Chương 1: Nếu cô vẫn còn lương tâm

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, Hứa Khả ngồi trên sô pha ở hành lang ăn bánh kem Brownie thơm ngọt. Một tay cô cầm bánh kem, một tay cầm tách trà, trong lòng thầm khen, studio này quả nhiên là có tiếng lâu năm, trà bánh dùng để quay chụp bối cảnh trà chiều hóa ra đều là thật!

Hơn nữa cũng không biết những món bánh thơm ngon này mua ở đâu. Hứa Khả vừa thưởng thức hương vị, trong đầu vừa suy đoán công thức làm bánh, thầm nghĩ lần sau mình cũng sẽ làm món ngon như vậy ở nhà!

Khi cô đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên có mấy nhân viên người nước ngoài cầm váy cưới chạy vù qua trước mặt cô, hình như họ đang thì thầm gì đó, ‘nhanh lên, phải sửa váy cưới’.

Hứa Khả nhẹ nhàng cắn một miếng bánh kem, trong lòng thầm nghĩ tội nghiệp chị Hứa Nặc mấy ngày nay tâm sự nặng nề không buồn ăn uống. Người gầy rộc hẳn đi như vậy không phải sẽ không mặc vừa váy cưới sao?

Sau đó cô lại cắn mạnh một miếng bánh kem, nhai ngấu nghiến như thể đang trút bất mãn trong lòng. Ông trời đúng là không có mắt, nếu ai lấy phải người đàn ông như Thư Viễn thì đúng là xui tám đời!

Nhưng cũng may vừa rồi ở phòng nghỉ nhìn thấy thái độ của Thư Viễn, chị Nặc và anh ta chẳng qua chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân. Chỉ cần ngày thường nhẫn nhịn một chút, ai lo phận nấy, nhịn ba năm là có thể giải thoát rồi.

Lúc Hứa Khả còn đang muốn lấy thêm một miếng dâu tây Napoleon, đột nhiên nghe được tiếng kêu: “Ở bên kia, cô ấy ở bên kia…”

Sau đó, nhóm người nước ngoài vừa mới chạy qua kia lập tức lao lại đây, vây quanh Hứa Khả.

Hứa Khả sợ tới mức tay run lên, Napoleon lại rớt xuống dĩa.

Một phụ nữ nước ngoài, có vẻ là người thiết kế váy cưới, dùng tiếng Anh giải thích với Hứa Khả bây giờ phải sửa lại chiếc váy cưới theo số đo của cô ấy.

Hứa Khả bối rối, lắp bắp nói: “Có phải mọi người hiểu nhầm rồi không, tôi là phù dâu mà…”

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau những người đó truyền tới: “Không nhầm, chính là cô…”

Những người vây quanh Hứa Khả lập tức nhường đường, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới trước mặt Hứa Khả.

Thư Viễn đút tay vào túi quần, đứng thẳng người, bễ nghễ như quý tộc nhìn Hứa Khả ngồi ở trên sô pha đang sắp cuộn tròn lại, sau đó nói bằng tiếng Trung: “Hứa Nặc bỏ theo người khác rồi, truyền thông chờ ở bên ngoài đều biết nhà họ Thư của tôi và Hứa thị nhà cô tối hôm nay tổ chức hôn lễ, nhưng cô dâu không có mặt, nhà họ Thư không thể mất thể diện như vậy được. Cho nên nếu cô vẫn còn lương tâm thì đi chụp ảnh cưới với tôi!”

Hứa Khả bị choáng ngợp bởi lượng thông tin khổng lồ. Cái gì mà Hứa Nặc bỏ theo người khác rồi? Đây là bỏ trốn sao? Còn gì nữa? Nếu cô không chịu chụp ảnh cưới với anh ta, chính là không có lương tâm?

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đã bay lên thành lương tâm rồi?

Lúc Hứa Khả còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã bị một nhóm người nâng lên, đẩy vào phòng thay đồ.

Có điều, sau khi bị lăn lộn hồi lâu trong phòng thử đồ, cô vẫn không mặc được chiếc váy cưới của Hứa Nặc.

Người phụ nữ nước ngoài đành phải thất vọng đi ra giải thích với Thư Viễn: “Váy cưới sửa nhỏ lại rất dễ, nhưng muốn nới rộng ra lại rất khó!”

Nghe xong mấy lời này, Thư Viễn thấy thật khó tin. Hứa Khả chỉ thấp hơn Hứa Nặc một chút, đầy đặn hơn một chút, tại sao lại không mặc vừa?

Vì thế anh ta chỉ vào một nữ phục vụ nói: “Cô mang cô ấy vào phòng vệ sinh đi, nôn hết trà bánh vừa nãy ăn ra cho tôi!”

Hứa Khả vừa nghe câu này liền tức giận, người này là phát xít sao? Còn có nhân quyền không vậy?

Cô sốt ruột xách váy chạy ra khỏi phòng thử đồ, hét lớn: “Không phải là eo không vừa, là ngực, là ngực bị chật!”

Hứa Khả không nói dối, cô không mảnh khảnh cân đối như Hứa Nặc, thân hình cô trước sau nảy nở. Đặc biệt là hôm nay cô mặc một cái váy lụa ôm màu trắng chiết eo, cặp tuyết lê trắng nõn trước ngực bị ép tràn ra. Ép thành khe rãnh thật sâu thì thôi đi, còn chỉ có thể che đậy hơn phân nửa, chừa lại hai bán cầu trắng như tuyết dính sát lại bên nhau làm Thư Viễn bị thôi thúc rằng anh nên đi cứu vớt tụi nó, thả chúng ra ngoài.

Yết hầu của Thư Viễn hơi nhúc nhích, giả vờ không thèm để ý xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hít một hơi thật sâu, nghiêm túc truyền tối hậu thư cho người phụ nữ nước ngoài kia: “Tôi cho cô một tiếng, nhanh chóng tìm một bộ váy cưới phù hợp với cô ấy về đây!”