Chương 1

Xin chào các thím...Em nằm vùng lâu rồi ạ, chắc phải 4-5 năm nhưng éo canh mà reg acc được, gần đây xin được cái nick này, cộng với mọi chuyện công việc cuộc sống ập đến nhiều quá nên cũng muốn tìm 1 nói để giải bày tâm sự, và em quyết định chọn voz để gửi gấm chút tâm tình của mình, kính mong các thím ủng hộ.

Xin ae đừng moi móc info làm gì, kẻo xáo trộn cuộc sống của chủ nick cũng như của những người liên quan đến câu chuyện của em.

Em xin hứa sẽ ra chap đều đặn cho đến khi câu chuyện này kết thúc

Tuổi 25... các thím nghĩ gì về cuộc đời??? Nghĩ gì về quá khứ??? Tương lai ???

ở tuổi 25, tôi nghĩ về những thứ đã qua, những sai lầm trong quá khứ... rồi lại lặng lẽ nhấp chút vị đắng của cafe để tìm cho mình 1 định hướng trong tương lai.

Ai cũng trải qua quãng đời ngông cuồng, trẻ trâu... và tôi cũng không ngoại lệ...Ai cũng bước qua vài mối tình khi còn tuổi đôi mươi... có buồn, có vui, có đau khổ...

Ai cũng phải vấp ngã, để rồi vững bước trong đường đời... Mổi lần vấp ngã cho ta thêm bài học trong cuộc sống.

Tôi muốn viết câu chuyện của đời mình như 1 nhật kí, để lưu lại chút gì đó quá khứ. có thể bạn sẽ thấy sao nó hao hao giống những mẫu chuyện đã đc đọc, đã trải qua.

Chap 1: Bước chân chập chững vào đời tuổi 18

đáng lẽ tôi sẽ viết những thứ sảy ra ở tuổi 25 thôi, nhưng nó lại có chút liên hệ với quá khứ nên sẽ song song luôn nhé

một ngày mưa tháng 8!

"Sài gòn vào mùa mưa rồi anh hai ha!"

tiếng thằng Tuấn cất lên khi hai thằng đang ngồi cf ở GV....

- uh! tháng 8 rồi còn gì nữa.

- sao anh không nói thật với ba má về chuyện của a đi.

Không trả lời nó, buâng quơ cầm gói thuốc, rút 1 điếu và tôi thả làn khói...

- tao sẽ đi BMT mày à!

- sao? sao lại đi BMT???

- uh! tao đã hỏi rồi, ngta nói khí hậu trên đó sẽ tốt cho tao?

Nó không nói gì, chỉ gật gật cái đầu rồi im lặng....

cái thằng bạn thân, chí cốt của tôi biết là sẽ không ngăn cản được tôi. Nó là thằng lúc nào cũng lo cho tôi, tuy 2 thằng bằng tuổi nhưng luôn gọi tôi là "anh hai"

sau khoảng trầm lặng phút chốc, nó tiếp tục hỏi...

- anh không sợ sẽ gặp lại ng ta ah???

- quá khứ rồi, nếu có gặp lại thì cũng đâu sao!

Quá khứ....

- mày không thi đậu thì đâu sao đâu con, học cái khác cũng được mà.

- nhừng con không muốn học tiếp, con muốn đi đâu đó 1 thời gian, 1 năm sau con sẽ suy nghĩ lại.

- mày tính đi đâu???

- con chưa biết!

nói rồi nó bỏ vào phòng, đóng cửa và nằm suy nghĩ

đã biết là học tài thi phận nhưng sao vẫn k thể chấp nhận kết quả này... rớt DH... dẫu biết là không ai trách nó nhưng nó cảm thấy có lỗi ghê gớm... cả 2 bên nội ngoại nó là lớn nhất.... là tấm gương cho mấy đứa e.... vậy mà...

đang mãi suy nghĩ thì có tiếng chuông dt...

- alo! a 2 ơi, em tạch cmnr!

- tao cũng vậy!

- thôi đừng bùn a2, ae mình làm chuyến Ngã Ba Đông Dương đi....

uh nhỉ, sẵn tiện đang rảnh sao không làm chuyến phượt cho đầu ốc sảng khoái...

- ok, khi nào đi??? đi 2 xe nha!

- ok a2 e báo sau.

Cúp dt rồi nó ngồi bật dậy, mở máy tính, tìm lại kế hoạch đi phượt về vùng núi rừng tây nguyên trc đây nó và thằng tuấn đã có lần bàn nhau.

3 ngày sau thì 2 thằng lên đường để chinh phục cung đường mới... đồ đạc đã chuẩn bị kĩ lưỡng như mọi lần. 2 chiếc 67 lần lượt nối đuôi nhau chạy thẳng ra quốc lộ 1 hướng về Ngã Ba Dầu Giây... vì nó đã lên kế hoạch đi từ VT-Lâm Đồng -BMT. cung đường nhiều đèo và rừng núi....

bỏ qua phần vi vu trên con chiến mã nhé vì nó k liên quan...

ngày thứ 2 trong chuyến đi... tụi nó đặt chân đến TP BMT lúc 10 giờ đêm.đứng trước tượng đài tp lúc này nó cảm thấy lạnh từ sương đêm, lạnh từ khí hậu của đất rừng Tây Nguyên... thằng Tuấn thì đang lôi con D700 ra tí tách liên tục và suýt xoa cái máy chụp ngon....

- a2 ơi con này ngon quá, về e cũng kiếm 1 con mới dc, cầm con này mà đi kua gái là hết bài.

lúc nào nó cũng nghĩ tới gái thôi, cũng phải thôi, nó đẹp trai, nhà giàu, gái theo nó vô số. còn mình thì...đang mĩ mê suy nghỉ thì thằng tuấn đập vai

- sao ngẫn người vậy a2?

- không có gì, qua kia uống sữa đậu nành đi....

- đâu đâu?

Chỉ cho nó thấy 1 chị đang lúi cúi đong sữa cho một cô đi bán rau rồi hai thằng từ từ qua đường. kéo ghế xuống ngồi, tay vẫn xoa vào nhau như tìm chút hơi ấm....

- cho e 2 sữa nóng chị ơi!

"2 em chờ chị xíu nghen" chị tay vẫn thoăn thoắt cột bịch sữa.

Hơi nóng từ ly sữa bốc lên, thơm quá, đúng là sữa nấu có khác.... nó cảm thấy ấm hơi chút khi uống từng ngụm sữa nóng...

"Hai em ở tp lêb đúng không ?" Tiếng chị bán sữa cất lên trong khi hai thằng đng chiên đấu với ly sữ nóng....

- dạ tụi em đi phượt đó chị!

- đi phượt là đi đâu??? đi buôn lậu gỗ hả?

--- không để thằng lanh chang này kịp nói, nó trả lời luôn....

- dạ tụi em ở tp lên đi kiếm việc làm đó chị....

- ah thì ra vậy! sao k ở tp mà lên tận đây lận em?

- dạ ! tai a2 em bị bệnh đó chị

bà chị ngạc nhiên còn thằng tuấn thì cười nham nhở....

- thằng bạn e nó chọc chị đó, không có gì đâu chị!

lúc sau thì hai thằng tính tiền rồi kiếm 1 cái khách sạn để nghĩ ngơi, mai tiếp tục lên đường đến Gia Lai...

sau khi ổn định xong chổ nghĩ ngơi thằng tuấn hỏi nó.

- sao a 2 lại nói với chị đó là đi kiếm việc làm vậy???

- tự nhiên tao muốn sống ở đây, tp này.... thôi ngủ đi mai đi tiếp....

hàng về hàng về!!! em type = dt nên có gì các thím bỏ qua...

sau tuần lễ rong ruổi ở Tây Nguyên, thì cũng đến lúc trở về....

cảm giác chán nản lại xuất hiện, cảm ác phải đối mặt với cái áp lực vô hình tự mình đặt ra nó khủng khϊếp lắm, nó đè chặt suy nghĩ... không thể dứt ra được.

Như đoán được tâm lí của nó, thằng Tuấn khuyên nó hãy quên đi, tìm trường khác học cũng được mà...

Nhưng đâu ai có thể hiểu, tại sao suốt 3 năm cấp 3 nó cố gắng học, cố gắng bù lỗ trống kiến thức để có thể thi đậu DH, để có thể gặp lại một người với lời hứa.... "Mọi chuyện sẽ được giải thích khi Anh 25"

lại 1 lần nữa nó đặt chân tới tp BMT, nhưng lần này là buổi trưa hè. Khác với cái nắng oi ả của mùa hè ở VT. thì cái nắng ở đây có vẻ dễ chịu hơn với nó...Tìm 1 quán cf gần Trung tâm TP để nghỉ chân chuẩn bị cho chuyến trở về theo quốc lộ 14.

Bước vào quán cf đang nhộn nhịp với giai điêu của bài hát "Tôi đi Tìm Tôi" chả hiểu sao năm đó lại được nghe bài hát này... cũng từ đó dâng lên trong nó 1 nổi niềm muốn dc đi tìm cái gì riêng cho bản thân.

Đang mãi mê với suy nghĩ đó thì...

- a2 uống gì kêu đi kìa, ngta đang đợi a order kìa!

giật mình nhìn lên thì thấy con bé tiếp viên đang nhìn nó với ánh mắt khó chịu....

- cho li caphe.

Con nhỏ k thưa k rành ngúng ngẩy đi vô. Thằng cô hồn kia thì ánh mắt như muốn nuốt chửng cái mông vủa nhỉ đó.

- ủ uôi! ghê nha bữa nay uống cf luôn... như người lớn luôn nha.

Thằng Tuấn đá đểu nó sau khi Tráng miệng cái mông xong.

- kệ tao!

Thật ra thì cf nó biết uống từ khi 15 tuổi, ba nó có thói quen pha cf uống mồi sáng nên nó cũng dc hưởng lây. nhưng từ khi người đó đi khỏi cuộc đời nó thì nó đã tự biết pha cf cho mình mổi sáng sau khi pha cho ba 1 ly.Cf đắng lắm, nhưng cũng k đắng bằng việc ng ra đi k lời giải thích. Cho đến tận bây giờ, nó bắt đầu 1 ngày với li cf không đường...

Trở về nhà sau 1 tuần đi khám phá những miền đất mới... tâm trạng nó cũng vậy, không có gì thay đổi, vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ âm thầm... rồi 1 buổi tối sau khi cơm nước xong ba nó hỏi :

- giờ con tính sao đây?

- con sẽ đi làm 1 năm rồi sẽ đi học lại. Buộc miệng nó nói vậy, dù chưa biết nó sẽ làm gì, ở đâu?

- tuỳ con vậy.

Ba nó là vậy, luôn tôn trọng suy nghĩ của nó.

Mọi việc cứ thế trôi qua êm đềm, như báo trước những cơn giông tố cuộc đời đang chuẩn bị ập vào cuộc đời nó.Rồi nó sẽ phải đối mặt với mọi thứ, đối mặt với xã hội đầy phức tạp này.