Chương 1: Trùng phùng

Lâm Nhiễm Trần trong cơn mê mang cảm thấy người mình nặng trĩu, toàn thân nơi nào cũng đều nóng ran như đang bị ngọn lửa cháy rực thiêu đốt, cảm giác bức rức đầy khó chịu khiến cậu trong cơn vô thức phát ra một vài tiếng nức nở như mèo kêu.

Cậu mơ màng mở mắt mình ra, nhận thấy mọi thứ trước mắt đều là một mảng không gian đầy mờ nhạt. Thế nhưng cậu vẫn có thể ý thức được bản thân lúc này đang nằm trên giường trong trạng thái không chỉnh tề, nơi đây cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cậu.

Rõ ràng cậu đang cùng bạn học đi ăn, tại sao bây giờ lại có mặt ở đây?

Lâm Nhiễm Trần gắng gượng cơ thể đứng dậy, cảm thấy cả người vô lực, chỉ vừa mới di chuyển được mấy bước hai chân đã trở nên mềm nhũn ngã xuống.

Một giây trước khi cả người cậu kịp tiếp xúc với sàn nhà lạnh tanh thì một bàn tay đầy hữu lực đã vương đến đỡ lấy eo cậu, để cậu nhào thẳng vào lòng ngực mình.

Kỳ thực khi này Lâm Nhiễm Trần cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông có tướng tá cao to nhưng lại không thể nhìn rõ mặt mũi nên cứ nghĩ là bạn học của mình.

Hai tay cậu nắm chặt cánh tay đối phương làm điểm tựa để chống đỡ, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói bằng hô hấp có phần khó khăn: “Tùy Nhiên, cậu mới vừa đi đâu vậy?”

Bầu không gian lúc này bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ, cậu chưa từng thấy một Vương Tùy Nhiên ảm đạm đến mức này. Từ khi quen biết đến nay cậu ấy vẫn luôn là một người hòa đồng, vì tính cách hướng ngoại nên thường hay nói rất nhiều.

“Tùy Nhiên…”

Lâm Nhiễm Trần vừa lên tiếng gọi tên thì cằm bỗng nhiên bị đối phương nắm chặt đến phát đau, cậu có cảm giác đối phương đối với mình không hề nương tay, sức lực có mười phần e rằng đã dùng hết chín phần lên người cậu.

Cậu nắm chặt tay đôi phương nhăn mặt chất vấn: “Cậu đang làm gì vậy? Đau…”



Đúng vào lúc này đối phương mới bắt đầu lên tiếng, là một giọng nói trầm ấm đan xen chút sự lạnh lùng khác biệt hoàn toàn so với màu giọng trong trẻo đầy tinh nghịch của Vương Tùy Nhiên.

“Lâm Nhiễm Trần, tốt nhất là em nên giải thích rõ ràng với anh về cái người tên Tùy Nhiên kia!”

Trạng thái mơ hồ của Lâm Nhiễm Trần trong nháy mắt đã trở nên tỉnh táo, cậu rốt cuộc cũng ý thức được người đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này là ai.

Tùy Nhiên cái gì mà Tùy Nhiên, đây rõ ràng là cái tên tra nam ba năm trước đòi tự tay đánh gãy chân chó cậu ra làm đôi nếu còn gặp lại, đồ khốn Cảnh Thịnh Kiêu!

Tiêu rồi tiêu rồi, cậu không thể tiếp tục ở lại đây!

Trong đầu Lâm Nhiễm Trần bây giờ chỉ còn có duy nhất một ý nghĩ, đó là nhanh chóng chạy khỏi hắn càng xa càng tốt, bằng không thì hai chân cậu thực sự khó lòng bảo toàn được.

Cậu gấp gáp đẩy hắn ra, cả người loạng choạng dựa vào tầm mắt mơ hồ di chuyển về phía cửa ra vào, chỉ là chân vừa đi được hai bước đã mất sức ngã gục xuống sàn.

Cảnh Thịnh Kiêu một mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn đến cậu, hắn không chút thương tiếc kéo cậu từ dưới đất đứng dậy, một tay bế thốc cậu lên rồi ném thẳng xuống giường lớn.

Không để cậu kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng kéo cà vạt mình ra trói chặt hai tay cậu lại áp thẳng lên trên đỉnh đầu, leo lên giường cả người đè sát lên cậu, mặt đối mặt trông hung hăng vô cùng.

“Anh… anh muốn làm gì?” Ánh mắt cậu nhìn hắn đầy đề phòng.

“Trần à em trốn cũng đủ lâu rồi, lần này nhất định sẽ không để em có cơ hội chạy thoát khỏi tay anh.”

Ba năm này, không lúc nào hắn ngừng nhớ nhung về cậu.



Cảnh Thịnh Kiêu thừa nhận, ban đầu hắn tiếp cận cậu chỉ là vì mục đích chơi đùa, thế nhưng ở bên nhau rồi tiếp xúc dần dà hắn lại có thêm rất nhiều cái nhìn khác về cậu.

Nó khác hẳn so với những lời đồn đại có trên diễn đàn, tỷ như về tính cách thật sự của cậu, một người hoàn toàn không phải “Lâm Nhiễm Trần” trong nhận thức của mọi người…

***

Thực chất Lâm Nhiễm Trần là một người xuyên không.

Cậu chết do tai nạn xe, ngày cậu chết trùng hợp rơi vào đúng ngày kỷ niệm một năm yêu nhau của cậu cùng đối phương.

Đối phương là một người không chung thủy, là một tên tra nam hàng thật thứ thật, dù đã quen cậu nhưng vẫn còn lăng nhăng ở bên ngoài cùng nhiều trai xinh gái đẹp khác.

Lâm Nhiễm Trần ban đầu vì yêu nên nhẫn nhịn, nhưng người này lại cứ được nước lấn tới hoàn toàn không xem cậu ra gì khiến cậu chết tâm, không muốn quản gã quen ai làm gì, cũng không còn muốn yêu gã nữa.

Cái chết này, xem như là một sự giải thoát dành cho cậu. Bao năm nay luôn bị gò bó bởi xuất thân của mình, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hai từ “con hoang”.

Một lần nữa tỉnh lại, cậu phát hiện ra bản thân vẫn còn chưa chết mà đang đứng giữa một sân trường rộng lớn, xung quanh đầy ắp người qua kẻ lại.

Trước mặt Lâm Nhiễm Trần lúc này là một chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, gương mặt đẹp trai, sáng sủa còn có chút tinh nghịch của tuổi niên thiếu đang cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ đưa về phía mình.

“Trần tớ thích cậu, làm người yêu tớ nhé!”