Chương 1: Trở Về

Chạng vạng chiều mùa hè gió từ từ thổi nhẹ, phía xa chân trời mây tía nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Tôn Điềm Điềm ngồi ở bàn đọc sách, cảm nhận cơn gió oi bức thổi tới, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Không đi chơi cùng Lâm Lâm và mọi người nữa vậy, vẫn là nên chờ Anh Đường về nói chuyện, hỏi anh ấy một số vấn đề mới được..."

"Điềm Điềm mau ra đây, nhìn xem ai trở về này!" Tôn Điềm Điềm ngồi thẩn thờ bị tiếng gọi của Mẹ Diệp Giai Lan, giọng nói không giấu được sự vui mừng đánh gãy suy nghĩ.

"Ai vậy ta?" Tôn Điềm Điềm đứng dậy ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn qua phòng khách thấy bóng dáng quen thuộc nào đó, không khỏi kinh ngạc, "Là... Anh Đường"

Tôn Hoài Đường khom lưng để đồ đang cầm trên tay xuống, còn chưa kịp xoay người qua, bên hông đã bị đôi bàn tay nhỏ mềm mại của ai đó ôm lấy từ phía sau, cô gái tràn ngập sự vui sướиɠ cất tiếng nói trong trẻo sau lưng, "Anh Đường, sao anh lại ở đây? Anh không phải ở trường học sao?"

"Điềm Điềm, Hoài Đường mới về, con để anh trai con ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã, Cơm tối chuẩn bị sắp xong rồi, đợi mẹ làm xong hai món nữa là được, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm." Diệp Giai Lan từ phòng bếp đi ra nói với hai người xong liền trở lại nấu ăn.

Tôn Hoài Đường nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm khỏi hông, xoay người vẻ mặt mang theo ý cười cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt cô, giơ tay khẽ xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu mà trả lời: "Ở trường được nghỉ nên anh trở về"

Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh lúc này đang nhìn mình, giọng nói ôn nhu trầm thấp như lông chim phảng phất bên tai mang đến sự ngứa ngáy. Tôn Điềm Điềm trong nháy mắt mặt đã đỏ như trái cà chua chín, tim cũng đập nhanh hơn.

Anh Đường ngày càng mê người quá đi, như thế làm sao mình chịu nổi đây.... A!

"Nhất định là anh đã rất khát rồi? Anh ngồi xuống trước, để Điềm Điềm đi lấy cho anh cốc nước. Tôn Điềm Điềm nói xong, liền chạy nhanh như bay tới bàn ăn rót nước.

Tôn Hoài Đường ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ mặc chiếc váy hoa ngắn, mỗi bước chân đi uyển chuyển giống như con bướm bay lượn. Theo động tác cánh tay đổ nước, làn váy ngắn di chuyển đến đùi, ánh mắt anh không kiêng nể gì mà đuổi theo lên, muốn tiếp tục tìm tòi đến tận cùng. Nhưng Tôn Điềm Điềm lại xoay người bưng ly nước đi tới phía anh.

"Thật đáng tiếc!" Tôn Hoài Đường không khỏi có chút thất vọng.

Nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đang đi về phía mình, váy ngắn lộ ra đôi chân trắng thon dài. Tôn Hoài Đường duỗi tay nhận lấy ly nước trong tay cô, đưa đến bên miệng, uống một ngụm nước để che đi ánh mắt đầy cảm xúc kia, sau đó ly nước xuống bàn trà.

Tôn Điềm Điềm lúc này đã bình tĩnh, nhịp tim cũng trở lại bình thường. Nhưng cô và Tôn Hoài Đường đã mấy tháng không gặp, anh so với lúc trước cũng cao lên không ít và còn càng đẹp trai nữa, lại lâu lắm rồi không nói chuyện với mình như vậy, nhớ lại lúc nãy... Mặt cô không những không bớt đỏ mà càng ửng đỏ hơn.

Tôn Hoài Đường thấy thế, đôi mắt hơi lóe. Cố ý lên tiếng trêu chọc cô: " Tiểu Điềm Điềm sao mặt lại hồng như vậy?"

"A, chắc do thời tiết quá nóng! " Vừa nói tay cô cũng phụ họa quạt quạt lên mặt che đi sự bối rối của mình, Tôn Điềm Điềm nói lảng tránh sang chuyện khác, "Vừa rồi em thấy hình như anh có mang theo thứ gì về, đặt ở ghế sô pha bên kia đúng không?"

Anh cũng không muốn làm cô khó xử nữa, theo hướng tay cô chỉ đi qua đem một đống đồ để trước mặt hai người, từ trong túi lấy ra những chiếc hộp được trang trí tỉ mỉ và tinh xảo, mở hộp ra toàn là bánh kẹo, bánh kem kẹp dâu tây, kẹo que các vị mới lạ, chocolate... Đây đều là đồ ăn vặt mà cô thích nhất.

Tôn Điềm Điềm không nhịn được liền cầm hộp bánh kem dâu trên tây, dùng muỗng nhỏ khoét một miếng đưa vào miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Toàn là đồ ăn? Đây là đang coi mình giống con heo sao??? Không biết còn hộp gì trong túi nữa??"

Nghe cô nói như vầy Tôn Hoài Đường bật cười, cũng không biết là ai khoảng thời gian trong điện thoại còn oán giận với anh, nói mình chuẩn bị thi đại học, không có thời gian mua đồ ăn vật yêu thích, mà Mẹ Diệp lại giám sát rất nghiêm, không cho cô ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhưng mà thời điểm chỉ cần cô quá áp lực hay khẩn trương tút huyết áp, đều sẽ muốn ăn một chút đồ ngọt.

Anh biết điều đó nhưng cũng chẳng tính nói cho cô, chỉ nói với cô: "Đồ còn lại trong túi là mua cho dì Diệp."

Diệp Giai Lan lúc này bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, đem đồ ăn đặt ngay ngắn lên bàn cơm, nói: "Hoài Đường lâu lắm rồi mới tới nhà dì chơi, con tới đây dì đã rất vui, như thế nào còn mua đồ cho ta làm gì?"

Tôn Hoài Đường đứng dậy đi cùng Diệp Giai Lan vào trong phòng bếp rửa tay, sau đó phụ giúp bưng thức ăn ra, ôn hòa lễ độ mỉm cười nói: "Điềm Điềm lần trước nói với con, xương cổ của dì không tốt lắm, hỏi con có biện pháp nào giảm bớt đâu không. Con đi tìm hiểu và mua được vài loại có thể giảm đau xương cổ và đầu gối cho người, hy vọng dì đừng cảm thấy phiền mà nhận lấy."

Nghe được những lời này Diệp Giai Lan lập tức vui vẻ, vẻ mặt mang theo ý cười, "Sao có thể trách con phiền, Hoài Đường quan tâm dì như vậy, ta vui còn không kịp, nhưng như vậy rất tốn kém, không có lần sau đâu nhé."

"Vâng"

Nghe tiếng trong phòng bếp chuyền ra mẹ mình và Tôn Hoài Đường đang nói chuyện rất vui vẻ, Tôn Điềm Điềm ngồi ăn bánh kem dâu tây không khỏi ngạc nhiên.

Anh Đường vậy mà có thể lấy lòng được mẹ, còn tranh công với mình.

"Con còn ngồi đó ăn bánh kem à? Không muốn ăn cơm tối nữa sao? Để bánh kem xuống, mau vào rửa tay rồi ra ăn cơm.

Nhìn mẫu thân đại nhân ánh mắt tràn đầy uy nghiêm, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức buông ngay bánh dâu tây đã ăn một nửa ra, chạy nhanh đi rửa tay.

Khi đi qua người Tôn Hoài Đường, cánh tay anh giống như vô tình mà nhẹ nhàng cọ vào tay cô. Tôn Điềm Điềm biết, anh là cố ý.