Chương 1

1.

Trên xe hoa đến khách sạn, Phương Tri Tuân phớt lờ tài xế và phù rể ở hàng phía trước, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi tôi.

"Miên Miên của anh thật xinh đẹp."

Cơ thể tôi cứng đờ, nở một nụ cười mất tự nhiên.

"Trang điểm rồi, đừng hôn." Phương Tri Tuân mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, với phần tóc mái được chải ra sau lộ ra vầng trán sáng bóng.

Lúc này, hắn đang ân cần nhìn tôi, sự dịu dàng trong mắt dường như muốn tràn ra: "Sao vậy, hình như em không vui lắm?"

Tôi sững sờ trong giây lát, nhất thời không phân rõ hắn đang đóng kịch hay là thật lòng.

"... Dậy quá sớm, có chút buồn ngủ." Tôi nói.

Đôi lông mày sắc bén của người đàn ông khẽ giật một cái: "Không phải là... hối hận khi gả cho anh đấy chứ?"

Biểu cảm của tôi đông cứng hai giây.

Dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà nhéo mặt hắn: "Nghĩ bậy cái gì vậy."

Phương Tri Tuân kéo tay tôi qua nắm lấy, ánh mắt thâm trầm dịu dàng, giống một cái giếng sâu.

"Đăng ký kết hôn rồi, hiện tại hối hận cũng đã muộn."

"Miên Miên, đồng ý với anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh, có được không?

Phương Tri Tuân thiếu cảm giác an toàn, ham muốn chiếm hữu mạnh, khi chưa ở bên nhau tôi đã biết điều đó.

Nếu là trước đây, tôi sẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, mỉm cười nói với hắn: "Anh còn lo lắng cái gì, mạng của em cũng là do anh cứu."

Nửa năm mắc chứng trầm cảm nặng, tất cả bạn bè đều rời bỏ tôi, chỉ có Phương Tri Tuân không rời nửa bước cùng tôi vượt qua khó khăn.

Đã trải qua lễ rửa tội sinh tử, tình yêu của chúng tôi sâu đậm đến lạ thường.

Nhưng ngày hôm nay, tôi nhìn người đàn ông mình từng yêu nhất này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mắt khẽ chớp vài cái, tôi che giấu mà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắp đến rồi phải không?"

"Miên Miên, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."

Phương Tri Tuân luôn nhạy bén, giọng hắn mềm xuống, nhưng không chịu buông tha.

Lúc còn yêu thì cảm giác vô cùng ngọt ngào nũng nịu, hiện tại nghe vào trong tai, tôi chỉ cảm thấy cáu kỉnh.

Tôi nghiêng đầu dựa vào cửa xe: "Em chợp mắt một lát, đến nơi thì gọi em."

"... Được."

Phương Tri Tuân muốn nói lại thôi, cuối cùng không kiên trì nữa,

Hắn tiến lại gần khẽ hôn lên trán tôi: "Nghỉ ngơi một lát cho khỏe."

Phù rể ở phía trước phát hiện không khí không đúng lắm, quay đầu trêu chọc hai chúng tôi:

"Anh Tuân, anh có thể có tiền đồ một chút được không, nếu cứ như vậy, sau khi cưới không phải sẽ bị chị dâu nắm trong lòng bàn tay sao."

"Tên nhóc nhà cậu thật nhiều chuyện."

Phương Tri Tuân mỉm cười mắng một câu, càng nắm chặt tay tôi hơn.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa.

Ngẩng đầu, giọng lạnh như băng nói: "Tất cả những thứ này chẳng phải chính là điều các người mong muốn sao?"