! Sếp cậu đâu?"

Đơi một lúc lâu sau, khi Hạ Khiêm nghĩ hẳn là bên kia đã phát sinh chuyện gì nên không thấy Uông Sâm hồi âm thì tin nhắn lần nữa tới.

"Thật ra nhắn tin với cậu là chủ ý của sếp Hồng. Cậu cũng biết vụ án này tính chất rất kì quái, kẻ bắt cóc không đòi tiền chuộc mà cứ vởn vơ suốt một tuần nay, như đang thách thức cảnh sát vậy. Bọn tôi bị áp lực từ phía người nhà nạn nhân và cấp trên, nhưng điều tra mãi cũng không biết mục đích của chúng là gì. Nên Hạ Khiêm...tôi biết cậu không muốn nhúng tay, việc này cũng không mấy tốt cho cậu, nhưng mà tôi thực sự hết cách rồi..."

Hạ Khiêm đọc xong dòng tin nhắn thì lặng đi một lúc, đôi con người sâu thẳm nhìn vào màn hình vi tính, lúc sau mới đáp:

"Ơ thì ra lúc trước cậu kể cho tôi nghe về vụ án không phải là buồn chán mà toàn có lí do đằng sau hết? Không phải sếp cậu từng mắng tôi là đứa tâm thần sao? Anh ta nhờ một đứa tâm thần để hỗ trợ manh mối, anh ta cũng quá đáng thương rồi nhỉ?"

Uông Sâm lần này đáp lại nhanh như gió.



"Sếp Hồng nói nếu cậu có thể hỗ trợ được chút manh mối nào, anh ta sẽ mua quà, tới tận nhà trịnh trọng xin lỗi cậu, đảm bảo!"

Hạ Khiêm cười nhếch.

"Tôi chẳng cần anh ta xin lỗi xin phải gì, nhưng nếu cậu đã mở lời thì lần này tôi ngoại lệ thứ xem sao, ngày mai mang tới đưa tôi vật dụng gì đó mà cô gái kia thân thuộc nhất để tôi thử một chút."

Uông Sâm có vẻ ngập ngừng đáp:

"Hạ Khiêm...thật ra tôi có lén để một cái kẹp tóc cẩn ngọc trong nhà của cậu, trên sách, ở gần đèn phòng ngủ...xin lỗi Hạ Khiêm, sau việc này tôi sẽ bao cậu ăn một bữa hậu hĩnh!"

Hạ Khiêm nhìn dòng tin nhắn xong thì trán liền cau lại, sau đó cậu nhìn lên trần nhà, nhìn qua chiếc bàn cạnh giường quả nhiên thấy chiếc kẹp tóc đang kẹp vào một trang sách, vùng mày càng nhíu chặt.

"U-ô-n-g S-â-m!!! Cậu cũng tài tình quá nhỉ, làm sẵn cho tôi một cái bẫy để tôi không thể không nhúng tay vào? Con người cậu cũng quá lợi dụng rồi đấy!"

"Xin lỗi...thật sự xin lỗi...là lần cuối mà, cậu biết những vụ án khó hiểu như thế này gần đây xuất hiện càng nhiều, tôi bị bắt tăng ca đến nổi không còn thơi gian để nói chuyển với con bé Đậu nữa, nó sắp quên mặt người ba này luôn rồi..."

Hạ Khiêm hừ một tiếng, vừa cay cú tay gõ trên bàn phím thoăn thoắt.

"Vậy thì cho cậu một lời khuyên duy nhất, các người đừng bịt mắt mà đi tìm quanh quẩn nữa, con tin của các người "xong" rồi, "xong" theo nghĩa mà cậu đang nghĩ đấy. Đừng tìm trên bờ, lội xuống biển mà tìm. Các người đang ở bến tàu thì tranh thủ đi, cô gái đó đã mập lên một vòng rồi!"

Uông Sâm ở bên này vừa nhận được tin nhắn, đọc xong thì cả kinh nhìn sang Hồng Chí Bình.

Tây Mã, ngày 15 tháng 7, năm 2004, đồng hồ điểm không giờ sáng.