Chương 1: Ký Sinh [1]

Mạt thế. Trọng sinh. Ngược. Lạnh lùng công x quật cường thụ.

1.

Vương Nguyên muốn chợp mắt một lúc, giữa thời khắc giao hòa hỗn loạn giữa ngày và đêm này, cậu chỉ là một người bình thường, mọi lúc mọi nơi tùy thời đều phải cảnh giác cao độ. Mấy ngày nay thần kinh căng thẳng của cậu đã sớm mệt mỏi rã rời, không thể chịu nổi vài ngày liền thức trắng đêm như vậy, cũng may trong tổ đội còn có người mang dị năng không gian, đã sớm thu thập lều bạt cung cấp cho mọi người nghỉ ngơi. Vương Nguyên tê dại nằm co cụm trong góc lều, một mình một người mơ màng chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi cơ thể theo bản năng giật mình một cái, cậu hốt hoảng mở to mắt, lại không thấy gì ngoài một màu đen vô tận.

Cơ thể bị người phía sau chậm rãi ôm chặt, Vương Nguyên thấp thỏm cảm nhận được hơi thở quen thuộc phả xuống cổ, trong đầu lóe lên một cái tên, cậu nhúc nhích người muốn giãy ra khỏi vòng tay kia.

Đối phương chẳng để ý đến phản kháng nhỏ bé của cậu, như mọi khi thuần thục cởi sạch quần áo trên người Vương Nguyên, trong bóng đêm mờ mịt hắn vươn ngón tay xoa lên nhũ hoa mềm mại, bắt đầu khıêυ khí©h từng bộ phận mẫn cảm trên cơ thể cậu.

Chẳng mấy chốc, tiếng rêи ɾỉ bị kiềm nén vụn vặt bật ra ngoài, âm thanh dính dấp ướŧ áŧ kí©ɧ ŧìиɧ cũng nhè nhẹ vang lên.

“Bên ngoài, bên ngoài có người, ưʍ. . .!” Vương Nguyên thở dốc sợ hãi lo lắng, bị đối phương thúc một cú vào nơi bí mật, hai chân cậu nhũn ra run rẩy, khóe môi hé ra không nhịn được nỉ non: “Chậm một chút, chậm, a. . .”

Hắn vẫn như cũ ôm thắt lưng cậu, không ngừng dùng vũ khí sắc bén tựa thanh miêu đao hắn vẫn luôn mang theo bên người - cắm rút vào cơ thể Vương Nguyên, ánh mắt trong đêm tối sáng quắc lợi hại, lại chẳng pha tạp chút ảo mộng say mê nào.

Vương Nguyên đau đớn cắn môi cười khổ, sao cậu lại quên mất, người nọ là cường thể có dị năng kết giới. Túp lều này là của riêng hắn, chỉ cần hắn thiết lập kết giới chặt chẽ bao bọc, sẽ chẳng ai có thể nghe thấy động tĩnh ở đây, thậm chí nếu hắn muốn, dù cậu có kêu khản cổ cũng không người nào phát hiện được.

“Ưm, ưʍ. . .ah. . .! Ưʍ. . .!”

Thân thể bị đâm bật nảy về phía trước, Vương Nguyên ngửa đầu rêи ɾỉ, kìm không được da^ʍ kêu ngày càng nhiều, tiểu ngọc trụ nhỏ dần sưng lên trướng to, hoa cúc cũng tự động xoắn chặt cuốn lấy cự vật phía sau. Tiểu huyệt bị chơi lâu ngày đã quen thói tao lãng, lúc này bị côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng trừu sáp liền rục rịch ngứa ngáy, càng lúc càng tham lam co rút ý đồ nuốt chửng côn ŧᏂịŧ. Vương Nguyên xấu hổ không thôi, vùng vẫy không thành, chỉ có thể nằm dưới thân mặc đối phương vừa nắn bóp hai đầṳ ѵú mẫn cảm ở trên lẫn cái miệng nhỏ đói khát ở dưới, xoay eo lắc mông hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.

Không phải lần đầu tiên cậu bị hắn ép buộc làʍ t̠ìиɦ trong bóng đêm thế này, cũng không phải cậu chưa từng lộ ra vẻ mặt dâʍ đãиɠ trước mặt hắn. Vương Nguyên có ý thức thích nghi rất cao, khi cậu biết được số phận đã định sẵn cậu không thể kháng cự người này, dù hắn có làm gì đối với cậu, Vương Nguyên cũng không thể nảy sinh một suy nghĩ nào chống lại hắn. Đây là một sự thần phục tương tự như nô ɭệ và chủ nhân, nhưng chỉ có nô ɭệ cần chủ nhân mà không thể đạt được bất kỳ hiệp ước hay giá trị ý nghĩa. Nhiệm vụ của nô ɭệ, chỉ có vâng lời và vâng lời chủ nhân mà thôi.

Nếu là cách đây vài tháng, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, nhưng ở thời điểm hiện tại – khi mạt thế đã diễn ra được hơn nửa năm, mọi việc trên thế giới này đều không còn đi theo quỹ đạo ban đầu nữa rồi.

Mạt thế kéo đến rất nhanh, con người hầu như chưa thể học cách chấp nhận đã phải có đầy đủ kỹ năng tự bảo vệ mình, bọn họ tạo lập thành đoàn đội đi săn bắn thú biến dị và tiến về kinh đô phía bắc, từng bước từng bước tiếp cận sức mạnh thời đại, trui rèn khả năng sinh tồn chống chịu giữa thời tiết khắc nghiệt, thiên nhiên nguy cơ và lòng người hiểm ác. Mạt thế đến rồi, dù lương thực là vật trọng yếu luôn nằm trong danh sách nỗi lo của nhân loại, nhưng mối quan hệ giữa con người với nhau mới chính là thứ bị đặt lên bàn cân so sánh nhiều nhất. Tôi và bạn có thể là đồng đội, cũng có thể trở mặt thành thù giương cung bạt kiếm đánh nhau đến một mất một còn. Hoặc cũng có thể, quan hệ của chúng là hợp đồng bao dưỡng, hoặc là ăn bám ký sinh.

Vương Nguyên tự nhận bản thân cậu chính là một người như thế.

Từ sau khi mạt thế xảy ra, mẹ biến thành tang thi, cha và anh trai cậu bị điều động về kinh đô, nhà chỉ còn lại vài người phụ nữ và người ăn kẻ ở. Để có được lương thực và quần áo ấm sinh sống cho mùa đông, Vương Nguyên cứ như vậy bị người bí mật đưa đến một nơi hoang sơn dã thảo, bán cho một nam nhân xa lạ không rõ lý lịch. Vương Nguyên vốn không có mấy quyền hạn, dù là con chính tông của cha nhưng hoàn toàn không đủ năng lực phản kháng, tính cậu vốn mềm mại dễ chịu, bị người ta ép đến cùng đường mạt lộ vẫn không thể cứng đối cứng đem người ta ra đánh, vì vậy bị bán đi là điều hiển nhiên.

Đối phương mua cậu về bằng hai bao gạo và năm mươi cân thịt thú biến dị, cách ngày lại muốn cậu dùng thân thể phục vụ cho mình, Vương Nguyên trải qua cơn chấn kinh từ lúc biết mình bị bán cho đến giờ, đều cam nguyện nằm dưới thân hắn mua vui tầm hoan.

“Ân, ah. . .A! Tuấn Khải, chậm, ah. . .không. . .”

Hai chân bị tách ra kéo rộng sang hai bên, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ rút ra ngoài, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra tại mép huyệt khẩu, ướt sũng nước diễm lệ không gì sánh được. Vương Nguyên thở dốc, co khép tiểu huyệt mềm nhũn, nằm trên nền thảm lều bạt yếu ớt nhắm mắt. Bộ dạng của cậu cực kỳ xinh đẹp, không giống như anh trai cương trực khí phách hay người mẹ trẻ con đáng yêu, Vương Nguyên mang màu sắc phi giới tính, nam hài đẹp như một thiếu nữ thanh thanh lệ lệ, nhưng vừa nhìn liền biết là con trai, vì vậy dẫn kéo không ít người hiểu lầm cậu là nữ giả nam.

Có đẹp đến nhường nào, thì cũng là sủng vật ký sinh bên người Vương Tuấn Khải mà thôi.

“Ư. . .” Vương Nguyên cắn môi, cảm nhận hậu huyệt ướt dầm dề của mình bị bôi thêm chất lỏng mát lạnh nào đó, nước mắt không khống chế được tràn ra, cơ thể run rẩy vặn vẹo ngứa ngáy. Trong mấy tháng này, không chỉ động vật mà thực vật cũng biến dị, sản sinh ra các loại cây đã tuyệt chủng trong lịch sử hình thành trái đất. Cũng không biết Vương Tuấn Khải tìm ra được ở đâu loại cỏ kí©ɧ ŧìиɧ có tác dụng chẳng khác xuân dược là bao này, vẫn luôn thích sử dụng lên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên hô hấp ngày càng nặng nề, giữa tiếng thở dốc còn kèm theo âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào, cậu không thể nhìn thấy hắn, nhưng Vương Tuấn Khải là cường giả siêu năng lực, bóng tối không phải là cản trợ để hắn hành động. Vương Nguyên hơi hé miệng, liếʍ liếʍ môi mời gọi, vươn tay đặt lại cái miệng nhỏ phía dưới của mình, đút ngón tay ra vào cố gắng giảm thiểu cảm giác thiếu sót trống rỗng. Vương Tuấn Khải này vẫn luôn thích nhìn cậu tự mình chơi đùa thân thể mẫn cảm của chính mình, càng dâʍ đãиɠ thì hôm sau hắn càng để cậu thoải mái ăn uống, vì vậy Vương Nguyên chưa từng từ chối yêu cầu của hắn.

Cậu cảm thấy, kỳ thật mình cũng không khác gia đình mình, đều là loại người vì miếng ăn mà bán cả linh hồn.

Vương Nguyên chỉ muốn sống, tiếp tục sống cho đến khi cậu có đủ sức thoát khỏi xiềng xích này mà thôi. Chỉ là cậu không nghĩ đến lão thiên gia lại tặng cho cậu một món quà lớn như vậy, khiến cậu có muốn trốn thoát cũng chạy không được.

Vương Nguyên nghĩ, phải chăng cậu đã mắc hội chứng Stockhom, bị người nọ hung hăng làʍ t̠ìиɦ lại có thể phát sinh tình cảm với đối phương. Cũng đúng thôi, ngoại trừ đòi hỏi quá độ trong việc hoan ái ra, Vương Tuấn Khải hoàn toàn có đủ năng lực trở thành người tình đại chúng. Hắn dù có chỗ lạnh lùng, nhưng tính tình rất tốt, ngoại hình tuấn dật anh khí, lại còn là siêu cường thể sở hữu dị năng đa hệ. Nếu hắn muốn trở thành lãnh đạo của đội quân dị năng giả ở kinh đô, sẽ chẳng ai dám dị nghị gì.

Trừ Vương Nguyên, người đi theo Vương Tuấn Khải lâu nhất cũng chỉ biết hắn có hai dị năng thuộc hệ thủy và băng chứ không nghĩ đến hắn vẫn còn nhiều dị năng cực kỳ đáng sợ. Vương Nguyên cùng hắn sớm chiều ở chung lâu ngày, nhiều hơn nữa cũng chỉ thấy hắn dùng qua dị năng kết giới và ánh sáng. Vương Tuấn Khải vẫn luôn điệu thấp, làm việc nhanh rút gọn, người của chính phủ muốn bắt bớ nghiên cứu cũng phải tìm ra sơ hở của hắn rồi mới tính được.

Người này, thật ưu tú.

“Hm, hm. . .” Thanh niên lắc lư eo cùng mông phóng túng ngọt ngào trong bóng đêm, ba ngón tay đang không ngừng cắm lún sâu vào lỗ huyệt tham lam cơ khát, cơ thể ửng hồng lấm tấm mồ hôi, hạ thân lại liên tục chảy nước nhớp nháp, khiến cho thanh niên mang vẻ lẳиɠ ɭơ tao hóa không biết ngượng ngùng, ma mị hương diễm đến cùng cực. Cậu mềm nhũn nằm dang chân run rẩy, tiểu da^ʍ huyệt bị kí©h thí©ɧ phát ra âm thanh nhóp nhép đáng thẹn, mông không tự chủ đong đưa, vẻ mặt si ngốc, rành rành là bộ dáng phát tao dâʍ đãиɠ đòi ăn. Vương Tuấn Khải khẽ đưa mắt nhìn, đợi đến lúc thanh niên không chịu nổi nữa mà trèo lên người hắn quấn quít cọ xát, hắn mới sờ sờ lên hai cánh mông co dãn đàn hồi của cậu, một lần nữa tiến nhập da^ʍ động nóng bỏng ấm áp kia.

Hắn muốn sự chủ động của Vương Nguyên, hắn muốn đem cận chà đạp đến tận cùng của sự nhục nhã, hắn muốn cậu tự mình chôn vùi sự thanh cao kiêu ngạo mà kiếp trước cậu vẫn khoác lên vẻ ngoài, muốn lột trần tất cả giả dối hèn mọn, phơi bày ra bộ dáng bản chất xấu xa hư hỏng đến không dám nhìn thẳng của Vương Nguyên.

“Ah. . .!” Thanh niên ôm cổ hắn hét lên, nửa thân trên không ngừng ma sát lên người hắn, hạ thể dâʍ ɭσạи mê hoặc liên tục đẩy đưa trừu động, mỗi lần đều dùng da^ʍ huyệt phun nuốt côn ŧᏂịŧ đến nơi sâu nhất, mài nhẵn và nghiền nát nơi dâʍ đãиɠ nhất trên cơ thể cậu. Cậu hoàn toàn bị cỏ kí©ɧ ŧìиɧ khống chế, cơ thể nhảy múa điêu luyện câu hồn đoạt phách, cuốn lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân mà sung sướиɠ rên la. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy phun xì xì dính lên bề mặt bóng loáng của côn ŧᏂịŧ, mị thịt đỏ hồng trượt đến trượt đi gắt gao lưu luyến cắn chặt côn ŧᏂịŧ. Thanh niên lắc eo lên xuống cưỡi trên người nam nhân, khắp nơi đều là dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tứ tung.

Dịch thể trắng đυ.c cùng lúc phun ra từ hai trụ thịt cương cứng, cái mông của thanh niên bị bắn nóng đến giật bắn người ngọ nguậy. Cậu ngâm nga nỉ non, nằm dưới thảm nhổng mông thật cao, cọ cọ xát xát lên âm mao lấy lòng hắn.

Rồi hắn sẽ cường liệt đâm chọc trong mông cậu lần nữa, cho đến khi giày vò cậu sắp chịu không nổi mới buông tha.

Tiểu da^ʍ huyệt mấp máy mấp máy cơ khát, khe hẹp giữa hai cánh mông luôn có sức hấp dẫn thật lớn. Vương Tuấn Khải xoa nhẹ lên khe mông nhạt màu, chạm đến nơi hai người kết hợp, ánh mắt rũ xuống, bên tai lắng nghe tiếng thở hổn hển pha tạp vào âm thanh nhóp nhép da^ʍ mỹ, không hiểu sao hắn chẳng vui vẻ gì, ngược lại còn ẩn ẩn tức giận. Hắn hung hăng cắm mạnh vào cơ thể thanh niên, đem cậu thao dục tiên dục tử, cả người bị giày vò khóc không thành tiếng.

Đây là thế giới của siêu cường giả, dù cậu có bị thao chết, cũng không ai dám can thiệp.

Cậu không rõ Vương Tuấn Khải vô tình hay cố ý, chỉ thích khiến cậu ngọt ngào đau đớn đến mức hôm sau không động nổi một ngón tay chứ không đem cậu thao ngất. Hơn nữa hắn chỉ tiếp xúc thân mật với Vương Nguyên trong bóng đêm, còn khi ở trước mặt người khác, hắn đối xử với cậu chẳng khác gì người xa lạ.

Sáng hôm sau cũng giống như những lần trước, một mình Vương Nguyên mệt mỏi lê thân người đi lĩnh cơm. Dù khẩu phần hiện tại chỉ có cơm trắng và rau xanh luộc ít ỏi, vẫn khiến cậu dễ chịu một thời gian dài, có điều cơ thể quả thật không chịu nổi loại hành hạ dạ dày này, rất nhanh ăn mòn sức khỏe của Vương Nguyên. Vì vậy sau khi lĩnh được suất cơm ‘bồi thường’ đêm qua – thêm một cái đùi gà thơm phức, cậu đã vui vẻ không ít.

Có điều, tự mình không tạo nghiệt thì thị phi cũng kéo đến gây sự.

Một đứa nhỏ trong đoàn người được cứu thoát ngửi thấy mùi thịt, cố tình chạy đến ôm chặt chân cậu đòi đùi gà. Mẹ nó sợ hãi ngăn cản, nhưng ánh mắt nhìn Vương Nguyên mang theo vẻ khinh thường miệt thị rõ rệt.

“Mẹ, con muốn ăn thịt. . .!”

“Không được hư, có nghe không! Tao bỏ đói mày bây giờ!”

Vài người tò mò bàn tán, xì xầm chỉ trỏ: “Người kia làm sao có được thịt ăn nhỉ?”

“Còn không phải cậu ta có quan hệ mật thiết lão đại sao?”

“Ý anh là Vương Tuấn Khải đội trưởng? Cậu ta là hạng người gì lại có thể ăn bám lão đại quang minh chính đại như vậy?”

“Anh mới tới nên không biết là đúng, cậu ta vốn dĩ chỉ là trai bao lão đại nuôi mà thôi, chẳng biết kỹ thuật lên giường thế nào mà suốt nửa năm trời lão đại chẳng hề đuổi cậu ta đi, còn cung cấp lương thực trân quý mà chúng ta vất vả kiếm được cho người vô công rỗi nghề như cậu ta.”

“Cũng không hẳn là vô công rỗi nghề đâu, biết đâu công việc của cậu ta là hoạt động trên giường thì sao?”

Mấy gã đàn ông cười hèn mọn khả ố nhìn nhau, liếc đến cơ thể đơn bạc của Vương Nguyên, khẽ thì thào: “Thời buổi này chẳng cần biết là nam hay nữ, chỉ cần có cái thân thể dâʍ đãиɠ một chút, khiếm thao một chút, liền sung sướиɠ rồi!”

Bọn họ thay phiên châm chóc chỉ trích khiến Vương Nguyên nghe mà run rẩy cả người, mặt mũi tối sầm vội chạy về lều trại. Đỉnh điểm của chuyện này là có người nghe danh Vương Tuấn Khải làm việc công tư phân biệt, trung trực chính khí, bên người lại mang theo nam sủng thấp hèn rẻ mạt, liền không nói không rằng từ bỏ đội ngũ, muốn một mình sinh tồn. Gã ta dẫn theo cả nhà rời khỏi đội, ngờ đâu nửa đường bị động thực vật biến dị gϊếŧ chết cắn nuốt, chỉ còn một cô con gái chật vật chạy về, khóc lóc than thở đau thương cùng cực. Cô ta kể lể đủ điều, chung quy nhất vẫn ám chỉ là vì có Vương Nguyên ở đây làm cho uy tín lão đại giảm sút, nên nhiều người mới không tin mà đâm đầu vào chỗ chết như cha cô ta.

Vương Tuấn Khải trước giờ vẫn luôn không giải thích những chuyện thị phi quanh Vương Nguyên, hiện giờ vẫn vậy. Vương Nguyên bị mọi người mỉa mai, hắn càng không nhúng tay. Thái độ lạnh lùng rõ rệt như vậy khiến tâm can Vương Nguyên như bị ngàn vạn mũi tên độc xuyên thủng, chỉ có thể ôm vết thương rỉ máu một mình tự chữa lành.

Cậu từ đầu đã đi sai đường, nay sai lại càng sai, cậu không có tư cách oán trách, bởi vì cậu thực sự chỉ là nam sủng của riêng mình Vương Tuấn Khải.